Thư Lê Văn Bảo, Santa Ana, California :
... Nay vừa nhận được tờ bản tin ĐL số 13, thành thực cám ơn ban biên tập và tổ chức thật thành công và chu đáo.
... Tôi có một đề nghị nho nhỏ, xin nhắc lại đây chỉ là ý kiến thôi : Sao chúng ta không có những địa chỉ của các thân hữu điện lực ở quê nhà? để đăng vào bản tin thân hữu ở hải ngoại? (thân hữu trước năm 75 còn ở lại).
Cám ơn anh đã có thư liên lạc, có lời ưu ái hỏi thăm, và có tiền góp sức gìn giữ tờ bản tin tình nghĩa này ... tiếp tục sống được. Riêng về đề nghị "nho nhỏ" của anh thì thú thật với anh, chúng tôi cũng có một vài địa chỉ hoặc vài nơi làm trạm liên lạc. Tuy nhiên, phần lớn địa chỉ mà chúng tôi có được là những thân hữu mà cá nhân chúng tôi có quen biết, hoặc do một số anh em khác cho biết. Nếu anh, hoặc bất cứ thân hữu nào muốn có địa chỉ của anh em nào còn ở VN, tôi có thể cung cấp, nếu tôi có sẵn, hoặc hỏi thăm giùm cho. Còn việc phổ biến công khai trên bản tin này thì, vì rất nhiều lý do, chúng tôi thấy là không nên. Vả lại, chắc anh cũng đồng ý rằng địa chỉ là dùng để liên lạc, nếu không định liên lạc thì biết địa chỉ để làm gì? Anh sang Mỹ gần hai mươi năm rồi, tôi sang đây cũng đã được hơn mười hai năm, đã 12 lần THĐL họp mặt, đã hai lần họp ở Nam Cali là nơi anh cư ngụ, vậy mà tôi chưa được gặp lại anh, cũng như một vài thân hữu khác. Bao giờ đây? Thăm anh và gia đình. Chúc hai cháu Victor và Rosalynn còn giữ vững ngôi vị vô địch Thái cực đạo nhiều năm nữa.
Thư Lê Văn Bảy, Stratford, Canada :
... Báo Điện lực năm nay rất nhiều tiết mục hấp dẫn, phần trình bày rất đẹp. Có đứng ra tổ chức họp mặt, tụi này mới biết thế nào là mệt, tuy nhiên trong mấy ngày ngắn ngủi, gặp lại được nhiều thân hữu, thấy tất cả các bạn đều vui vẻ và cởi mở thì tụi này cũng quên đi mệt nhọc ...
Anh Bảy ơi, anh nói là anh quên đi mệt nhọc, vậy thì bao giờ các anh cho chúng tôi trở lại Toronto đây? Đã tưởng là năm nay không gặp lại anh chị ở Houston, vậy mà dư âm họp mặt Toronto vẫn còn, thành ra giờ chót anh chị đã có mặt ở Houston. Hoan hô anh chị! Và Houston quả đã không phụ lòng anh chị và các thân hữu từ xa tới, đã dành cho chúng tanhiều ... hơi ấm! Mong còn gặp lại anh chị nữa.
Thư Bùi Trọng Cường, Carindale, Australia :
Hôm nay là 23 Tết, ngày đưa ông Táo, tôi vừa ở nhà ông bà cụ về. Các cụ hãy còn giữ tục lệ này, thật may cho con cháu còn có dịp nhìn, suy nghĩ và có thể sẽ bắt chước. Anh chị bên đó sinh hoạt thế nào, có vẻ gì là Tết không? Ở đây cộng đồng tuy nhỏ, nhưng năm nào cũng có chợ Tết, đốt pháo, múa lân, bánh chưng bánh tét cũng đủ vị, duy chỉ có cái là vẫn phải đi làm đi học. Hy vọng một ngày không xa, khi VC sụp, mình sẽ có dịp kéo nhau về ăn Tết trong một khung cảnh thật VN, thật đầm ấm, anh nhỉ! ...
Gia đình tôi ở tại một thành phố nhỏ thuộc tiểu bang New York, nằm khoảng giữa New York City và Niagara Falls, cách mỗi bên khoảng bốn giờ lái xe. Cộng đồng VN rất nhỏ, mới tạm lớn lên nhờ các gia đình HO hay đoàn tụ mới qua, do đó các cơ sở thương mại VN hầu như chẳng có gì. Nhiều năm chúng tôi ăn Tết nhờ mấy cú điện thoại của bạn bè gọi đến ... chúc Tết! Hy vọng của anh cũng là hy vọng của tôi, mà chắc cũng là của nhiều thân hữu khác. Cứ nghĩ là sắp rồi, vậy mà quay đi quay lại, thế hệ của mình đã sắp ... lục tuần rồi!
Tình trạng suy thoái kinh tế ở Bắc Mỹ, và tình trạng mất job của nhiều thân hữu hiện còn đang nặng nề lắm. Sau kỳ họp mặt ở Houston vừa rồi, tôi thấy có lẽ phải hoãn lại việc tổ chức họp mặt tại Úc cho đến khi nào tình hình sáng sủa hơn. Năm nay tưởng họp mặt Houston sẽ phá kỷ lục về số người tham dự, vậy mà giờ chót, ban tổ chức ... rất ư là buồn lòng. Tuy vẫn còn có nhiều thân hữu lên tiếng là sẽ đi họp mặt Úc, nhưng tôi không dám mạnh miệng kêu gọi và hô hào, vì lẽ, có thể mất cả nửa năm trời để tổ chức, nhưng chỉ cần một đôi ngày là các tham dự viên có thể hủy bỏ chuyến đi. Riêng cá nhân tôi thì xin hứa với Úc là tôi sẽ ... trở lại, trong tương lai rất gần! Và dĩ nhiên là sẽ liên lạc với anh và các thân hữu khác. Trong khi chờ đợi, xin có lời thăm anh và gia đình.
Thư Cung Tất Cường, Sài gòn, Việt nam :
... Chị vợ của anh Ng. có trao lại cho tôi 130 và tôi có đưa 50 cho chị C. (vợ của anh Bùi Kim Ngọc) và 50 cho anh LCV, nói là các anh gởi cho. Tôi, chị C., và V. thành thật cám ơn các anh nhiều. Lúc này nền kinh tế của Mỹ bắt đầu đi lên, công ăn việc làm của các anh ra sao? Bên nhà chúng tôi vẫn sống qua ngày. Năm nay tôi 67 tuổi, chỉ còn đi dạy theo hợp đồng cho đỡ buồn ... ít hàng tôi thăm gia đình các anh chị và cầu chúc cho các anh chị được nhiều sức khỏe và được vạn sự như ý.
Thư Nguyễn Thạch Cường, Houston, Texas :
... Các anh chị dưới này vẫn còn ngây ngất với dư âm của đại hội, không biết chị cả Mai nhà mình còn đủ sức đi họp nữa thôi, tuy nhiên thế nào cũng có một màn kiểm thảo nội bộ và coi lại cuốn tape video của anh Minh...
Trích của Cường một dòng thư để ngỏ lời cám ơn "người chạy cờ và phát ngôn" của ban tổ chức họp mặt Houston năm nay. Quả thật tụi này quay về đây sau khi lái gần 4 ngàn miles bây giờ vẫn còn thấy ... dư âm! Dẫu sao thì mọi người cũng đã có dịp gặp gỡ và hàn huyên với nhau sau nhiều năm xa cách. Dư âm còn lại cũng chỉ là những giây phút tái ngộ đầy cảm động, những hình dáng thân mật nhìn thấy lại, và những kỷ niệm xa xưa vừa được gợi nhớ trở về. Những chuyện "lẻ tẻ" chỉ như một cơn gió thoảng. Để cho Houston nghỉ ngơi dưỡng sức ít lâu rồi chúng mình sẽ ... trở lại. Gửi lời thăm và cám ơn Khanh và hai cháu Vi, An.
Thư Trần Văn Dần, Springvale, Australia :
Lâu quá, chưa đầy 28 năm, nay mới có dịp biên thư thăm anh cùng gia đình. Tại vì cái tật của mình quá nặng, bị bạn bè chửi mắng cũng nhiều, nhưng chứng nào tật đó. Đã lu bu bận rộn trên 10 năm ở đất khách quê người, đến nay vẫn còn đi cày mãi. Do đó, khi anh Th. nhận được thơ này, có xỉ vả dầu nặng tới đâu tôi cũng xin hứng chịu. Nói vậy chứ anh nương tay cho thì cũng đỡ hơn. Mới đó tưởng chừng 28 tháng mà đã là 28 năm, ngày anh còn ngồi Sở Công tác Nha Khai thác Địa phương. Tôi còn nhớ địa chỉ 276 Hiền Vương, Quận 3, Sài gòn. Năm đó, 1965-66 gì đó, tôi được làm chung với anh Lân, anh Lượng, Quang cao, Thiết, Cường ở đường dây 15kV Thủ đức Thủ thiêm gì đó. Cùng ngành KT với tôi có TVAn cũng làm tại đây. Hơn một năm thì "được" gọi đi Thủ đức. Mãi tới gần 8 năm mới được biệt phái về Nha Trang bị Thủ đức, làm việc với anh Lý, anh Nhâm, ... Cọng sản vào tôi cũng bị đi cải tạo, và cũng được may mắn về sớm nhờ đường ống Đơn dương bị VC phá vỡ (phần đế móng bê tông). Sau chúng đưa đi đường dây 15kV Cần thơ - Sóc trăng gì đó. Cho đến Hai Bà Trưng, Bà Quẹo, đủ cả. Cho tới ngày dọt được qua tới Úc. Đó, anh thấy tôi còn nhớ lý lịch đấy chứ! Giờ đây chú nào bác nào cũng đều trên 50 cả rồi. Tôi trên 30 mới có gia đình (cũng tại nghiệp lính), nên cháu lớn năm nay mới 23 tuổi, đang học đại học ngành điện (cũng là điên nặng), năm thứ tư. Cháu gái 21 đang học computer. Qua Úc lúc bà xã qua sau, tôi rán được một cục nay đã được 8 tuổi (trai Úc). Bây giờ anh đã mang máng nhớ ra phần nào tui chăng? Bây giờ thì người nào người nấy, đầu không hoa râm thì cũng gần "bạch" hết rồi anh nhỉ! Bên nay, tôi được anh Ngọc kêu họp mặt cách đây 2 năm. Năm đầu trùng ngày tôi đi đón bà xã qua Mỹ thăm mấy đứa em về nên không đến dự được. Năm rồi cũng tại nhà anh Ngọc. Ai cũng quá bận rộn. Nên thỉnh thoảng có điện thoại thăm hỏi. Tôi ở cách nhà anh Ngọc và các bạn khoảng 50-60 cây số, và cũng trái đường. Năm rồi người phân phối báo cũng quên gởi cho tôi. Nhờ anh Ngọc cho lại một quyển, năm nay tới nay cũng chưa thấy gì cả. Anh Ngọc có hỏi thăm đã nhận được chưa?
... Có dịp cho tôi kính lời thăm tất cả thân hữu điện lực xa gần được bình an và gặp được vạn sự như ý.
