Jean Jacques
Rousseau văn hào Pháp quốc,
Viết sách nhiều rất được hoan nghênh, Văn hay, ý đẹp, lời xinh, Tự do tư tưởng cao minh khác thường. Thuở sinh thời chủ trương đi bộ, Điểm làm tôi ngưỡng mộ từ lâu, Khoan thai bước chẳng cần mau, Ghé đâu thì ghé, ngừng đâu thì ngừng. Nhất những buổi tưng bừng ánh sáng, Nhất những khi ló rạng vừng đông, Đồng quê ngắm cảnh thong dong, Thở đầy thanh khí, ung dung thanh nhàn. Nghe chim hót, hân hoan an lạc, Tiếng du dương giàn nhạc thiên nhiên, Tưởng mình đang ở cõi tiên, Say mê thưởng thức đứng yên lặng người. Dù những buổi tiết trời đông giá, Cảnh bao la lả tả tuyết rơi, Càng thêm hứng thú đi chơi, Áo lông xông xáo khắp nơi quản gì. Từ qua Mỹ tôi đi cũng khá, Tính mỗi năm hơn cả ngàn mai (miles), Thể thao có một không hai, Rẻ tiền luyện sức dẻo dai hơn người. Thị trấn nhỏ bầu trời đẹp đẽ, Cuốc bộ nhiều có lẽ là tôi, Hàng ngày vừa luyện, vừa chơi, Dùng lề xa lộ làm nơi thao trường. Đi bộ mãi từng đường, từng phố, Chỉ nhắc sơ biết rõ ngay tên, Đi hoài, dân chúng thành quen, Tươi cười, niềm nở, kêu tên thấy mình. Nêu hết ý thực tình chưa đủ, Nếu ta quên cái thú làm thơ, Lựa con đường vắng mộng mơ, Thả hồn ta nảy đường tơ tâm tình. Lên cao giọng ngâm, kình với gió, Thử sức mình xem có dài hơi, Càng ngâm càng thấy yêu đời, Tiếng ngâm át cả một trời âm thanh. Nếu có bạn đồng hành đồng ý, Chia niềm vui còn quí gì bằng, Mải mê trò chuyện lăng xăng, Tinh thần thể tháo còn tăng hơn nhiều. Nếu lại có người yêu bên cạnh, Bước chân như có cánh tung bay, Đường hoa tay lại cầm tay, Càng mê vì cảnh, càng say vì tình. Đó lợi ích xin trình sơ lược, Lợi tối đa tập dượt siêng năng, Tuổi già nên tập cho hăng, Giúp thêm tuổi thọ càng tăng hơn nhiều. Nhờ môn thể dục đáng yêu! Vậy có thơ rằng: Đi bộ ung dung thú nhất đời, Vừa đi, vừa luyện, lại vừa chơi, Cặp giò cứng rắn thêm dai sức, Bộ ngực nở phồng giúp mạnh hơi. Ngắm cảnh thiên nhiên đầy khởi hứng, Làm thơ hài hước giữ vui tươi, Nhận chân sức khoẻ hơn vàng ngọc, Tuổi thọ càng tăng hưởng phước trời! |