Họp Mặp THĐL Hè 95 BắC CALI
Tường thuật của Minh Liên 2

Con đường tôi đến Bắc Cali kỳ này không giống con đường của thân hữu LVBảo từ Nam Cali, hay NSáu từ Thung lũng Hoa vàng, như các anh đã ghi lại ở phần đầu các cuốn băng video mà các anh đã thâu trọn ngày họp mặt và đã có nhã ý gửi cho tôi để giúp ngồi nhà xem và nhớ lại nhiều chi tiết của buổi họp mặt và hình thành bài viết này. Tôi đến từ một tiểu bang xa, bằng máy bay. Ban tổ chức cử người đón tôi ở phi trường San Francisco và đưa về Hoàng gia trang mấy ngày trước ngày đại hội.

Phải nói ngay rằng cuộc họp mặt THĐL năm nay do miền Bắc Cali tổ chức tại Hercules, phía đông bắc San Francisco, rất là vĩ đại, vĩ đại ngay từ lúc khởi đầu. Các sinh hoạt đã diễn ra rất dồn dập và với một tốc độ rất nhanh. Một ngày chỉ có 24 giờ đồng hồ, quả thật tôi đã chạy theo các sinh hoạt chính thức (và không chính thức) muốn hụt hơi và nghẹn thở. Cuộc họp mặt này có thể nói đã gần đạt được mức toàn hảo về việc tổ chức, về chương trình sinh hoạt, về địa điểm, về giờ giấc, về ẩm thực, về du ngoạn, về số người tham dự, và cả về ... thời tiết nữa. Ban tổ chức, về mặt nổi, tôi thấy có các thân hữu (và cả một số nội tướng và gia đình) NTDũng, HGThụy, NCChánh, NSChính, NSáu, NG Hùng, TQThái, NHTiên. Âm thầm góp sức đàng sau chắc còn nhiều thân hữu khác mà tôi không được biết hết.

Chương trình coi như bắt đầu từ chiều thứ bảy 1 tháng 7, 1995 tại Hoàng gia trang. Một số đông thân hữu từ xa tới cũng như ở quanh vùng Bắc Cali đã tụ tập về Hoàng gia trang, vừa góp ý duyệt xét lại các chi tiết tổ chức sắp tới, vừa hàn huyên chuyện trò cùng với thịt nướng barbecue và bia mà Hoàng gia trang chủ và phu nhân đã có hảo ý sửa soạn sẵn. Càng ngon và vui hơn nữa là thịt được ướp bởi chính tay Hoàng trang chủ, nhưng lại được nướng bởi hai tay "đầu bếp trứ danh" là NVDậu và NCThuần, trên một cái lò nướng chắc là già tuổi hơn cô con gái út của Hoàng gia trang.

Nói về khung cảnh Hoàng gia trang thì năm ngoái trong một bài viết về hai thân hữu vùng vịnh, tác giả Mai Hồng Ngọc đã có "tả cảnh" rồi. Lần này tôi chỉ xin "tả tình" thôi! Không khí ở Hoàng gia trang buổi chiều tiền họp mặt đó (và cả mấy ngày sau nữa cho đến khi bạn bè chia tay hết) lúc nào cũng ồn ào vui nhộn, lúc nào cũng ầm ỉ rộn ràng, lúc nào cũng tưng bừng hoa lá. Nhất là tiếng "la hét" của trang chủ khi phải giải quyết quá nhiều vấn đề và phải trả lời quá nhiều câu hỏi. Nhất là tiếng cãi nhau của những anh hùng nổi tiếng "to mồm" như NVDậu, LMQuân, HMCần, ... Rồi lại còn giọng "Bình Trị Thiên" xí xô xí xào vừa to vừa nhanh của NSChính. Các tĩnh từ trong tiếng Việt như vui vẻ, nhộn nhịp, thân thiết, nồng ấm, ... không đủ để diễn tả cái không khí buổi chiều hôm đó. Nhưng có một điều chắc chắn là cái không khí đó đã diễn ra ở Hoàng gia trang, nơi mà từ buổi trưa, lúc anh chị em mới tới, Hoàng trang chủ đã xác định "nhà này kể từ bây giờ không phải là nhà riêng của tôi nữa", và cũng chắc chắn là cái không khí đó đã do "Hoàng gia phu phụ" và gia đình tạo ra.