Anh Dần ơi, cái thư của anh tới vào một ngày đầu năm, giữa một mùa đông Bắc Mỹ. Cái thư dài đầy tình nghĩa và kỷ niệm đã làm tôi vui mừng quên cả cái lạnh. Và tôi muốn chia xẻ niềm vui này với nhiều thân hữu khác bằng cách trích gần trọn thư anh lên đây, mong anh không phiền. Thật ra nếu anh không viết thư, tôi chẳng thế nào nhớ ra anh. Hình như trí nhớ anh còn tốt hơn tôi nhiều. Mừng anh gia đình đoàn tụ hạnh phúc, các cháu học hành tốt đẹp. Khi anh Ngọc ghi tên anh lần đầu tiên trên danh sách thân hữu điện lực ở vùng Melbourne gởi cho tôi cách đây hơn hai năm, không có địa chỉ của anh (bản tin THĐL số 12 năm 92, có tên anh ở mục đóng góp tiền mà lại không có tên trên danh sách địa chỉ). Tôi viết thư hỏi lại, năm ngoái anh Ngọc cho địa chỉ của anh thì lại thiếu tên thành phố, tôi ghi đại tên Footscray với dấu hỏi (?) trên danh sách bản tin số 13. Do không có địa chỉ của anh, rồi lại có thiếu và sai, thành ra chắc là anh đã không nhận được báo. Bây giờ có địa chỉ đầy đủ và chính xác, computer sẽ tự động in ra label và sẽ có báo gởi đến anh. Hiểu rõ lý do rồi chắc anh thông cảm. Hy vọng sẽ có ngày gặp lại anh. Thăm anh và gia đình.
Tao nhận được THĐL#13 hôm đầu tháng. Lợi dụng mấy ngày nghỉ, ngồi viết cho mày ngay, kẻo để lần lửa dễ bị đổi tên thành Nguyễn Trọng Định, bà con bên vợ với Tôn Thất Hứa.
Thanksgiving là tập tụcc do người Pilgrims đặt ra, tạ ơn Trời Đất đã ban cho cơm ăn áo mặc trên vùng đất mới. Chúng mình sống trên nước Mỹ ngày hôm nay cũng có phần nào đồng cảnh với người Pilgrims mấy trăm năm trước, lưu lạc tha hương, cho nên tao thấy mình nên chia xẻ cái tập tục này. Không phải để ăn gà tây hay pumpkin pie, mà là để tỏ lòng biết ơn về tất cả những gì mình đã được ban cho và đã nhận. Trong tinh thần đó, tao không thể quên tấm lòng của bạn bè thân hữu đã giúp đỡ tinh thần và vật chất ngay từ khi gia đình tao vừa chân ướt chân ráo tìm lại được tự do, còn chưa hết bàng hoàng ngơ ngác, có những giây phút vào lúc sáng sớm đầu óc nghi hoặc, không biết là thật hay mộng. Bởi vì trước đó đã bao lần thấy mình thoát khỏi ngục tù, để rồi thất vọng bẽ bàng khi bị đ FÚnh thức bởi tiếng kẻng kinh hoàng nghe như tiếng gọi từ địa ngục! Tao đưa gia đình đến được đất tự do này là nhờ phước lành Trời Phật ban cho. Vượt qua được bỡ ngỡ khó khăn bước đầu, xây dựng tương lai cho con cái, là nhờ sự khuyến khích, ủng hộ tinh thần và vật chất của những người thân quen, trong đó bạn bè thân hữu đã góp phần không ít.
Chắc mày còn nhớ, hồi ở VN tao có viết cho mày về cái khác nhau giữa người Việt và người Mỹ khi sử dụng cũng như khi đón nhận hai chữ "cám ơn." Bây giờ sống trên đất Mỹ, mặc dầu tao vẫn chưa quen với chữ "thank you" luôn luôn ở đầu lưỡi của Mỹ, nhưng ít nhất trong một năm, có ngày Thanksgiving, tao muốn gửi tới tất cả bạn bè thân hữu lời cám ơn của tao và gia đình. Tất nhiên phải đợi tới sang năm, khi THĐL#14 phát hành thì các bạn mới đọc được những lời cám ơn này. Nhưng điều đó có gì khác hơn đâu, có phải không? Bởi vì rồi đây, đâu phải mỗi năm tao lại viết thư để đăng lên báo cám ơn, mà điều chắc chắn là cứ mỗi lần Thanksgiving, khi tao trân trọng biết ơn những gì mà tao đã nhận, tao sẽ không quên tình cảm mà các bạn đã dành cho gia đình tao.
Dũng ơi,tao rất mừng khi nhận được thư dài của mày, mừng không chỉ vì có thư của mày mà còn vì thấy là mày đã viết ra được những điều bấy lâu cứ ấm ức trong lòng. Viết ra được rồi, chắc là mày thấy nhẹ người, tối ngủ ngon phải không?
Tao không có gì nói thêm về những suy nghĩ của mày bởi vì mày đã viết ra một cách đầy đủ và chính xác những điều mà chính tao cũng hoàn toàn đồng ý. Tao chỉ xin kể lại một chút chuyện cũ của tao để mày nghe. Tao vượt biên đến đảo ở Nam dương, leo lên bờ chỉ còn mỗi cái quần đùi, trong đầu chỉ nhớ mỗi một cái địa chỉ bên Mỹ này thôi. Ấy vậy mà khoảng ba tháng sau tao nhận được 500 Francs của PHB từ Pháp gửi cho bằng mandat telegramme, với một dòng thư của B mà tao còn nhớ đại ý "Tớ giúp cậu bây giờ trong hoàn cảnh này, cậu đừng thắc mắc ơn nghĩa gì hết. Nếu cậu muốn trả ơn tớ, thì ngày sau, khi có điều kiện, cậu hãy giúp l D_i một người bạn nào
khác của chúng ta." Hơn mười ba năm nay, tình nghĩa này cùng với một vài tình nghĩa khác, đã là nguồn động lực và năng lượng hàng đầu giúp tao giữ được nghị lực trong đời sống hàng ngày và trong việc cố gắng duy trì sinh hoạt thân hữu điện lực. Như vậy mày đủ thấy là tao cũng có cùng tâm trạng như mày. Trong bản tin này tao có trích đăng bài "Về Hạnh Bố Thí" của Du Li, từ một tạp chí Phật giáo. Bài viết tuyệt vời này đã nói giùm chúng ta những điều mình muốn nói mà không có đủ khả năng nói ra được. Mục đích cuối cùng cho hạnh phúc của mỗi người cũng chỉ là một sự "bình an trong tâm hồn." Tao mong cho Du Li, cũng như cho mày, cho tao, và cho tất cả mọi người, có được sự bình an đó.
Thư Đào Thị Đào, Anaheim, California :
... Nhờ có "công" nuôi chồng trong sáu năm tù cọng sản nên tôi có cơ may sang đất Mỹ ... Gia đình tôi bắt đầu lại từ con số không ... để lo cho con cái được vào các trường học. Đó là niềm tin và hy vọng cuối cùng của chúng tôi đó anh ạ, mà ở đất cọng sản ta không bao giờ có đặng. Trời Cali lạnh nhưng lòng người không lạnh, chúng tôi đã gặp lại hai anh LKMinh và TVAn, hai anh vẫn vui vẻ và đôn hậu như thuở nào, các anh nhắc lại những ngày xưa làm việc ở quê nhà, nhắc đến anh Th., anh Q., v.v... sốt sắng tặng cho chúng tôi 6 quyển THĐL hải ngoại số 8, 9, 10, 11, 12, 13. Cám ơn hai anh. Nhờ đọc hết 6 quyển THĐL tôi mới biết ai đã đến đất Mỹ, và nghĩ như tôi đang bước vào trụ sở 72 HBT tự thuở nào, gặp lại quý vị và các anh chị thân hữu điện lực thân thương.
Nhờ anh chuyển lời thăm hỏi của tôi đến quý vị và các anh chị thân hữu ở 72 HBT, Ban Tiếp tân 72 HBT, Nha Nhân viên (hầu hết các anh chị ở Nha Nhân viên qua gần hết rồi), văn phòng Khối ĐACT, Khu Đồ án (chào anh Trưởng Khu NCT), Khu Công tác (chào anh NVD và ĐVT).
- A lô! Đây Nha Nhân viên tôi nghe!
- Dạ a lô! Đây Nha Chuyển vận Phân phối tôi nói!
Chị Đào có còn nhớ những mẩu điện thoại này không? Đúng là chị Đào Thị Đào rồi phải không? Tôi thật ngạc nhiên và thích thú khi nhận được thư chị, đọc xong tôi cũng có cảm tưởng như mới ghé vào văn phòng Nha Nhân viên ở 72 HBT. Mừng chị và gia đình đã sang tới xứ tự do này. Chị cứ vững lòng.
Tuy không phải là đã hết vất vả, nhưng mà sang tới đây rồi, ít nhất chị cũng còn nhìn thấy được ngày mai cho con cái mình. Cầu mong cho chị và gia đình gặp nhiều may mắn, sớm ổn định đời sống, rồi có ngày sẽ tái ngộ cùng nhiều thân hữu và bạn bè thân thiết cũ.
Thư Nguyễn Tấn Đạt, Fairfield, Australia :
... Cám ơn anh LQVăn đã gởi đến chúng tôi tờ THĐL số 13. Gia đình chúng tôi đã đọc một cách thích thú toàn bộ nội dung, qua hình ảnh và mục thư tín cho chúng tôi thấy và hiểu rõ tâm tư, cuộc sống ... hiện tại của nhiều thân hữu và gia đình trong và ngoài nước. Mục thư tín mà anh phụ trách trả lời thật là thân mật, tình nghĩa và sống động. Cũng qua hình ảnh và danh sách gợi lại cho chúng tôi nhiều kỷ niệm xa xưa, mà trong đó cũng khá nhiều chức sắc từng là chỉ huy trực tiếp, hoặc công tác chung từ lúc Sài gòn trạm bắt đầu xây dựng, theo thời gian thay đổi nhiều danh xưng như Nha Dẫn và Biến điện (TĐThơm), Hệ thống Biến điện (HVPhong), v.v... Tôi thử rà soát lại toàn mục danh sách gần như trên 140 chức sắc và thân hữu (không kể nội tướng) mà tôi có dịp quen biết qua liên hệ công tác, qua thừa hành hoặc công tác chung từ năm 1962, và nhớ trọn vẹn cả họ và tên từ lãnh đạo công ty qua nhiều thời kỳ thăng trầm của CĐV. Chúng tôi cũng chia xẻ nhiều khó khăn, nhiều công sức mà quý anh đã gặp để duy trì tờ THĐL sống mãi...
Anh Đạt ơi, tôi được thêm một niềm thú vị nữa khi nhận được thư dài của anh. Mừng cho anh và gia đình, mừng cho các cháu được tiếp tục học hành trong một hoàn cảnh tốt đẹp và đã đạt được nhiều thành quả đáng kể. Cầu mong anh chị và gia đình sớm ổn định đời sống để một năm nào đó đến tái ngộ cùng các thân hữu và bạn bè xưa cũ.
Anh ở ngay vùng có đông người Việt nhất ở ngoại ô Sydney, có đông các thân hữu điện lực nữa. Kỳ này tôi không dám "xúi" Úc tổ chức đại hội họp mặt 95 tại Sydney nữa, bởi vì kỳ họp mặt vừa rồi ở Houston, Texas, suýt chút nữa thì số người tới còn ít hơn số người ở tại chỗ, dù rằng trước đó có rất nhiều thân hữu lên tiếng yêu cầu họp tại Houston. Lý do chánh là tình trạng mất job ở Mỹ hiện giờ vẫn còn thê thảm lắm. Chắc phải đành hẹn với Úc một vài năm nữa. Cám ơn anh đã cho rất nhiều tin tức về anh em điện lực ở Úc. Lúc nào thong dong anh viết cho anh em đọc về những tin tức liên quan tới cộng đồng Việt nam, cũng như về các thân hữu điện lực. Thăm anh và gia đình.
