Anh Th. thân mến, Qua gần ba tháng rồi, không hiểu dư âm kỳ họp mặt vùng Vịnh có còn lại gì ... trong Anh??? Riêng tôi, câu "khiển trách" nặng ngàn cân của "ông Chủ nhiệm" kiêm "Chủ tịch hội THĐL" vẫn mi theo hoài: "Người nữ phóng viên đã không hoàn thành ... Nhiệm Vụ!" Eo ôi, hai chữ Nhiệm Vụ lại được viết hoa nhấn mạnh mới chết chứ! Thôi, lần này thì thật là chả "oan ơi ông Địa!" tí nào rồi, không có chối quanh được nữa, đành phải nhận thôi! Nhiệm vụ đã không hoàn thành, nhưng còn có điểm thay cũng nên được ghi nhận, đó là tinh thần điện lực rất cao, và nhờ vào cái tinh thần "cao vời vợi" đó mà tôi đã có đủ nghị lực ca bài "Lười ơi! ... Xin chào mi!" để có thể ngồi gõ mấy hàng này gửi Anh.
Thú thật với Anh, dự định đi họp mặt vùng Vịnh tôi đã có từ mùa Giáng sinh năm ngoái. Khi nhận và đọc bản tin THĐL số 14, bài tường trình của Cậu 5 đã là một trong những động lực đưa tới ý định này. Bài viết đó đã đưa tôi tới một dòng suối mát bên cạnh Hoàng gia trang, "lên non tìm động hoa vàng ngủ say!" ... trên đồi nhà thân hữu NCChánh, và rồi bước trên những đường xưa lối cũ ... đi tới nhà anh chị NGHùng để có những bữa cơm thật VN trong một khung cảnh thật ấm cúng. Còn nữa, bài này còn gợi tính tò mò của tôi về những "đôi mắt Sơn tây điện lực" mà Cậu 5 đã giới thiệu, nhắc nhở nhiều lần, và còn nhấn mạnh là Anh có đôi mắt "Din Sơn tây." Tôi muốn biết những đôi mắt Sơn tây điện lực này có gì đặc biệt hoặc khác biệt với "Đôi mắt người Sơn tây" của PĐC, những đôi mắt trĩu nặng niềm u uẩn của nỗi sầu viễn xứ? Động lực chính yếu đưa tới ý muốn có mặt trong kỳ họp vùng Vịnh của tôi là năm nay đánh du hai mươi năm mất nước, hai mươi năm gia đình điện lực chia xa, theo tôi, chắc chắn phải có một ý nghĩa đặc biệt khác những lần họp mặt hàng năm thông thường. Thật sự mà nói, tôi quả đã có khó khăn trong kỳ đi San Francisco vừa qua, nhưng đều đã vượt qua được hết. Nếu biết được những cố gắng của tôi để có thể có mặt trong kỳ họp năm nay, chắc chắn Anh đã không nỡ "khiển trách" mà còn tặng cho phần thưởng khích lệ nữa kìa!
Trở lại với buổi họp mặt THĐL năm nay, tôi đã vui mừng biết bao khi vừa tới parking địa điểm họp mặt, đã được ngay ông "Trùm" Nam Cali chào đón bằng nụ cười mở rộng cùng với câu nói "Sao mà hay quá dzậy!?" Được lời như cởi tấm lòng, bao nhiêu mệt nhọc, đắn đo, câu nệ, đều theo câu nói đó mà bay xa. Lòng vui mừng hớn hở, tôi theo Anh vào phòng họp để thấy một quang cảnh của những buổi tiếp tân Điện lực năm xưa. Ngay phía ngoài, đông đảo thân hữu đã tụ lại từng nhóm, tay bắt mặt mừng, thăm hỏi, hàn huyên, nói cười vui nhộn. Bước vào phòng hội, mắt tôi đã mở to kinh ngạc khi thấy chị Mỹ Hòa cùng với ban tiếp tân của chị đang sốt sắng hướng dẫn, phát phiếu ghi danh, cùng chào mừng quan khách... Tôi thấy là đã thật sự "trở về" với nơi tôi đã làm việc hơn hai mươi năm về trước: Công ty Điện lực Việt nam. Hôm ấy niềm vui to lớn nhất của tôi là được gặp lại anh PHBình sau nhiều năm xa cách. Vẫn nụ cười hiền hòa, đôn hậu, Anh đã tỏ ra rất vui mừng khi gặp lại tôi, Anh cho tôi biết Anh có số hên. Anh kể cho tôi nghe về những chuyện hên của Anh, và cũng cho tôi biết Anh đ có viết một bài có tựa là "Số hên" sẽ được đăng trong THĐL năm nay. Trong buổi họp mặt, tôi cũng được gặp lại rất nhiều khuôn mặt thân quen cũ. Nơi đây, tôi cũng có dịp ngắm nhìn kỹ những đôi mắt Sơn tây điện lực, chị Th. và chị H. quả có những đôi mắt thật đẹp, tôi nhất định không sai về điểm này vì ngay trong chương trình ca nhạc giúp vui, "Hoàng gia trang chủ" đã xác nhận qua hai bài hát đều ca ngợi những đôi mắt đẹp (để tặng phu nhân!) Nhưng những đôi mắt Sơn tây điện lực này đều rất trong sáng, vui tươi, không tìm thấy một nét u uẩn nào, kể cả đôi mắt "din" của Cậu 5!
