Khi Tưởng Đến Đà Lạt
Thơ của Trịnh Gia Mỹ
 
Sáng trở dậy thấy trời bỗng lạnh 

Nhớ ngụm trà thơm ngát đầu ngày 

Em ơi phương ấy giờ đây 

Một chung trà loãng có đầy sớm mai? 

Một khí lạnh có đầy hơi thở? 

Một mặt trời ấm nổi buồng tim? 

Một phương bẩy nổi ba chìm 

Đường bay có mỏi cánh chim giữa trời? 

Tay vốc nước tưởng đời hư ảo 

Giọt lạnh căm ngỡ lúc bên hồ 

Lệ đây cạn một dòng khô 

Còn đâu để đứng cạnh mồ khóc ai 

Còn đâu nữa mấy chiều gió hú 

Đỉnh thông xanh dìu dặt lời đưa 

Thèm sao giọng hát thuở xưa 

Nhịp vương vấn nhịp lời say sưa lời 

Phương đó có còn ca khúc cũ? 

Người xưa xa còn có bài vui? 

Hay còn chăng nỗi ngậm ngùi 

Chôn nhanh kỷ niệm lấp vùi nhớ thương 

Lấp sao kín một trời xa xót? 

Phủ sao đầy một đáy hồn xanh? 

Tơ chùng sợi thắm mong manh 

Xa nhau thôi cũng như đành mất nhau 

Thân ngựa lẻ đêm sầu phố núi 

Cố vời trông một bóng người xa 

Nhớ ai mắt bỗng lệ nhòa 

Tai còn vọng những âm ba thuở nào 

Mười năm lẻ như vừa chợp mắt 

Nghìn đêm xa tưởng một canh thâu 

Thương ai mưa nắng dãi dầu 

Thương ai mòn mỏi bên cầu đón ai 

Thương con dốc mù sương lối cỏ 

Mộng trăm năm như lá vèo bay 

Người về phương ấy hôm nay? 

Ghé dùm tôi một bờ vai đỡ đần 

Nói dùm tôi một câu lỗi hẹn 

Uống dùm tôi cạn nỗi đoạn trường 

Gởi dùm một phiến mây vương 

Để đêm về trải ấm giường chiếu ai 

Xa xôi cách trở bao là nhớ 

Biết có ngày mai chung bóng vui? 

Trịnh Gia Mỹ  

(trích Yêu Em Mùa Xuân)