Đêm hôm đó, buổi tối tiền đại hội, quần hùng tụ họp ở Hoàng gia trang đã không quên "luận kiếm" sơ khởi. Vì phải để dành sức cho ngày trọng đại hôm sau nên trận luận kiếm sơ khởi chỉ kéo dài có hơn một giờ đồng hồ. Nhưng cũng đã có "bưu đầu, sứt trán, ..."

Sáng sớm hôm sau, chắc cỡ 8 giờ, những người nòng cốt của ban tổ chức đã có mặt tại Hoàng gia trang, sắp xếp và khuân đồ đạc ra xe. Lại ồn ào náo nhiệt như một phiên chợ vào buổi sáng sớm. Hoặc như một cuộc "đổ ghe" lên tàu đi vượt biên. Mọi phân công đã rõ ràng nhưng giờ chót vẫn còn những tìm kiếm, những câu hỏi, những nhắc nhở, những thúc giục, ... Trong nhà ồn từ 6 giờ sáng với vài người dậy sớm hoặc là không ngủ được. Bây giờ, với sinh hoạt sửa soạn của ban tổ chức, sự ồn ào đã ra tới ngoài đường. Cả một khúc đường trước mặt Hoàng gia trang đã bị "phe ta tạm chiếm", và mới cỡ 9 giờ sáng ngày chủ nhật ở xứ Mỹ này, phe ta đã ăn nói la hét cười giỡn ngoài đường, coi như không có ... "thằng Mỹ" nào khác! Lúc phái đoàn "Hoàng thượng và Hoàng hậu và đoàn tùy tùng" tới, bằng "công xa Mercedes và BMW", thì sự ồn ào náo nhiệt đã lên tới cục điểm. Chẳng khác gì "quần thần" đón rước "The Lion King"! Chỉ thiếu có bài nhạc!

10 giờ sáng! Sau một hồi hò hét, đoàn người và xe mới bắt đầu rời Hoàng gia trang để chạy tới địa điểm họp mặt, ở cách Hoàng gia trang độ một dặm. Địa điểm này tuyệt đẹp và đầy đủ tiện nghi, có thể chứa 3-400 người, nằm biệt lập trong một khu rừng nhỏ, không làm phiền chung quanh.

Mặt tiền hội trường đã có treo một băng khẩu hiệu chào mừng THĐL một cách trang trọng và nồng nhiệt (hình như thân hữu NVDậu có giúp một tay vào việc treo và điều chỉnh khẩu hiệu này, vì phải trèo hơi cao, mà anh em thì ai cũng ... không cao, trừ Dậu "gà"). Vào cửa đã có ngay "bàn ghi danh" và phát bảng tên để mỗi người dán lên áo. Người phụ trách việc "tiếp tân" này là vợ chồng thân hữu NHTiên (mà có người gọi là Tiên ông Tiên bà) và vợ chồng cô con gái đầu lòng của thân hữu Trưởng ban tổ chức NTDũng (cháu Hà Quyên và Thái).

Hội trường có vẻ là một sân chơi thể thao loại trong nhà, rất rộng rãi. Ghế sắp theo hình vòng cung khoảng 200 cái, nhìn lên phía trước có một dãy bàn chủ tọa, và trên tường có một khẩu hiệu chào mừng khác. Phía cuối hội trường có một dãy bàn để thức ăn sáng, trưa, và cà phê, nước ngọt. Bên hông kê một dãy bàn khác sẽ dùng để thức ăn chiều. Nhờ phòng họp rộng rãi, việc di chuyển rất dễ dàng, máy quay phim và chụp hình chạy rần rần, ... Nhưng cũng vẫn ồn ào náo nhiệt như không có cách gì giữ im lặng và trật tự được.