Thư Nguyễn Thị Minh Hà, Portland, Oregon :
(Thư gửi LMQ) Eo ơi! Lâu lắm nay mới viết lại cái tên cha sanh mẹ đẻ đặt cho : Nguyễn Thị Minh Hà. Chứ sang Mỹ định cư, rồi vào quốc tịch, hết tên ngược, Minh Hà Thị Nguyễn, rồi đến lấy tên chồng cho tiện sổ sách nhà trường cho các con, cho tiện thuế má, nhà cửa với "uncle Sam", Minh Hà Nguyễn Trần (à quên, giấy tờ bảo lãnh cha mẹ các anh chị em nữa chứ). Nay xin vào đề ngay : xin kèm theo đây chi phiếu $50 để giúp Thân Hữu Điện Lực chi phí tem thư ấn loát. Biết các anh các chị đắc lực trong mục đích nối dây liên lạc gần xa để tạo tình thân hữu điện lực cho sau này, mà nhận báo mà không đóng góp thì quả là... vô tình! Coi sao được! Mà lương tâm không yên nữa! Vậy nhé, chút đỉnh đóng góp và sau này ... more to come! Promise!
Chúc toàn thể các anh các chị, ở xa, ở gần, năm châu bốn bể, sức khỏe, hạnh phúc, và đủ ăn (đọc kinh hàng ngày dùng đủ mà!) có dư chút đỉnh đi họp điện lực cũng tốt thôi!
TB: Được diễm phúc sponsor bởi ông bà DeLuccia hồi di tản 75 và ở gần ông bà HTPhát, và nay ông DeLuccia qua đời Dec. 92, được an ủi thăm viếng bà DeLuccia trong lúc cô quạnh thiếu người bạn đời, tôi cảm thấy tình đồng hương, tình chú bác xa gần, tình thân hữu, tình gia đình, rất cần thiết cho đời sống tha hương, như vậy để hỗ trợ tinh thần nhau lúc trầm bỗng đó nhé. Xin duy trì Thân Hữu Điện Lực.
Thưa chị! Anh Q. được thư chị, gọi điện thoại cho tôi khoe ngay, và đọc thư chị cho tôi nghe trước khi chuyển thư chị đến tôi. Và bây giờ thì tôi xin chị cho tôi được phép chia xẻ thư này cùng tất cả các thân hữu. Thư chị không dài, có thể gọi là ngắn, nhưng đã gói ghém rất nhiều tình nghĩa, đã hiểu và diễn đạt rất đúng những nỗi niềm và mục đích của các sinh hoạt thân hữu này. Cám ơn chị vô cùng. Nhưng mà chị cũng... ghê lắm! Lần đầu tiên liên lạc bằng một cái thư ngắn mà chị đã bao quát hầu hết mọi chuyện. Chị thăm hỏi chúc mừng mọi người mọi việc. Chị nhắc lại các tình nghĩa gần xa. Và chị còn ... "ra lệnh" cho anh em là phải "duy trì THĐL." Anh em xin "tuân lệnh" và sẽ cố gắng "tranh đấu và khắc phục" cho đến ... bao giờ "hết tuân lệnh" được thì thôi! Nhất là khi "người ra lệnh" không "thèm" liên lạc và ủng hộ nữa, có phải không, thưa chị?
Tôi có một chút thắc mắc là chị di tản từ hồi 75 mà sao trong đoạn thư cuối trước phần "tái bút" chị đã dùng được từ "cũng tốt thôi"? Và nếu chị đã đồng ý về mọi điều như chị đã viết, thì gần 20 năm nay chị có ... "đủ ăn" không? Và đã có "dư" chút nào để hè 95 đi họp mặt THĐL ở vùng San Francisco chưa? Xin chị vui lòng trả lời. Trong khi chờ đợi, xin chị và gia đình "vui lòng nhận nơi đây" lời hỏi thăm chân thành của chúng tôi.
Thư Nguyễn Thị Kiều Hạnh, Alhambra, California
Không hiểu mấy năm rồi tôi cứ nói mãi sẽ đi họp ĐL một kỳ July 4 để gặp lại anh cùng bạn hữu mà nói mãi cũng không bao giờ đi được. Rồi lại mang một bịnh lười viết thơ như bao nhiêu người khác, bịnh này sao khó trị phải không anh? ... Nhưng lúc nào cũng nhận được sách ĐL để được tin tức các bạn và được nhìn những mầm non (con cháu) anh em lớn lên, tôi lại cảm thấy "già" đi, sắp chống gậy rồi, ...
Chà chà, mấy năm nay tụi tôi tưởng chị đã "có niềm vui riêng", trốn anh em bè bạn cũ, không muốn liên lạc với ai, ... té ra là ngờ oan cho chị! Cũng tại vì chị "lặn" lâu quá, mà cũng tại hai chữ "áo cơm" phải không chị? Có địa chỉ đúng thì chị vẫn sẽ nhận được bản tin THĐL đều đều, anh em (và computer) đâu có quên chị đâu! Mong chị sang năm thong dong hơn để chị thực hiện được lời ... hứa là sẽ đi dự họp mặt một lần để gặp lại anh em.
Thư Chu Hoành, San Jose, California :
ồ! Nhận được bản THĐL13 mới nhận ra lại một năm trôi qua mau quá! Thế là lại thêm một tuổi đè nặng trên hai vai như mọi năm, mặc dầu đã nhiều lần nộp đơn đến các cơ quan hữu trách xin đè nhẹ, nhưng thời gian không cho phép, nên tôi đành è cổ gánh vậy, biết làm sao hơn. Đến năm Giáp Tuất tới đây là đã gánh 87 cái mùa thu. Như các bạn cũng đã biết, trước khi tôi được hân hạnh phục vụ tại ESE Phú thọ, tôi là một thủy thủ, trải qua ngoài 50 năm sống và phục vụ trên các thương thuyền Pháp ở Đông dương. May mắn quá, trong thời gian dài đó, tôi được thoải mái. Xa mọi ồn ào, mọi bon chen (Loin des ja- loux et des bruits). Tới nay, gần cuối cuộc đời, nhứt là sau 1975, buồn thay, lại cũng phải vật lộn một cách eo hẹp, bon chen như mọi người Việt nam nghèo khó. Lò dò mãi qua mọi khó khăn tới được nơi Tự DO THậT, đã bảy năm rồi mà chỉ gặp các thân hữu có một lần ở Hercules (1987), rồi từ đó tới nay cứ tự hẹn mà cứ tự không đến. Cũng vì nhiều lý do, nếu nói bận là L€O, tuy nhiên có những lý do thật chính đáng :
1.thủ tục "ĐầU TIÊN" (tiền đâu!), 2.mắt mờ chân tay run quá, 3.đi xa sợ nửa đường gẫy gánh, à quên, gẫy cẳng!
Theo các bạn thông báo, cứ tưởng 1994 các TH sẽ họp ở Bắc Cali hay là San Jose gần chỗ tôi cư trú, thì dầu phải chống gậy, tôi cũng cố đến gặp các TH một lần nữa. Chưa chắc đến ngày nào đó các bạn tính họp ở B 0ửc Cali tôi còn gặp được các TH nữa không? Giản dị lắm, vì với sức khỏe tôi là chỉ như trái chín cây, đợi ngày rụng thôi.
... Về chuyện các TH Lệnh, Kỳ, Thơm quá vội đi sớm, tôi xin nhờ các anh, nhứt là TH NCT, trao lời giùm tôi xin chân thành chia buồn cùng gia đình các bạn đó. Thú thật, tôi lẩm cẩm quá không thể mường tượng được ra ai. Riêng có bạn TĐThơm thì tôi nhớ từ tiếng nói và người, vì hồi đó anh Thơm hay rù rì với tôi trong giờ TP. Sau hết, trước thềm năm nới, xin chân thành gởi đến tất cả các TH lời chào thân ái, và chúc tất cả mọi sự an lành. Riêng các bạn trong tòa soạn tôi xin khâm phục sát đất, vì các bạn đã quá cố gắng làm cho bản tin càng ngày càng phong phú, bài vở quá đầy đủ, ấn loát rõ ràng, và luôn không quên gởi cho tôi hàng năm. Chỉ biết nói cám ơn các bạn.
... Tôi có câu chuyện vui -- chuyện thật, không bịa nhé! -- định nếu các bạn họp ở Bắc Cali gần chỗ tôi thì tôi đến gặp các bạn bằng xương bằng thịt mà kể thì vui hơn... Chuyện là thế này :
Năm
xưa nhận lệnh của Ủy ban Nhân dân,
do sáng kiến của các "đỉnh
cao trí tuệ" và các kỹ sư tâm
hồn : phải hốt cốt các mồ
mả ở các nghĩa địa trong
thành phố. Tôi cũng như nhiều
người Việt nam khác phải hốt
cốt bà mẹ vợ tôi. Phần
nhiều là phải đập, mả mẹ
tôi xây quá chắc, vừa đập
vừa khóc để hốt cốt.
Tình cờ nghe được hai chị
em cô bé VN, tuổi cỡ trên dưới
hai mươi, cũng gần đó, đi
hốt cốt mả mẹ (chắc là thế).
Cô em hỏi cô chị "Chị ơi, người
ta nói : Bao giờ cải táng di hình
Xương
bao nhiêu tuổi thì tình bấy nhiêu!
Có
đúng không chị?" Cô chị vừa
đập mả vừa khóc trả lời
"Đúng!" Cô em lúc đó la hoảng
"Chết rồi chị ơi, đến phiên
em người nhà cải táng thì
xương em có lẽ đen kín, còn
điểm đen nào mà đếm!"
Cô chị thở phào "Em ngu quá!
Lo gì, mình đã chết rồi thì
mặc kệ người đời họ
nói gì thì nói." Chuyện là
thế, mà chuyện cười nào
hay vui nào cũng phải có đàn
bà con gái dính vào mới có
vui phải không anh Th.?
... Giá mà gặp được họp mặt! Tếu bằng xương bằng thịt thì vui hơn phải không anh?
Thưa Cụ! Trong một năm qua Cụ viết cho con hai cái thư dài và một tấm thiệp. Phần trích trên đây chỉ là cỡ một nửa hai cái thư của Cụ. Con không biết viết thế nào để hồi âm cho Cụ bây giờ, chỉ xin có lời cám ơn Cụ thật nhiều. Riêng mấy câu hỏi Cụ hỏi trực tiếp, có đánh dấu hỏi đàng hoàng, con cũng xin trả lời là "Dạ, đúng quá!"
Lời thư của Cụ cho thấy Cụ còn rất tinh tường, trí nhớ còn rất tốt. Có lẽ niềm mong ước của Cụ đã "động đến trời xanh", cho đến lúc con đang gõ mấy dòng này, cơ may họp mặt hè 1995 là ở miền Bắc Cali, chắc là vùng San Francisco. Tình trạng công ăn việc làm ở Bắc Mỹ hiện đang còn bết bát quá cho nên rất nhiều anh em ngỏ ý là chỉ nên họp mặt ... gần gần! Theo tin "hành lang", Bắc Cali đang chuẩn bị tiến đến quyết định giờ chót. Hy vọng sẽ có tin chính thức trước khi bản tin này đi tới nhà in. Và nếu mọi sự diễn ra tốt đẹp, chúng con sẽ có dịp gặp và thăm lại Cụ. Xin Cụ sửa soạn sẵn cho nhiều câu chuyện tếu vui khác nữa. Xin Cụ chăm sóc sức khoẻ cẩn thận!
