Ghi Nhớ Chuyện Cũ
Bài của Lưu Hải Trần
 
Con Gà Luộc 

Anh Sáu là một ân nhân của nhiều thân hữu điện lực sau ngày miền Nam rả đám. Nhờ anh Sáu mở job mà một số anh em điện lực cũ giữ được hộ khẩu ở Sài gòn, không phải đi vùng kinh tế mới lấp đất móc sình! Tổ hợp của anh Sáu uống cà phê nhiều hơn làm việc, anh Hai, chị Ba gì mắt đổ ghèn hết vì uống cà phê quá nhiều lần, hễ có ai tới là ra uống cà phê. Anh Sáu nghe nói tôi ở tù ra, làm nghề thợ rèn, bèn đặt tôi làm nhiều dao rựa cuốc xẻng để phát quang đường dây Đa nhim. Đem hàng xuống giao rồi nhận tiền. LMQ nói mắc quá, lên Hố nai đặt rẻ hơn, vô tình hại bạn làm tôi mất job. 

Kiếm ít tiền chạy lên Thủ đức thăm HBT và VTB. Gặp giờ ăn trưa ông Trưởng Hệ thống bèn nói tụi nó nấu tệ lắm, anh ăn không được đâu, tụi mình ra ngoài ăn. Qua bên kia xa lộ là có quán cơm trà đá ngay. Xếp kêu ba dĩa cơm đậu đũa xào tép với đậu hũ chiên, loe ngoe hai con tép "diet", tôi đi ra sau đi tiểu, trả tiền một con gà luộc, chặt ra một nửa, đem về cho các con tôi một nửa. Tụi tôi đang ăn, chủ quán đem dĩa gà ra với dĩa muối ớt chanh. Anh B. và T. ngó nhau, cả hai cùng hỏi một lượt "Anh kêu gà hả?" cả hai cùng nói không có. Anh T. liền kêu chủ quán lại nói "Tôi đâu có kêu gà!" ông chủ quán nói các anh kêu tôi mới chặt chớ bộ tôi khùng sao! Anh B. hỏi bàn kế bên, "anh kêu gà phải không?" Bàn bên kia nói gà mắc lắm, ai kêu làm gì! 

Ông chủ quán nói không nhớ ai kêu, nhưng đã trả tiền rồi, và đúng bàn có ba dĩa cơm xào là đây! Anh T. hỏi tôi " Bộ anh kêu gà hả?" Tôi cười "LHK đãi tụi mình đó!" Cả ba cùng cười. Đó là bữa cơm ngon nhất ăn chung với anh em điện lực sau ngày mất nước. Cũng là bữa cơm chia tay, vì sau đó hai tuần tôi đi vượt biên. Bữa cơm gà luộc đã làm cho anh T. và B. hồi hộp. Nhưng đó là cái "tình THĐL." Giờ đây ở Đức không biết mỗi khi ăn gà luộc, xếp có còn nhớ đến tôi không? 

Nhổ Cỏ  

Hồi còn ở VN, tôi thấy các ông lớn ông nào cũng nể vợ, nếu không muốn nói là ... sợ vợ! Tôi không hiểu tại sao! Tới chừng tới ở xứ Cờ hoa lâu năm mới thấy! ở xứ Âu Mỹ này "lạnh cọng xương sống, lạnh cóng xương sườn", nếu bị vợ lai-ốp thì kể như cuộc đời ỏm tỏi. Hơn nữa các bà qua đây thấy "nam nữ bình quyền", ai cũng đi làm, lại càng coi thấp đấng lang quân, thấp hơn cả ... chó mèo và cây cỏ! 

Ở ĐL ai cũng biết ông Phó Sản xuất là người "thiếu nợ" nhân viên nhiều nhứt. Nhiều đến nỗi nếu ông Phó chịu trả thì tổng số tiền nợ có thể dùng để ngăn đập sông Liên khương để bơm nước về sông Đa nhim, đặt thêm bốn máy thủy điện với công suất 360 mê- ga-oát, xài cho Việt Miên Lèo. Các ông H. Cù-là, C. lùn, N. lé thường bị ông Phó xài xể ... như cái mền rách. Mỗi lần như thế, mọi người chỉ cười trừ, có khi còn gài thêm cho quan ngài nổi trận lôi đình, "xài giấy năm trăm, nói tiếng Đức", hoặc xổ nho tùm lum tà la. Mỗi khi gặp mặt, không cần biết anh em làm tốt xấu gì, thì đã nghe "Đ.M., toa bê bối!" Tính theo thời giá ở NY mỗi lần như vậy là nợ 10 đô, Cali 30, Phila 20. Trung bình cọng là 20. Và ông Phó đã nợ cỡ 100 triệu là ít. Bởi vậy ông sợ bị đòi nợ nên lâu nay ông chỉ đi họp mặt THĐL có một lần thôi. Đọc mục này, kỳ họp mặt sau thế nào quan ngài cũng xuất hiện, để nợ tới thêm vài trăm đô là cái chắc! 

Có lần ông Cù-là chọc giận quan ngài, ông Phó bèn xổ một tràng tiếng Đức dòn như bắp rang. Bà Phó thấy "tình hình khẩn trương" bèn ra chiêu thức "Ngọc nữ tầm ngưu lang", nắm cà vạt lôi ông Phó riu ríu về nhà! ông Cù-là cười hô hố. Tục ngữ có câu "Cười người hôm trước hôm sau người cười!" Tới chừng ông C Fể-là sang sống ở NJ, tôi có sang thăm mấy lần, lần nào cũng nghe bà xã khen ông chồng đáo để "Ảnh lúc này giỏi lắm anh ạ, không phải như hồi còn ở VN, biết lo hết mọi việc. Ăn uống cũng dễ, sáng bún riêu, chiều mắm tôm, trưa bánh cuốn chả lụa cà cuống." Điều hơi lạ là ngày xưa mỗi lần gặp tôi là ổng đòi ăn gà tây, gà ta, gà... tàu, mà nay sao ăn dễ thế! Bả còn nói thêm, "ăn xong tôi rửa chén thì ảnh lau khô úp vào sóng, tôi giặt đồ, ảnh sấy và xếp đồ, tôi trồng bông thì ảnh cuốc đất cắt cỏ." Mà thiệt vậy, ông Phó có quyền cười lại rồi đó! ông Cù-là đã vào nếp nể vợ rồi. Bả nói rằng khi ổng đi làm xa, hôm nào được nghỉ là ảnh bay về ngay, "kiếm xong chút cháo" là bắt tay vào dọn dẹp, sơn phết. 

Một hôm nghe tin LVB và gia đình sang chơi, tôi qua thăm thì LVB đã về Canada rồi. Tôi đậu xe bên này đường, ngó sang thấy ông "dám đốc" quần đùi áo thun, cắt cỏ, cuốc cỏ, nhổ cỏ. Cỏ nào ở kẹt hốc thì ông ngồi ... lặt cỏ! Ngâm nga hát "Ta về ta tắm ao ta, Dầu trong dầu đục ao nhà ... chắc ăn!" 

LƯU HẢI TRầN  

(tên này do dâu Mỹ NVD đặt)