Hôm sau là ngày đi chơi vùng San Francisco. Xe chúng tôi tới chân cầu Golden Gate vào lúc trời còn mờ sương, mưa bay nhè nhẹ. Cậu 5 và hai thân hữu nữa đ tới trước, chúng tôi chụp một vài tm hình lưu niệm, đứng chuyện vãn dưới mưa để chờ những thân hữu sắp đến. Đang cảm thấy lành lạnh, chợt tôi nghe tiếng Cậu 5 dõng dạc ra lệnh "Tôi muốn chị để con tim lại San Francisco!" Thôi chết rồi, để trái tim lại thì làm sao mà tiếp tục sống đây?! Tôi tự hỏi như vậy, nhưng biết tính Cậu thích đùa nên tôi cũng nói đùa theo "Nếu cứ phải đứng 'chờ em dưới mưa' như thế này thì chẳng những chỉ một con tim bỏ lại, mà ngay cả tấm thân cát bụi này cũng đành phải để lại đây mất thôi!" Đến lúc đó, Cậu 5 mới biết là tôi bị lạnh, và đi theo tôi vào "Gift shop" để trú mưa. Cả nửa giờ sau, các phái đoàn khác mới tới, một hoạt cảnh ồn ào, cười nói, chen lấn nhau chụp hình lại diễn ra. Tôi được gặp lại Chị PHBình dưới chân cây cầu nổi tiếng thế giới này, vì bận việc Chị đã qua Mỹ sau Anh một hôm. Vòng tay ấm áp của Chị đã nhắc nhở tôi tới buổi party tại nhà Anh Chị trên Thủ đức hai mươi lăm năm về trước. Sau khi chụp hình đã đời với cây cầu đỏ, chúng tôi lên xe để tới "Peer 39" theo chương trình.
Khi tới "Peer 39", từ parking đi ra, tôi vô tình đi cạnh Anh HMCần, đ nhận biết Anh có mặt ngay trong ngày đại hội nhưng tôi không dám bắt chuyện vì sợ bị Anh ... kỳ thị! Khi chúng tôi cùng tản bộ dọc theo Fisherman's Wharf, đi cạnh Anh, tôi lên tiếng "Anh Cần còn nhớ ra tôi không?" Anh trả lời "Có chứ! Nhớ chứ!", thế là câu chuyện nổ như bắp rang bắt đầu. Chúng tôi nói về những người bạn cũ của Anh (và là xếp cũ của tôi), tình hình Điện lực tại VN sau năm 75 và hiện tại, ... Nhân dịp này, tôi đã có cơ hội nói chuyện thật thoải mái và vui vẻ với Anh. Giờ quan trọng đ tới! Đó là giờ xuống tàu. Cậu 5 với chiếc mũ beret kéo xuống tận mắt, với chiếc áo coat xanh đậm, với dáng điệu lừ đừ, trông giống như một nhân vật của "Bố Già!" Với một dáng dấp như vậy nên khi Cậu đứng dựa vào cây cột tại địa điểm xếp hàng, các du khách và dân bản xứ cũng muốn đi cruise ngày hôm đó, đã tự dộng dang ra xa, chừa một khoảng trống đủ để quân ta sắp hàng xuống tàu ... "vượt biên!" Khi xuống tàu rồi thì các bà xúm lại trong phòng giữa lòng tàu để ... tránh gió! Cực chẳng đã, các ông phải lên tiếng "Mua vé để lên tàu đi ngắm cảnh, chứ đâu phải để lên đây ... nói chuyện!" Thế mà đâu vẫn hoàn đó, kéo được các bà ra boong bấm máy ấtm hình xong là lại rút lui vào trong ngay.
Sau cái mục đi cruise là tới mục tìm lên động hoa vàng của thân hữu NCChánh, không phải là để "ngủ say", mà là để ăn uống ... no say! Như vậy mà đã hết đâu, tôi còn được "mật báo" là các Anh đã không phổ biến mục "Luận kiếm bên chân cầu Golden Gate", nghe nói là rất sôi nổi?! Dư âm ngày đại hội vùng Vịnh còn lại trong tôi là câu "khiển trách" ngàn cân kia. Ngoài ra, tôi cũng có một thắc mắc nữa là không biết công việc vác ngà voi nặng nhọc như thế nào, chứ cứ nhìn vào "bổn báo chủ nhiệm" cũng như các ông Trùm, phó Trùm Nam Bắc Cali, thì thấy sau ít năm vác ngà voi, ông nào cũng phát tướng tròn trịa, cho nên nhiều lúc tôi cũng muốn được vác thử ngà voi để có thể lên thêm ít kí lô nữa, cho ... đẹp! Nói đùa vậy thôi, Anh đừng giận nhé, có khi thư này tới Anh thì báo đã lên khuôn rồi, nếu chưa, đoạn nào anh trích đăng thì xin vui lòng sửa giùm lỗi chính tả và cách hành văn, kẻo tôi lại dùng chữ sai như lần trước. Tôi đã dùng danh từ kinh tế triệt thoái thay vì kinh tế suy thoái, báo hại cho nền kinh tế Mỹ cũng vì thế mà cho tới nay vẫn chưa "pick up" được! Còn nữa, bài này tôi không viết cho Anh đâu vì Anh cũng có mặt trong ngày đại hội, nên mọi chuyện Anh đều biết cả rồi, tôi viết vì Anh PVThịnh ở Pháp muốn tôi kể chuyện về những người bạn của Anh bên Mỹ. Vì lười quá, hơn nữa chẳng biết viết gì, nên tôi dùng bài này để thế vậy! Anh cho tôi gửi lời thăm Chị và toàn thể gia đình.
Nguyễn Bạch Tuyết