Năm "con gà",có lẽ vì bị mắc mưa trên đường đến nhiệm sở (vì Arizona mưa lụt lúc tháng giêng 1993), nên không phùng xoè được, mong rằng năm Giáp Tuất sẽ thoải mái hơn. Tuy nhiên ở cái xứ Mỹ này không có bếp củi nên không biết chú "tuất" ta nằm khoanh ở đâu nữa. Trong 12 con giáp, hai con Dê và Gà tranh nhau chưa biết ai thắng ai (dĩ nhiên là phải thua ông Trùm Belgium vì Thầy còn phải thưa trình kính cẩn), nhưng vì kẹt chút kỹ thuật nên đành phải ... lỗi hẹn!
... Kỳ họp mặt năm nay, tôi vẫn chưa đến với anh em được. Lý do : giữa sa mạc, càng quay ta càng mất hướng và kiệt sức, do đó cần ... "ỳ." ... Nhơn đọc trong cuốn "Hoàng hôn chưa tắt" của Bà Phạm Mai Lan, trích ra đây để chúng ta cùng thưởng thức :
Trên đầu hai thứ tóc Soi gương nhìn lo âu Tóc đen ngưng không mọc Tóc trắng như bông lau ! (Giận quá, cạo trọc đầu, nhờ đó :) Soi gương thật nhiệm màu Tóc trắng chẳng thấy đâu (mừng rồi nhe!) Trang điểm cho thật kỹ ô kìa, tưởng "Sư ... Thâm!" (Sư Lỗ Trí Thâm)
Sa mạc Arizona, nếu ở quanh vùng Grand Canyon thì cũng mát và lạnh, chứ đâu phải chỗ nào cũng nóng hết đâu mà các anh cứ sợ không quen với cái lạnh? Xin nhắc anh là đối với THĐL, dê hay gà hay cẩu, tóc trắng hay tóc đen gì thì cũng ... "ngang hàng bình đẳng" hết! Sang năm họp mặt ở San Francisco, mong anh chị cố gắng tới.(Không chừng sẽ có khách ghé thăm ... cái hồ bơi của anh chị trên đường đi San Francisco) Thăm anh chị và gia đình.
Thư Đặng Ngọc Hùng, Carina, Australia :
Đã nhận được THĐL số 13, cám ơn anh nhiều. Đọc báo và ngắm dung nhan các thân hữu trong báo thì thấy phong độ vẫn còn cao mặc dầu tóc có bạc thêm một ít (hay là tại ánh sáng?)
... Các anh đã quyết định họp mặt 95 ở Úc chưa? Sydney sẽ tổ chức Olympic 2000. Các anh qua thăm Sydney thì sẽ hiểu lý do tại sao Sydney qua mặt Peking.
Chuyện họp mặt tại Úc thế nào cũng phải có, ít nhất một lần. Đã tưởng là 95, nhưng bây giờ thì coi như ... phải hoãn lại! Hy vọng một hai năm nữa thôi. Đành phải nhìn cậu trong hình vậy! Chưa qua tới Sydney nhưng ở đây ai cũng biết vì sao Sydney qua mặt Peking rồi. Không lẽ không qua được một người đi thụt lùi, rồi đứng yên, rồi mới chập chững bước tới! Hai cháu Khải và Ngọc Trân đang ở cái tuổi cần phải đưa đi xem Disneyland hoặc Disneyworld, bố mẹ chìu các con một tí đi!
Thư Nguyễn Phục Hưng, Katy, Texas :
... Houston đang lo sửa soạn đón bà con vào July 94. Tụi này mới họp hôm Thanksgiving. Sẽ họp lại vào cuối tháng 1/94 để soạn thảo chi tiết. Có một điều khiếu nại nho nhỏ, nếu có thể mong anh gởi cho tôi một số THĐL khác vì số vừa rồi tụi này chỉ có một nửa, vì đóng thiếu mất khoảng 20 trang.
Hoan hô người "phối hợp viên" của đại hội họp mặt THĐL hè 94 ở Houston năm nay. "Có bao nhiêu chơi bấy nhiêu", các thân hữu tham dự họp mặt vừa rồi cũng đã vui với nhau, cũng thấy mặt được một vài người bạn xưa cũ đã hơn hai mươi năm rồi chưa một lần gặp lại. Cũng có hàn huyên tâm sự, cũng đi ra hồ hít thở hơi nước, cũng đi viếng trung tâm không gian NASA, cũng ghé thăm được một vài gia đình thân hữu tận nhà, ... Vậy là đủ quá rồi phải không anh? Hy vọng các anh chị làm tổng kết thấy vui nhiều hơn ... không vui! Bởi vì nếu thấy không vui thì làm sao các thân hữu còn ... trở lại Houston một lần khác. Cám ơn và thăm anh chị và gia đình.
Thư Nguyễn Quang Hữu, Bruxelles, Belgium :
... Đọc hết cuốn THĐL số 13 rồi, trong đó có những đoạn như sau : "Câu chuyện về một cái tổ hợp" của toi tới đoạn Đà lạt là moi sợ nhất, ...
- Tất niên năm rồi Thới nhấn mạnh là tổ chức cho thế hệ thứ hai, nhưng kết quả hỏng bét hết nên moi không kể cho toi được. Vì ở bên này moi 2 con trai, Thới 5, Trường 2, Vân 1, Quyên 3, đều tới tuổi tùm lum rồi nên gom chúng nó lại với một vài cô gái VN
để chúng nó tìm về nguồn, nhưng ăn uống xong là chúng nó lẩn mất theo mấy con nhỏ mắt xanh tóc vàng. Bố chúng nó thì biết vợ VN tốt hơn nhưng giải thích không được.
- Mừng cặp "Lợi Hà" đã tới Mỹ. Hồi đó trưa nắng moi hay lang thang vào Phối trí Điện năng để tán dóc và ... ké máy lạnh.
Có cô Hà là bạn của "Biên hòa Zéro." C. với moi có lần tới thăm "Biên hòa Zéro" ở Tân hiệp, trước nhà có con dê râu ria bỏm bẻm, C. vội đến chắp tay lạy "Sư phụ!"Dê lim dim tự đắc nhưng vừa liếc thấy moi anh ta vội lòm còm bò dậy vừa lễ vừa kêu "Be he!" ...
Hồi đó cũng còn có Lê Công hay gọi máy "ông Hữu ở khu Thủ đức!". Bên kia có tiếng Cai Lưu đáp lại "hũ không có, có lu được không?"
... Có nhiều người moi đọc được thơ trên tờ Thân hữu mà giá có được một cái ảnh portrait nhỏ của người đó thì thích lắm.
Hữu ơi, nếu mà cậu có bị nhức mình nhức mẩy vì "Đà lạt" thì tớ thành thật "sorry!" Vì tớ không nghĩ đến điều đó. Dẫu sao thì cũng vẫn là quá khứ và kỷ niệm. Các cậu liệt kê toàn con trai, thế còn con gái đâu hết rồi? Bên này LTCăn 4 con trai, NVDi 3, HVPhong 3, LQVăn 4, định làm một chuyến Âu du mà các cậu làm ăn thế thì ai dám sang đó nữa. Thôi thì các cậu phải dắt con sang bên này. Tớ mách nhỏ cậu là LMQuân có 1 con gái, HGThụy 3, TSThực 2, ... Còn nhiều nữa! Sang năm, hè 95, coi như sẽ họp mặt THĐL ở San Francisco đấy!
Vụ làm niên giám, có hình, đã là một dự định từ 5 năm về trước, nhưng thăm dò với "mẫu" phổ biến trong THĐL số 9, năm 1989, đã chỉ có một hồi âm duy nhất. Do đó mà đành phải gác lại. Cậu nghĩ xem có nên hâm nóng lại không? Thăm cả nhà.
Thư Từ Mạnh Khang, Buena Park, California
"Đến hẹn lại lên", tuy có trễ vì ... Hôm nhận được bản tin THĐL, tôi đã bỏ cả bài vở để ngấu nghiến đọc ngay. Và cứ mỗi lần thấy THĐL hội ngộ, tôi lại nhủ thầm "Cố đi, cố dành dụm mà đi họp với anh em!" Nhưng rồi vẫn chưa có khả năng. Thôi thì cứ hẹn lần hẹn lửa vậy. Cả đến viết bài góp vui với THĐL mà cũng không làm được, dù đã bao phen lấy giấy bút ra. Thế mới phải phục các anh chị, nhất là các anh trong "ban biên tập." Xin cám ơn các anh đã cho anh em thưởng thức các món ăn tinh thần thịnh soạn...
Tôi đã rất mừng và ngạc nhiên khi thấy anh "trình diện" tại địa điểm họp mặt vừa rồi. Bởi vì tôi không ngờ! Hoan hô anh rất nhiều đã cố gắng hết sức để đến góp mặt và gặp lại anh chị em bạn bè xưa cũ. Lại càng hoan hô anh đã tìm được một thân hữu đã ở Mỹ mấy năm rồi mà không ai biết, đó là chị Đặng Thị Tuyết Mai.Chắc anh cũng đã thấy rõ cái gọi là "sinh hoạt thân hữu" rồi phải không? Chỉ có tình nghĩa và kỷ niệm của dĩ vãng! Chỉ có tình cảm và tương trợ cho hiện tại! Và chỉ có những "quyết tâm" cho tương lai! Bao giờ anh có được một ít giờ phút thong dong, xin anh "chiếu cố" viết bài cho THĐL. Sang năm chắc sẽ gặp lại được anh ở ... San Francisco? Thăm cả nhà và chúc may mắn.
Thư Phạm Văn Khắn, Paris, France :
Hôm tháng 11, có nhận được bản tin THĐL số 13, do LQVăn gởi. Giữa lúc Paris bị gió lạnh, xem lại hình ảnh hội hiệp mùa hè rất là thú vị... Chúng tôi không biết chừng nào mới có dịp trở sang Mỹ nữa. Vậy thì đợi các anh chị sang Âu châu? Hôm nọ anh có đề nghị tôi viết một bài về THĐL ở Pháp. Nói thật với anh, ít có cơ hội gặp nhau giữa THĐL ở Pháp. Thỉnh thoảng có gặp ô. Thu, Xuân, Lễ, điện thoại với Bình, LDTrường,
... Tôi có ý định viết cho bản tin một bài nói về rượu bên Pháp, nhưng bệnh lười lúc này quá nặng. Theo đài CBS (Evening News), miền đông bắc xứ Mỹ bị một mùa đông khá lạnh, anh chị có sao không? ...Anh có đọc sách của Bùi Tín chưa? Cuốn chót "Mặt thật" khá hấp dẫn. Nên đọc cho biết mặt thật của CSVN...
Đại hội ĐL ở Houston vừa rồi có tiếng vang chi, nhờ anh kể cho chúng tôi nghe với. Hè 93, chúng tôi có ghé đấy hai đêm, thấy anh chị em rất hăng hái, xôm tụ, thế nào cũng thành công... Chú Sáu H. đã lên tinh thần chưa? Anh có gặp Căn, Di, cho tôi gởi lời thăm...