Lợi dụng những giây phút đầu tiên tái ngộ, mọi người tay bắt mặt mừng, tìm đến nhau, nhìn lại nhau, nhận ra nhau, ... ban tổ chức lặng lẽ cho bắt đầu cuộc họp bằng ăn sáng và trưa nhẹ, ai cũng có thể vừa ăn uống vừa nói chuyện, đứng ngồi gì cũng được, chỗ nào cũng được. Bánh bao, bánh mì thịt, "pâté chaud", ... Cà phê, trà, nước ngọt, ... Có nhiều giây phút tôi quên mất là mình đang ở trên ... nước Mỹ! Cứ tưởng như đang ở trên sân thượng nha Trang bị, một ngày cúng rằm tháng bảy nào đó! Dĩ nhiên, tôi gặp lại rất nhiều những khuôn mặt cũ, những bạn bè thân thiết nhiều năm rồi chưa gặp. Nhưng tôi cũng được gặp rất nhiều người mà tôi chưa gặp bao giờ, được làm quen với một vài người đã nghe thấy tên nhưng chưa từng có duyên gặp mặt. Tôi chào đón và hỏi thăm mọi người. Mọi người chào đón và hỏi thăm tôi. Nét mặt mỗi người nói lên sự vui vẻ, thoải mái, thích thú. Nụ cười trên môi mỗi người nói lên cái háo hức có được cái tình bè bạn, tình thân hữu. Đó há chẳng phải là một chút hạnh phúc trong đời sống của mỗi người chúng ta hay sao?

Đúng 1 giờ trưa (sớm hơn chương trình dự định nửa giờ), thân hữu HGThụy, Phó ban tổ chức mà cũng là MC (em-xi: xướng ngôn viên) của đại hội, tuyên bố bắt đầu phần sinh hoạt họp mặt, mời bốn vị lên bàn chủ tọa đoàn (các thân hữu CHoành, HTPhát, LMQuân, và NCThuần), và mời thân hữu Trưởng ban tổ chức NTDũng lên đọc diễn văn khai mạc. Ngoài phần chào mừng và cám ơn theo thông lệ, anh Dũng cho biết ngay là tổng kết sơ khởi gồm có khoảng 170 người tham dự, phá kỷ lục từ hồi nào tới giờ (Tổng kết thực sự là 61 gia đình thân hữu, gồm 161 người lớn và 21 trẻ em, tức là 182 người). Đó là chưa kể một số người đến rất trễ không có ghi danh, và một số không có mặt ở ngày đầu nhưng lại tham dự các sinh hoạt ở các ngày sau. Danh sách số người tham dự dài quá, không tiện in lại ở đây. Chỉ biết rằng có 24 gia đình thân hữu "chủ nhà" Bắc Cali (quanh vùng vịnh). Còn "khách phương xa" tới gồm 1 gia đình đại diện Âu châu (thân hữu PHBình), 1 gia đình đại diện Úc châu (thân hữu NTSHương), còn bao nhiêu là từ các tiểu bang khác ở Mỹ và Canada.

Vừa xong phần thủ tục, ban tổ chức địa phương (chắc đã có âm mưu từ trước) "bán cái" việc điều khiển phần sinh hoạt cho "chủ tọa đoàn", và thân hữu NCThuần tiếp lấy máy vi âm. Lần lượt mỗi thân hữu có mặt đều tự giới thiệu mình, gia đình mình, công việc làm trước 75 và hiện tại, rời khỏi nước từ bao giờ, nhắc lại những kỷ niệm vui buồn với nhiều thân hữu khác, ở nhiều cơ sở khác nhau. Có người kể chuyện tiếu lâm. Có người kể lại chuyện ở tù cải tạo. Có người kể chuyện đi vượt biên. Có người nói nhiều, có người nói ít. Nhưng tựu trung thì hầu như ai cũng nói ra niềm vui mừng khi có dịp gặp lại những bạn bè xưa cũ như dịp họp mặt này, và lên tiếng khuyến khích mọi người cố gắng duy trì và phát huy các sinh hoạt tình nghĩa này. Đặc biệt nhất là câu chuyện anh NTDũng đã có lần phải trốn lánh một người thân hữu điện lực trong một hoàn cảnh rất là ... cay đắng!

