Tôi
sinh ra trong một gia đình Á đông
rất đông con, thuộc giới trung
lưu. Chúng tôi từ Việt nam đến
đây, cách đây 10 năm. Do hậu
quả của cuộc chiến tranh ở đó,
do ở lòng khao khát tự do, và
cũng do hoàn cảnh một người
tị nạn sống trong một xứ sở
khác, với một nền văn hóa
khác, tôi đã trưởng thành
trước tuổi. Nhưng mà tôi
vẫn cứ còn bị coi như là
một đứa con nít. Trong suốt đời
tôi, tôi đã phải là một
đứa con gái vâng lời và
ngoan ngoản, lo đầy đủ bổn phận
làm con. Làm con út trong nhà cũng
có cái lợi, nhưng mà cũng
có rất nhiều cái bất lợi.
Chẳng hạn: Tôi là một sinh viên
luôn luôn có điểm A nhưng mà
tôi không được phép có
bồ, dù rằng bây giờ tôi
đã 22 tuổi. Tôi không thể đi
đâu nếu không được
phép mẹ tôi. Tôi phải học cho
xong đại học, ra trường, có
việc làm, xây dựng một nghề
nghiệp và trở thành đúng
cái gì mà gia đình tôi muốn
tôi trở thành. Tôi có cảm
tưởng như mình là một tù
nhân.
Được nuôi dưỡng trong một gia đình Á đông có nghĩa là phải vâng lời và phải có bổn phận. Mẹ tôi rất hẹp hòi và độc tài. Tôi được dạy là phải học cho giỏi, không được phép có bạn thân, dù trai hay gái. Hậu quả là tôi rất cô đơn. Bà chắc sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng có rất nhiều đứa trẻ Á đông có cùng hoàn cảnh như tôi. Xin đừng khuyên chúng tôi đi gặp chuyên viên tâm lý, vì quan niệm này không hề có trong gia đình Á đông. Cám ơn bà rất nhiều, đã làm một người bạn thực sự mà tôi có thể tâm sự... Bà Ann Landers trả lời : Với tất cả lòng kính trọng đối với di sản văn hóa của gia đình cô, tôi vẫn nghĩ rằng một người con gái 22 tuổi phải được tự do kết bạn, cả trai lẫn gái, để nàng có cơ hội phát triển văn hóa, tâm lý và trí thức. Tôi khuyên cô nên trình bày tâm trạng này với một vị giáo sư ở trong trường. Cuộc đời của mẹ cô đã là một cuộc đời đầy phấn đấu và vất vả, người xứng đáng được kính trọng. Tuy nhiên, về phần cô, cô cũng xứng đáng để có được một đời sống riêng. Cô nên suy nghĩ cho kỹ. (Vancouver, B.C., Canada) |