Thưa Thầy, đọc lại chồng thư cũ, ba cái thư của Thầy gồm bao nhiêu là câu hỏi như trên mà tụi này chưa trả lời được câu nào hết. Chắc Thầy cũng thông cảm, đợi cho "qua cơn" bản tin này rồi thì sẽ có thư dài cho Thầy sau. Thầy viết bất cứ đề tài gì bản tin này c 1ẵng vui mừng đón nhận hết. Rượu Pháp càng tốt. Mùa đông rồi,nguyên tháng giêng ở upstate New York nhiệt độ cao nhất trong mỗi ngày là khoảng -10 độ C, nhiệt độ thấp nhất là khoảng -30 độ C, chưa kể gió. Tuyết phá kỷ lục ở Binghamton, 137 inches. Thống kê trung bình về lượng tuyết mùa đông ở Binghamton chỉ có 82 inches. Suốt từ đầu tháng 12 cho đến cuối tháng 4, không thấy cỏ. Hồi đầu tụi này cũng sợ và ngại lắm, nhưng riết rồi cũng quen đi.
Cuốn sách thứ 2 này của Bùi Tín có vẻ tin được (cuốn trước là "Hoa Xuyên Tuyết"). Rất nhiều chi tiết thuộc loại "thâm cung bí sử" của 50 năm đảng cọng sản Việt nam thuộc loại ghê gớm, không ai có thể ngờ được. Âu cũng là cái số của đất nước chúng ta. Họp mặt Houston rất vui, tuy số người tham dự không được đông. Vui nhất là tụi này, "khách phương xa", đã được Houston đãi theo lối Việt nam, "nghĩa là khách đến nhà, chủ nhà đài thọ tất cả." Mời Thầy tìm đọc bài tường thuật của ban tổ chức trong số bản tin này. (Lúc mấy dòng này được gõ, tôi chưa nhận được bài tường thuật từ ban tổ chức như đã hứa. Nếu các bạn không thấy bài đăng trong số này thì xin vui lòng chờ xem trong số 15!)
Thư Lê Trọng Mưu, Houston, Texas :
... Tờ báo THĐL năm nay in đẹp vô cùng và bài vở phong phú.
Đọc lại bài "Câu chuyện về một cái tổ hợp" và nhìn được hình ảnh anh em còn lại ở VN tôi mới thấy sự thay đổi rộng lớn trong 10 năm qua. Không khí mà anh tả trong chuyện thật là đầy khó khăn, thù hận mà các anh phải chịu đựng. Nhìn lại tên các anh em trong chuyện, tôi thấy lần lượt mọi người đã rời được khỏi VN; tôi nghĩ đó là một chiến thắng của các anh để trả lời cho thái độ thù hận mà các anh phải chịu đựng. Giờ đây được nhìn ảnh NMB và được tin là một số anh em còn lại được trọng dụng tôi mừng vô cùng. Nỗi mừng trước nhất là các anh chị em còn lại lần lần tìm được một vị thế xứng đáng với tài năng và nỗ lực của họ. Nỗi mừng thứ hai là dần dà các nhà lãnh đạo nhìn thấy được một đường lối khả dĩ có thể mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho đồng bào mình và cho đất nước. Tôi mong rằng không bao giờ chúng ta phải nghe lại một lời nói thiếu tư cách như "cái gì anh nợ chính phủ trước thì chính phủ này sẽ đại diện mà đòi anh, còn cái gì chính phủ trước nợ anh thì anh đi tìm chính phủ trước mà đòi."
Đọc lại bài "Những năm sáu mươi" tôi phục trí nhớ của NTC vô cùng. Đến bây giờ là ba mươi năm thế mà C. còn nhớ đầy đủ chi tiết và tên tuổi mọi người. Một điểm nữa làm tôi vui và cảm động là C. luôn luôn tìm được những điểm tốt của từng người và trình bày một cách nhẹ nhàng và dí dỏm. Đọc lại bài hồi ký là nhớ lại một dĩ vãng êm đềm. Có một điều tôi phải thú tội với anh là mỗi lần được tờ báo THĐL là tôi đọc ngấu nghiến và tự hứa là sẽ phải viết bài để chia xẻ cùng các bạn. Năm 1986 khi đi sang Bắc kinh tôi đã ngồi xuống và bắt đầu gõ computer. Tuy nhiên, máu kỹ sư văn nghệ của tôi chỉ được có ba phần tư trang là ngưng. Mấy lần định viết tiếp nhưng bận chuyện này chuyện nọ. Tôi mong rằng anh coi điều thú tội này như "client-attorney priviledged communication", nếu không mà anh trích đăng trên mục thư tín để áp lực tôi thì kẹt lắm.
Anh Mưu ơi! Tôi không thể cắt bớt câu nào nữa khi trích gần hết cái thư dài và xuất sắc của anh như trên. Lâu lắm rồi tôi mới có thư dài của anh. Mà lại là một cái thư viết về những "feedback" đối với sinh hoạt thân hữu nói chung cũng như bản tin THĐL nói riêng. Hiếm hoi lắm mới được một cái thư như thế này. Tôi trích lên đây là để "share" với các thân hữu về những cảm nghĩ và cách diễn đạt của anh.
Năm nay rất nhiều thân hữu đã biết được những khía cạnh khác về những cái "tài hoa" của anh, nhất là các thân hữu đã có mặt ở buổi họp mặt Houston vừa rồi. Riêng tôi, đã biết tài anh từ gần ba mươi năm nay, tôi vẫn hằng mong anh tiếp tay làm phong phú và sinh động hơn các sinh hoạt thân hữu điện lực. Tuy nhiên, tôi biết là anh "thân này ví xẻ làm hai, ba, bốn, năm được", anh mà nghiêng về điện lực nhiều hơn một chút là tụi tôi mừng rồi. Xin anh đừng bao giờ nghĩ cái gì là "áp lực." Số báo này anh có góp một bài phiếm luận rất là dí dỏm và không kém phần "duy trì văn hóa." Rất vui mừng gặp lại anh trong kỳ họp mặt Houston vừa rồi. Cám ơn anh đã tiếp tay tổ chức, hướng dẫn, kể chuyện, hát karaoke, gây niềm vui vẻ cho mọi người. Và bây giờ là góp bài cho bản tin. Mong là còn được anh tiếp tục "cùng nhau chúng ta cố gắng giữ hơi ấm thân hữu điện lực." Thăm anh và gia đình.
Thư Nguyễn Thạch Ngọc, W. Sunshine, Australia
Tao đã gọi điện thoại đi Sydney cho TĐThanh + TBLân để bàn thảo về việc tổ chức họp mặt thân hữu điện lực tại Sydney rồi, mày chờ thông báo chánh thức của ban tổ chức sau.
... Trong thơ trước tao có nói là làm thủ tục cho con thằng B. sang Úc du học, nay thì con nhỏ đã đến Úc rồi, và đã đi học ở Royal Melbourne Institute of Technology (RMIT), thời gian học là 3 năm BS, ... rồi trở về VN.
... Mày có gặp mấy thằng Công nghệ cùng khóa mày hỏi thăm giùm tao thằng Nguyễn A Mi và Nguyễn Văn Chưởng coi tụi nó tọa lạc tại đâu? ... được biết là tụi nó đã ra đi H.O., có lẽ là đến Hoa kỳ.
Vụ họp mặt THĐL tại Sydney dự định hè 1995 chắc là phải hoãn lại, đó là kết quả của mấy cuộc thăm dò gần đây. Anh em Bắc Mỹ đang xính quýnh về vụ job, thành ra ngay cả chạy sang Houston hè rồi mà rất nhiều người giờ chót phải bỏ cuộc. Đợi vài năm cho tình hình sáng sủa hơn. Ba cái thư của mày trong năm mà vẫn không nói rõ tên con gái NMB đang du học ở Úc, có phải là Vành Khuyên không? Hay Sơn Ca? Tao không biết tên trên giấy tờ tụi nó là gì. Mày nói nó viết cho tao ít chữ kể chuyện nhà, và hỏi nó có liên lạc với chú Hưng không? Vụ mấy thằng NAMi và NVChưởng, tao trích thư mày lên đây để xem có lọt vào "mắt nâu" ai không? May ra sẽ có tin bay đến tai hai thằng đó. Tao sẽ nhắn lời mày cho chú năm, và lời mời sang Úc cho cậu "lẻ văn loi." Bao giờ tao sang tao sẽ liên lạc mày ngay. Thăm cả đại gia đình.
Thư Nguyễn Khắc Nhẫn, Grenoble, France :
... Lại một lần nữa tôi không quên yêu cầu anh xin lỗi cùng với các anh chị em trong ban tổ chức và toàn thể anh chị em tham dự đại hội THĐLVN tại Houston năm nay. Đúng lý tôi phải cố gắng hơn so với các đại hội trước, vì trong ban tổ chức kỳ này có chị ĐTNMai và anh ƯHiến mà tôi được quen biết nhiều.
Tôi rất mừng khi biết tin đại hội sẽ được tổ chức ở Aix-en-Provence tại Pháp năm 1995. Rất mong đừng có gì thay đổi về địa điểm. Tôi cầu nguyện Trời Phật cho phép gặp lại anh Th. và gia đình cùng các anh chị em thân hữu mùa hè năm tới để khỏi có thư cáo lỗi.
Thưa Thầy, đã tưởng là năm nay Houston lảnh giải thưởng vì có Thầy sang tham dự đại hội họp mặt. Giải thưởng này to lắm, vậy mà cứ phải chờ, chưa thể nào phát được. Vụ tổ chức ở Aix, tụi này chỉ mới đưa ra đề nghị thôi, mục đích chờ sự đáp ứng và ý kiến của các thân hữu, những người muốn đi dự ở Aix, và nhất là các thân hữu ở miền Nam nước Pháp, những người sẽ là ban tổ chức. Cho đến nay, tụi này chưa nhận được tin tức hay ý kiến gì hết. Xin Thầy hỏi thăm giùm anh chị em ở miền Nam nước Pháp xem độ chừng nào thì tổ chức được, xin lên tiếng càng sớm càng tốt để bản tin này làm công việc thông tin và phối hợp.
Hè tới, 1995, thật ra đã có xúc tiến tổ chức tại Sydney, Úc, nhưng bây giờ cũng phải tạm hoãn, vì các thân hữu ở Bắc Mỹ đang còn "tang gia bối rối vì job." Cho đến giờ này, coi như hè sang năm miền Bắc Cali sẽ tổ chức họp mặt ở San Francisco, một trong những "trung tâm thân hữu." Xin Thầy cố gắng hơn một chút để hè sang năm, 1995, bay sang San Francisco, ở đó Thầy sẽ gặp lại rất đông anh chị em thân hữu điện lực, nhất là Thầy sẽ gặp lại Cụ Chu Hoành, năm nay đã 88 tuổi. Kính thăm Thầy và gia đình.
Thư Lê Văn Phúc, Sài gòn, Việt nam :
... Qua radio mình được biết miền Los Angeles bị động đất mạnh, miền đông Hoa kỳ thì bị bão tuyết và nhiệt độ xuống rất thấp chưa từng có, hy vọng không ảnh hưởng gì đến gia đình các cậu cả. Năm nay tụi mình đã khá lớn tuổi, mới ngày nào đó mà hơn ba mươi năm đã trôi qua. Mái tóc hoa râm rồi mà vẫn phải bôn ba lận đận vì cuộc sống. Mình hy vọng cậu sẽ không bao giờ hoặc sẽ rất ít khi bị một cảm giác chán chường mệt mỏi xâm chiếm tâm hồn cậu, như mình đã gặp phải.
... May mắn và tài năng hiến dâng ngay của B. rồi cũng bị đạp đổ, vì sự ghen tị của xã hội, của mọi người chung quanh. Cậu có biết một công ty Đài loan cần tuyển một kỹ sư trên 30 năm tuổi nghề, biết rành Anh, Pháp, Hoa, mà chắc cậu cũng nghĩ là hiện tại rất hiếm, mà lương chỉ từ 120 đến 150 USD/tháng, rẻ như bèo.
Thư Nguyễn Văn Sáng, Mont de Marsan, France
... Tôi nhận được đều đặn các bản tin THĐL, bản số 13 nhận đúng lúc, đến nay tôi mới vừa xem xong, xem chậm chậm sợ nó hết, cả năm được có m 6 y trang ... Tôi có được điện thoại của anh Bình, anh Thịnh, và thường xuyên nhất là của anh Nhàn. Tôi ít có dịp đi đâu do đó không có dịp gặp anh em...Th. ơi! Năm nay toàn bộ anh em ĐLVN, đặc biệt anh Nhàn, anh Trực,các anh Lân và Thành (không biết có hay không?) cùng hai anh em mình (Cơ quan Quản trị Đặc nhượng cũ) đồng khóc anh TĐThơm. Tôi và Thơm có nhiều kỷ niệm, tôi là người (Tây nhà đèn) đã trao cho anh Thơm Khu Điện lực miền Tây, sau Tết Mậu Thân. Tôi đi cải tạo về, Thơm đón rước tôi. Mỗi chúng tôi làm việc một nơi, nhưng khi rảnh việc chúng tôi gặp nhau dưới gốc me, mỗi đứa một tách cà phê và tâm sự, nhắc nhở lúc xưa, kỷ niệm Cần thơ. Bữa trước ngày tôi đi Pháp, Thơm có đãi tôi một tách cà phê, anh em từ giã nhau, bây giờ tôi mới biết đó là lần vĩnh biệt... Th. ơi! Anh em mình đã mất, tuy lần hồi,nhưng mất nhiều quá, các anh Khoa, Linh, một vài bạn khác, rồi nay anh Thơm.
... Gần 20 năm nay anh em mình tứ tán hết,và có lẽ không bao giờ mình được như xưa, dưới mái nhà điện lực. Theo hình ảnh trong các bản tin THĐL và nhất là các bản số 12 và 13, tôi thấy các anh đã hoa râm hết...
Anh Sáng ơi! Khi tôi ngồi gõ những dòng thư anh vào máy là khi tôi đọc lại thư anh ít nhất là lần thứ tư. Và lần nào tôi cũng thấy mình xúc động. Anh đã gợi lại cho tôi nhiều kỷ niệm và hình ảnh quá khứ, nhất là những gì có dính dấp đến anh Thơm. ở ngoài này bây giờ, còn có mấy ai biết và nhớ tới Cơ quan Quản trị Đặc nhượng? Riêng tôi đối với anh Thơm còn có nhiều kỷ niệm và tình nghĩa mới nhất sau này ở Tổ hợp Xây dựng Điện ánh sáng, nơi anh em chúng tôi đã tá túc và nâng đỡ nhau trong những ngày đen tối nhất. Mới đó mà đã... nghìn trùng cách biệt!
Theo thư anh viết thì bây giờ anh đã về hưu rồi. Hè sang năm, 1995, anh rán thu xếp đến họp mặt với các anh em bè bạn cũ ở đại hội họp mặt THĐL hàng năm. Địa điểm và ngày giờ tổ chức sẽ được ban tổ chức thông báo chính thức, tuy nhiên coi như gần chắc chắn là vùng San Francisco, khoảng ngày lễ Độc lập Hoa kỳ, 4 tháng 7. Tại đó anh sẽ có dịp gặp lại bằng xương bằng thịt rất nhiều tình nghĩa cũ, có cơ hội so sánh xem ... ai tóc hoa râm hơn ai! Thăm anh và cả gia đình.
Thư Trần Quốc Thái, Oakland, California :
... Sau kỳ họp THĐL năm 91 tại Nam Cali, kế tiếp là 92 tại Vancouver, Canada, với câu tuyên bố của ông Tổng là "sẵn sàng xăng nhớt chùa cho tất cả người và xe đi phó hội nếu ghé qua Oregon", tôi cứ đinh ninh phen này liên quân Bắc-Nam Cali rầm rộ làm một màn "Bắc tiến." Riêng phần tôi thì cậu cũng biết "ai tới đâu thì tôi tới đó", nhưng chờ đợi hoài cũng chả thấy ai nói năng gì cả nên dù có "phé kiềng" đấy, tôi cũng nín luôn ...
Nín thì nín, nhưng lòng đã dự định viết bài "Dọc đường số 1" tiếp nối 101 rồi qua phà Port Angeles - Washington - Canada xuyên đất Victoria qua Vancouver phó hội. "Có giời làm chứng", lúc cậu phone cho anh Cảnh giục bài thì sau đó anh Cảnh phone cho tôi nhắc nhở và tôi đã O.K. ngay, và có nói với anh Cảnh "Có C. đây này, có muốn nói chuyện không?" Hai người nói chuyện qua speaker- phone, tôi nghe được như sau "Tụi này vừa đi từ Cali đến Oregon về nên sẽ viết một bài 'Dọc đường số 1' rồi gửi cậu." Đấy, cậu thấy "trùng ý rồi đấy nhá!" Đã trùng ý thì tôi viết làm gì nữa! Hơn nữa cái vụ "móc ngoặc" này là do "công tôi" nên tôi ... lặn! Sau đó nữa thì tôi lại thấy anh em Tổ-Rồng-To hồ hởi "tới luôn bác tài" thì cậu cũng phải cho tôi nghĩ tới "lúc này anh em ODP, HO qua nhiều" thì thiện ý phải xê ra cho anh em có chỗ mà "hà hơi tiếp sức" chứ, nên tôi lại ... lặn một hơi nữa! Có thế mà thôi, và chẳng có chuyện gì! Còn cái vụ bảo anh em Bắc Cali lặn ... thì tôi cũng thấy ... đâu có gì đâu. Anh em cũng vẫn thường gặp nhau xuân thu đôi ba chục lần ... vui "thấy bà", và có lẽ "ai" cũng tưởng "ai" là "ông Trùm" nên "trông" và "chờ" nên "lỡ chuyến đò" ... mà thôi! ở đâu cũng dậy mà, tình ý dân ta thì ai mà chẳng biết, quí vị cứ hô "thăng" đi, toàn dân sẽ xúm lại "giáng" ngay đấy.
Tôi nói riêng với cậu cái này, cậu nói với anh T. là người có uy tín, lại tuổi cao đức dày, đứng lên làm "phương trượng", rồi cứ "phán" cái này cái kia là đâu vào đấy cả mà thôi... Tôi đã thấy kỳ 91 tại Nam Cali, ảnh phán cho LMQ làm "minh quân" suốt đời kia mà ... êm re thôi!
Thái ơi! Thôi thế thì thôi! Hơn hai năm tớ thấy cậu im hơi lặng tiếng, lại thấy Nghiệp Thơ đổi địa chỉ, tớ tưởng đã có chuyện gì. Những gì cậu viết chỉ đúng có một điều "ai cũng tưởng ai là ông Trùm" cho nên ai cũng "trông và chờ" ai! Vấn đề thì đúng, nhưng nội dung thì ... không đúng! Và vấn đề phải được giải quyết bởi ... địa phuơng chứ! "Chủ quyền" và "dân chủ" mà! Bao nhiêu năm nay tớ đã đề nghị -- và đã tưởng -- là đã có "ông Trùm Bắc Cali" rồi mà! Nếu mà "ai cũng ngồi chờ ai" thì coi như mọi chuyện thân hữu sẽ không có gì hết.
Dẫu sao thì bây giờ các cậu cũng đã "trồi lên mặt nước" rồi. Hè tới, 1995, Bắc Cali làm lại chứ! Đợi xong bản tin này rồi tớ mới có thư riêng được. Lắm lúc tớ thấy mình "đuối sức" quá rồi đấy! Mong gặp lại.
Thư Trần Đan Thanh, Fairfield, Australia :
... Hôm nhận được tập san THĐL đọc qua đã giựt mình đồm độp, rồi qua bữa sau anh em điện thoại tới tấp hỏi chừng nào họp bàn việc tiếp rước anh em THĐL các nước tới Úc. Thấy anh em hăng hái vậy cũng mừng nên tôi có mời anh em họp mặt ở nhà anh Quan. Anh xem bản tóm tắt tôi gởi kèm theo đây thì rõ. Bữa họp mặt đó có anh Lân ... , và anh em có nhận xét là anh Lân bây giờ có vẻ cởi mở yêu đời và siêng đi họp mặt với anh em hơn!
Anh Thanh ơi, hơn ba năm trời tôi đã liên lạc, kêu gọi, khuyến khích, ủng hộ, hứa hẹn, ... đủ thứ để các anh đứng ra tổ chức một lần đại hội họp mặt THĐL tại Úc. Bây giờ câu chuyện sắp sửa thành hình vào hè 95 thì tôi lại phải đành xin các anh vui lòng "xá tội", và xin hoãn lại việc họp mặt tại Úc một vài năm nữa. Hơn hai năm nay, tình hình kinh tế Bắc Mỹ xuống dốc thê thảm, anh chị em THĐL bị áp lực về công ăn việc làm nhiều quá, thành ra phần lớn không dám ... tiêu hoang! Sở dĩ tụi tôi có được quyết định xin hoãn này là nhân kỳ đại hội họp mặt năm nay ở Houston, Texas, khoảng gần 100 thân hữu và gia đình giờ chót đã hủy bỏ chuyến đi Houston. Mà đó chỉ là đi Houston, vùng trung nam Mỹ thôi đấy!
Việc tổ chức họp mặt tại địa phương, xin các anh cứ cố gắng duy trì, và mỗi năm xin cử người viết tin tường thuật sinh hoạt gửi về bản tin này để chia xẻ với các anh em THĐL khác. Riêng cá nhân tôi và gia đình xin hứa thế nào cũng làm một chuyến Úc du, vừa thăm lại các anh chị, vừa có dịp nhìn ngắm lại nhiều nơi chốn cũ. "ông đồ" sửa soạn đi, ông không dắt tôi thì tôi sẽ dắt ông đi "tham quan" khu King Cross. Sẽ có thư riêng sau. Thăm anh chị và cháu Bích.
Tập THĐL số 13 lại đẹp thêm nữa từ hình thức đến nội dung. Thật ra trước đây 20 năm, khóng cần có Windows, Mr. Văn qua báo cáo hàng tháng của Nha Sản xuất đã là số dzách rồi ...
Thế ơi, cám ơn mày đã có lời khen. Tao trích lên đây để "share" với anh em và để chuyển đến Mr. Văn. Bao giờ qua tới Montreal nhớ phone cho tao nếu không liên lạc trước. Từ tao lái sang Montreal độ 6 giờ. Thăm cả nhà.
Thư Nguyễn Thiệp, Oakland, California :
... Đã nhận được THĐL số 13, tin tức anh em khá đầy đủ, mỗi năm một lần như vậy cũng đã là cố gắng vượt bực. Anh em CC thì rán làm 4 tập, nó loãng ra, không cô đọng như THĐL. Dù sao đi nữa, thì 13 năm không dứt cũng là một trong những "nội san" sống lâu dài nhất, thân thiết và ấm cúng.
... Anh em THĐL ở Bắc Cali, mỗi năm cũng có họp mặt đôi ba lần, khi có dịp. *ít ra thì cũng 15 mạng, đông thì gần như đầy đủ. Cả vợ con nữa thì mỗi lần cũng khoảng 50. Cứ đều đều như vậy cũng đỡ buồn. Còn CC thì 4 lần một năm, mỗi lần trên 100 mạng, gồm cả vợ con. Anh em VN làm việc tại District 4 California thì mỗi tháng đi ăn cơm trưa chung một lần. Khoảng 30 đến 40 mạng (gồm cả CC, Điện và các ngành khác). Có lẽ năm tới thì mỗi tháng mình mời luôn cả các bà con VN làm tại City, County, Consultant cùng họp mặt ăn trưa luôn. Mỗi tháng gặp nhau một lần cũng vui.
Những gì mình đã thỏa thuận với nhau về vụ bài vở, tớ đã làm đúng. Cám ơn cậu đã ưu ái với bản tin THĐL và các sinh hoạt THĐL. Cũng với tinh thần và tình cảm đó, các sinh hoạt thân hữu hoặc đồng hương có thể được nới rộng ra, hoặc áp dụng vào nhiều nhóm, nhiều tập thể, nhiều địa phương khác nhau. Vấn đề là mỗi nhóm, mỗi tập thể, và mỗi địa phương nên nhìn cho ra cái "mẫu số chung" của toàn thể, từ cái chung đó mọi người sẽ thấy gần gụi và thoải mái khi gặp nhau. Và cái chung nhất cho mọi trường hợp là "tình đồng hương." Tớ mong sẽ có dịp tham dự một lần một sinh hoạt như vậy ở Bắc Cali. Bây giờ thì vẫn còn ... nặng nợ áo cơm! Thăm tất cả ... Uất Trì Cung Phố!
Thư Huỳnh Văn Thiết, Canberra, Australia :
Tôi vừa nhận được tập san THĐL #13. Thật khá đầy đủ và chu đáo. Tháng tới có lẽ anh em ở Sydney sẽ có một cuộc họp mặt đầu tiên để chuẩn bị cho cuộc họp mặt 95. Anh rán cổ võ anh em ở Mỹ và Canada đi dự càng nhiều càng tốt. Xứ Úc cảnh đẹp người hiền, một nước thanh bình nhất thế giới. Riêng tôi, mặc dù ở xa Sydney, nhưng cũng sẽ cố gắng đóng góp phần nào để khỏi phụ lòng các anh em từ xa, Mỹ và các nước khác, tới.
Thiết ơi! Như đã viết cho các bạn trên kia, cám ơn cậu và các thân hữu Úc đã sốt sắng "đứng ra đáp lời sông núi" về vụ dự định tổ chức đại hội họp mặt THĐL hè 1995 tại Sydney, Úc đại lợi. Tuy nhiên, xin các cậu vui lòng dời ngày giờ lại cho một vài năm, chờ cho "ánh sáng công ăn việc làm" ở Bắc Mỹ le lói trở lại. Tớ chắc là không lâu lắm đâu,nhất định là phải trước khi đám thân hữu Sydney ... về hưu! Thăm cả nhà và hẹn nhất định sẽ gặp lại.
Thư Ngô Quý Thiều, Vienna, Virginia :
... Tôi đã nhận được giấy mời của Ban tổ chức THĐL đi họp ở Houston tháng 7 tới. Tôi sẽ cố gắng tham dự, mặc dầu gần hết cả tiền. Tôi đã ghi tên đến ngày 15 tháng 4 này đi một vòng Bắc kinh xem Vạn lý Trường thành, thành phố Tây an (nguyên là một kinh đô lâu đời nhất của Trung quốc), Quế lâm (thuộc tỉnh Quảng tây) và Thượng hải.
... Về hưu trí trên một năm, tôi chưa thấy buồn chán là gì, vì thì giờ của tôi được phân phối chặt chẽ, chưa thấy lúc nào ở không. Tôi đang theo học một lớp hàm thụ của Đại học California, tôi thấy rất thích.
Kính anh, xin có lời thành thật chúc mừng và nể phục anh đã thực hiện được tất cả những gì anh dự định làm và muốn làm, từ việc quyết định về hưu, tới việc đi du lịch Trung quốc, từ việc đi họp mặt thăm lại anh em bè bạn cũ ở Houston đến việc theo học lớp hàm thụ ở Đại học California. Anh đã gần như "qui định" một "tiêu chuẩn" cho anh em đi sau anh, một tiêu chuẩn sống thế nào cho cuộc sống của mình có hạnh phúc và có ý nghĩa. Có điều, tiêu chuẩn này không phải là ai cũng có thể đạt được. Tuổi tác, sức khỏe, thì giờ, và tiền bạc. Bốn giới hạn và điều kiện này là bốn cái trở ngại to lớn nhất. Dĩ nhiên chưa kể đến chuyện mỗi người có thể có sở thích, đam mê, và mục đích khác nhau.
Và xin cám ơn anh rất nhiều đã "share" các kinh nghiệm của mình, không phải chỉ cho riêng anh Ph., mà còn cho tất cả THĐL. Cầu mong anh có nhiều sức khỏe để thực hiện được nhiều dự định và mơ ước khác, và lúc nào cũng quây quần với anh em.
Thư Đinh Duy Thịnh, Amiens, France :
Tôi đã nhận được hai bản tin Thân hữu Điện lực số 12 và 13 do anh gởi, đây là món quà đặc biệt và thật bất ngờ đến với tôi trong những ngày đầu năm 1994. Xin thành thật cám ơn anh và các thân hữu đã giới thiệu tôi với anh.
Tôi làm việc ở nhà máy điện Thủ đức từ 1965, hai "xếp kề cận" của tôi là anh BVNghiêm và anh LDTrường. Anh chị Trường đã đến thăm chúng tôi khi chúng tôi mới đến Pháp, còn anh Nghiêm thì đã "cắt dây chuông" với THĐL, đến nay vẫn chưa nối lại (theo bản tin số 13) , do đó thầy trò chưa gặp lại nhau được. Tôi đang tạm cư tại thành phố Amiens, miền Bắc nước Pháp. Ở đây có khoảng 200 gia đình người Việt, nhưng tôi chưa tìm được một thân hữu điện lực nào, tôi sẽ tiếp tục xem xét "hộ khẩu" để truy tìm ... nhân viên "nhà đèn."
Anh Trường khi qua thăm tôi có cho tôi mượn bản tin số 11, sau đó anh LQVăn gởi cho số 12, bây giờ có số 13 của anh. Các bản tin về sau càng ngày càng trình bày đẹp hơn, nội dung càng phong phú hơn. Như vậy đủ biết các anh đã phải đầu tư rất nhiều thì giờ đã hao tổn tâm trí để bồi đắp nuôi dưỡng "nó" trong 12 tháng trời để rồi cho "chào đời" đem niềm vui đến cho đại gia đình điện lực VN hải ngoại. Các anh có công lớn nuôi dưỡng sinh thành, chúng tôi cũng có công ... chờ đợi 365 ngày!
Tôi có diễm phúc hơn anh chị TNDiệp nhiều, 12 năm sau khi đến Mỹ, anh chị Diệp mới có được một bản tin THĐL để biết được bạn bè, ai đi, ai ở, ai còn, ai mất. Như anh đã nói "Sài gòn lớn hơn Paris, New York", thật đúng vậy! Tôi càng ở lâu tại Sài gòn tôi càng không biết gì về bạn bè đồng môn, đồng khóa sống chết ra sao, vì mười mấy năm không gặp; giờ đây qua bản tin THĐL, coi như đã gặp, đã biết hầu như tất cả...
Thưa anh, trước hết xin có lời mừng anh và gia đình đã tới được xứ của "kinh thành ánh sáng." Và mừng hơn nữa khi anh đã liên lạc ngay được với anh em bè bạn cũ và bản tin THĐL này. Tôi mạn phép được trích chín mươi phần trăm thư anh lên đây để chia xẻ với các thân hữu, bởi vì tôi tin rằng mọi người sẽ đồng ý với tôi là lâu lắm mới có một bức thư của một người bạn cũ (tuy riêng tôi chưa nhớ ra anh là ai) viết một cách tuyệt vời, nhiều dí dỏm, nhiều tình nghĩa. Cám ơn anh đã có lời khen bản tin và các sinh hoạt THĐL.
Cầu mong anh và gia đình mau chóng ổn định đời sống, cố gắng giữ liên lạc với bản tin, và chuẩn bị cho một lần nào đó đến gặp lại anh em trong một kỳ đại hội họp mặt. Trong khi chờ đợi, khi nào có một chút thì giờ và "yên sĩ phi lý thuần", xin anh viết bài vở hoặc tin tức, bất cứ loại gì, cho bản tin này, để cùng nhau chúng ta gìn giữ và phát triển sinh hoạt tình nghĩa này.
Thư Phạm Huy Thịnh, Verdun, Canada :
... Cuộc sống có đôi chút ... giao động. Bà xã tớ hiện đang lưu lạc tại Cali, vùng San Jose, để hành nghề trở lại, và thử xem phúc phận ra sao. Cũng tại cái xứ "còi" này nó không chịu cho bả hành nghề, và cái "nghiệp" còn nặng. Tớ chưa dám phiêu lưu bỏ việc vào lúc kinh tế khủng hoảng này. Giai đoạn "Ngưu lang - Chức nữ" này sẽ giúp cho nhân viên mấy hãng điện thoại viễn liên và hãng máy bay có thêm công ăn việc làm...
Tớ đã định xem cái đoạn thư trên đây của cậu là ... thư riêng, nghĩa là tớ không "trích đăng." Tuy nhiên trong mấy tháng vừa qua có nhiều bạn bè anh em quan tâm đến cậu, thậm chí có người còn đố tớ "cái ông Bắc kỳ ở Mông-Lệ-An" là ai, thành ra tớ lại đổi ý, xem đoạn thư trên là một chút tin tức cập nhật của cậu và gia đình, và tớ phổ biến cho anh em. Mong cậu không phiền.
Tớ tiếc là mình không có "superpower" để tạo được "superhighway" (có thể dịch là "giải ngân hà"!) cho "Ngưu lang - Chức nữ điện lực" thời nay. Dù sao, như cậu đã viết, Ngưu lang - Chức nữ cũng đã giúp cho hãng điện thoại viễn liên và hãng máy bay có thêm công ăn việc làm. Cậu còn quên một hãng nữa : hãng bán vé máy bay, chẳng hạn như Voyage Funtastique!
Bao giờ bỏ xứ "còi" dọn về "thung lũng hoa vàng" nhớ báo tin sớm. Hè sang năm, 95, sẽ có giải ngân hà tạm cho cậu một lần. Thăm cả nhà và chúc may mắn.
Thư Hoàng Gia Thụy, Hercules, California :
Lâu không liên lạc với anh, để chứng tỏ sự "bê bối" của tôi, xin kèm theo cái thư mà tôi viết cho anh từ năm ngoái, cứ tưởng đã gửi đi rồi thế mà hôm dọn văn phòng tôi lại thấy nó mới được viết nửa chừng và còn nằm đây. Không riêng lá thư này mà còn
nhiều lá thư không gửi nữa vì cũng viết nửa chừng. Thật chưa già ... gì mà đã lẩm cẩm!
Thụy ơi, thật là các cậu hại tớ quá! Năm ngoái mong mãi chẳng thấy thư từ báo cáo tường trình gì của Bắc Cali hết.
Tớ không gọi liên lạc vì thường vào những ngày từ sau họp mặt hàng năm (đầu tháng 7) cho đến khi đưa bản tin đi "nhà in" tớ không thể nào có thì giờ để liên lạc, trừ phi thật là bắt buộc và cần thiết. Vả lại, việc tham gia vào sinh hoạt thân hữu là việc hoàn toàn tự nguyện, thích thì cùng nhau làm, mà kẹt, hoặc không thích thì thôi. Dĩ nhiên mình làm mà có nhiều anh em góp tay thì mình vui hơn, hăng hơn, còn thấy nhiều anh em cứ thờ ơ hay hờ hững thì mình dễ nản lòng. Thế thôi!
Năm nay có nhiều tường trình sinh hoạt từ Bắc Cali,tường trình luôn cho cả hai năm một lúc. Tớ cho phổ biến hết, vì ngâm lâu quá nó nguội mất. Do đó tờ bản tin năm nay chắc sẽ dày hơn thường lệ nhiều, mọi sự sẽ tùy thuộc túi tiền của ông Thủ quỹ thôi.
Tớ nghe "tiếng vọng từ đáy ... Nam Cali" là Bắc Cali sẽ tổ chức đại hội họp mặt THĐL hè 95. Nếu đúng vậy thì xin ban tổ chức sớm sớm thông báo và xác nhận. Để mọi người còn kịp sửa soạn. Hy vọng gặp lại cậu hè tới. Để xem Hoàng gia trang có đã trở thành "lục cốc đào tiên" và xem cô tiên nữ Quỳnh Giao có còn "đấu" tiếng Việt với bác Th. không?
Thư Bùi Thọ Tiếng, Houston, Texas :
... Ngày đại hội đã gần kề, chúng tôi đã họp hành liên miên, chia cắt công việc, từ chỗ ăn ở đến phương tiện di chuyển và mọi việc đều được đem lên bàn mổ để đi sâu từng chi tiết ...
Anh Tiếng ơi, dù sao thì cũng đã bõ công các anh các chị lo lắng chu đáo mấy ngày họp mặt. Tưởng rằng đông mà rồi hóa ra cũng "không đông lắm." Có bao nhiêu thì chúng ta vui bấy nhiêu! Nhưng mà tôi thấy mình cũng đã vui quá đi chứ! Đâu có thiếu mục nào đâu! Tôi đang chờ bài vở, tin tức và hình ảnh của các anh đây! Nghỉ ít lâu rồi ... làïm lại chứ, anh Tiếng nhỉ?
Thư Nguyễn Trung Trinh, Fontainebleau, France
(Thư gửi BTT) ... Tôi có sang Na-uy sau khi ghé Canada gặp vài anh chị bạn cũ, nhưng chúng tôi chỉ lưu lại Oslo có vài hôm thôi rồi trở về Pháp. Lý do là khi thấy xã hội mà chúng tôi sẽ đụng và sống cùng không phù hợp với lối sống mình thường quen thuộc. Vả lại phải trú ngụ trong một làng xa thành thị không có một "da vàng" nào hết nên tôi không nhận công việc người ta chuẩn bị giao phó. Một lý do khác là thuế vụ bên ấy quá cao nên rốt cuộc tiền lãnh không còn dư gì hết.
Na-uy như thuở xưa mà tôi được biết khi còn là sinh viên ở Paris khác hẳn với hiện tại. Dân tình không còn thơ mộng và chỉ lo uống rượu. Con gái thì cũng chè chén ... thành thử không còn vẻ thùy mị và ngây ngô như thuở xưa. Nếu anh có ghé ở đấy thì có lẽ anh sẽ thất vọng đó. Có lẽ tại bây giờ mình trông đời bằng một con mắt khác, dưới khía cạnh khác, nên hết tìm những gì "romantique" như mình tưởng tượng như hồi còn xuân xanh anh à!
Nhờ đoạn thư trên đây của ông "Tổng", lần đầu tiên các thân hữu điện lực có được một chút khái niệm về một miền đất và một xã hội ở vùng cực bắc Âu châu. Anh BTT chuyển thư cho tôi có nói nhỏ là "mình định đi sang Na-uy mà như vầy là hết rồi!" Nói xong anh cười hề hề! Tôi có nói với anh là có thể xã hội Na-uy không có gì khác xưa lắm đâu, cái khác là cái nhìn và cái lòng của mình. Và tôi khuyến khích anh BTT cứ đi để thử ... uống rượu Na-uy. Nếu ảnh đi, tôi chắc thế nào ảnh cũng ghé Paris, lúc đó nhờ ông "Tổng" đón tiếp và hướng dẫn giùm. Cám ơn ông "Tổng" đã giữ lời hứa trở lại Houston để có mặt trong kỳ đại hội họp mặt thân hữu điện lực năm nay. Cầu mong ông "Tổng" có nhiều sức khỏe để mỗi năm bay đi họp mặt với anh em.
Thư Lê Bá Trực, Cherry Hill, New Jersey :
Theo đây tôi gởi cho Th. ... D. vừa mới nhắc tôi kẻo Th. lại "chửi" nữa. Mấy năm rồi cứ đi "giang hồ" hoài thành ra quên mất anh em. Năm rồi về hưu non nên cũng không màng liên lạc ai cả. Chỉ có D. thì lâu lâu đến thăm.
Ngày mai tôi sẽ đi Pháp một tháng. Đến Mỹ từ 19 năm nay tôi cứ chần chờ mãi. Kỳ này tôi đi Paris rồi đi Grenoble hai tuần. Thế nào cũng gặp ông Nhẫn.
Tôi sẽ viết nhiều cho anh khi nào trở lại Mỹ. Bây giờ thì nhàn rỗi rồi có lẽ sẽ ít làm biếng hơn.
Eo ơi, "được lời như cởi tấm lòng", tôi sang đây hơn 12 năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy lại nét chữ của "ông Phó", chỉ mấy hàng thôi nhưng viết rất xuất sắc và có tình. Cái này nói thiệt chứ không dám "giỡn" với ông Phó đâu! Có điều, thư này ông Phó viết từ hồi Tết ta con chó, bây giờ sắp tới Tết con heo, chắc là ông Phó đã trở về Mỹ rồi, mà chưa thấy ông Phó viết nhiều hơn. Nhắc chừng cho ông Phó nhớ và để ý chứ không phải làm "áp lực" ông Phó đâu! Mong rằng ông Phó đã có một chuyến đi "trở về thăm mẫu quốc" vui vẻ và vừa ý.
=======================================
Ghi nhận : Ngoài các thân hữu có thư được trích trên đây còn có một số các thân hữu khác đã có liên lạc về bản tin (NCT hoặc LMQ) bằng thiệp, bằng thư ngắn, bằng phiếu đổi địa chỉ, bằng chi phiếu đóng góp, bằng điện thoại, ... Xin ghi lại đây để ghi nhận và cám ơn :
Nguyễn Phan Anh (Paris, France), Nguyễn Mậu Bàng (Sài gòn, VN), Đinh Quốc Bảo (CA), Phạm Hữu Bình (Paris, France), Võ Kim Bình (CA), Tân Trung Cang (Halifax, Canada), Nguyễn Trọng Cảnh (MN), Lê Thúc Căn (DE), Bùi Minh Chánh (OH), Nguyễn Công Chánh (CA), Nguyễn Sĩ Chính (CA), Nguyễn ích Chúc [+ Trịnh Gia Mỹ] (CA), Lê Minh Cứ (Chateauguay, Canada), Nguyễn Văn Dậu (CA), Nguyễn Văn Di (PA), Trương Ngọc Diệp (OH), Trịnh Hữu Dục (CA), Dương Thiệu Dụng (MD), Trần Văn Đạt (Fredericton, Canada), Trần Đinh (VA), Trần Quang Đoạt (CA), Phạm Thanh Đồng (CA), Ngô Duy Đức (WA), Bà Nguyễn Quảng Đức (Heiloo, Nether- land), Nguyễn Xuân Giễm (OH), Đào Hữu Hạnh (CA), Nguyễn Công Hiệp (PA), Dương Thiệu Hiểu (Montreal, Canada), Võ Văn Hoàng (Aix-En-Provence, France), Tôn Thất Hoằng (CA), Trần Song Hoè (Liege, Belgium), Ngô Đức Huấn (NJ), Lê Hùng (CA), Nguyễn Giụ Hùng (CA), Nguyễn Quang Hưởng (CA), Kha Tư Khải (Montreal, Canada), Mai Công Khanh (CA), Nguyễn Khắc Khánh (TX), Trần Khiết (CA), Võ Ngọc Khôi (Edmonton, Canada), Vĩnh Kỳ (CA), Đinh Viết Lễ (TX), Trần Quang Lộc (Toulouse, France), Nguyễn Thị Lộc (Stadthagen, Germany), Lê Văn Lợi (Mississauga, Canada), Đỗ Thị Như Mai (TX), Bùi Văn Minh (IA), Nguyễn Hữu Minh (CA), Trần Ngọc Minh (TX), Nguyễn Xuân Mỹ (TX), Đoàn Thị Phương Nam (TX), Đinh Công Nghĩa (CO), Bà Bùi Kim Ngọc [Nguyễn Thị Hồng Cẩm] (Sàigòn, VN), Nguyễn Văn Ngọc (Sài gòn, VN), Trần An Nhàn (Paris, France), Nguyễn Hữu Nhơn (Montreal, Canada), Hồ Tấn Phát (OR), Hồ Văn Phong (MA), Bà Đỗ Trọng Phúc (MD), Nguyễn Văn Phước (VA), Phạm Văn Quan (Montreal, Canada), Nguyễn Xuân Quang (CA), Nguyễn Văn Rong (Montreal, Canada), Trần Bá Sách (FL), Nguyễn Sáu (CA), Phạm Duy Sử (OH), Lê Quan Tâm (MA), Nguyễn Khắc Tâm (Thornhill, Canada), Trần Long Thạch (St. John, Canada), Chung Phước Thành (MA), Lê Khắc Thí (CA), Nguyễn Văn Thích (Brossard, Canada), Nguyễn Xuân Thu (Creteil, France), Phạm Long Thượng (CA), Nguyễn Huy Tiên (CA), Vĩnh Tiếu (OH), Trần Trung Tính (CA), Nguyễn Văn Toại (OH), Lê Mạnh Trùy (Yokohama, Japan), Lâm Dân Trường (Liege, Belgium), Hồ Văn Trượng (Pau, France), Lê Tấn Tuyển (VA), Nguyễn Bạch Tuyết (CA), Nguyễn Văn Tương (Paris, France), Nguyễn Hàn Tý (CA), Huỳnh Tỷ (Etobicoke, Canada), Kha Văn Tỷ (AZ), Tôn Thất Uẩn (London, England), Lê Quang Văn (Surrey, Canada), Đặng Phùng Viễn (Surrey, Canada).