Trong tất cả những thân hữu có mặt và tự giới thiệu kỳ họp mặt này, tôi thấy có rất nhiều thân hữu lần đầu tiên tham dự, lần đầu tiên đến gặp lại anh chị em. Nhiều người, đối với tôi, mới có khoảng hai chục năm mà khi gặp lại tôi đã thấy ... ngờ ngợ! Hai chục năm nữa thì ... ra sao đây?

Sau khi kết thúc mục tự kể chuyện mình và mười lăm phút nghỉ giải lao, ban tổ chức làm một cú bất ngờ, tặng quà lưu niệm. Họ tìm các thân hữu có một cái gì đặc biệt nổi bật để mời lên tặng một món "quà nho nhỏ" (nhưng giọng người MC rất lớn), để ghi dấu chút tình của Bắc Cali, tình người địa phương và tình thân hữu. Có 10 món quà, nhưng chỉ có 9 người được tặng. Hình như người thứ 10 ban tổ chức kiếm không ra. 9 người đó là, theo thứ tự được mời lên, các thân hữu NCThuần, LMQuân, CHoành, NTSHương, PHBình, PDSử, NSChính, TTTính, và HVTrượng. Người nào lên "lãnh phần thưởng" cũng đi có cặp, chỉ trừ hai "cụ già" CHoành và HVTrượng! Tiếng vỗ tay và ánh đèn quay phim chụp hình nhá lên, cứ như là đại hội điện ảnh Oscar!

Bây giờ là 3 giờ 45 phút! Ban tổ chức mời mọi người ra bên ngoài để chụp hình chung, đồng thời ghi tên tham dự các sinh hoạt những ngày kế tiếp: đi thăm quanh vùng vịnh San Francisco, đi thăm Lake Tahoe và sòng bạc Reno, đi thăm vùng biển Monterey, Carmel, ... Bên ngoài nắng rất gắt nhưng cũng rất đẹp vì nắng mà không nóng. Bao nhiêu là máy hính, máy video! Bao nhiêu là người chạy qua chạy lại! Bao nhiêu là tiếng la hét! Rốt cục rồi các phương tiện hồ bơi, sân tennis, và nhiều thứ khác của địa điểm này không ai xài tới hết!

Trở vào lại hội trường, trong khi chờ ban ẩm thực sửa soạn cho bữa cơm tối ngay tại chỗ, ban văn nghệ bắt đầu mục karaoke. Không ngờ mà số thân hữu ca sĩ đông ghê quá. Hình như karaoke là một phong trào đang lên rất cao ở các tiểu bang miền Tây, nhà nhà và người người đi đâu và ở đâu cũng nghe thấy ... hát! Nhiều thân hữu ca sĩ trình bày không thua gì những ca sĩ nhà nghề. Đặc biệt nhất là "Hoàng hậu", kỳ này cũng góp phần ka-ra-ô-kê bản "Chiếc áo bà ba."

Karaoke vẫn tiếp tục trong khi cơm tối đã dọn ra, ai ăn thì cứ đi ăn, ai hát thì cứ hát, mà ai mải nghe hát ... không ăn thì cứ ... không ăn! Bữa cơm này tuy có cơm nhưng phải gọi là bữa đại tiệc. Bao nhiêu là món ăn quê hương, món nào cũng hấp dẫn, cũng làm mọi người cứ nhắc tới tiệm nọ tiệm kia ở ... Sài gòn!

Cái gì rồi cũng phải tới hồi kết cuộc. No, mệt, mỏi miệng (vì nói lớn và cười nhiều), buồn ngủ, ... Chương trình ngày mai ngày mốt còn dài. H 6‘i trường cũng phải dọn dẹp sạch sẽ để hoàn trả đúng giờ ấn định. Do đó mà đúng 7 giờ tối là chương trình họp mặt chấm dứt. Nhưng vẫn còn lại "hậu chương trình", nhiều nhóm còn tiếp tục câu chuyện. Lai rai đến hơn 8 giờ tối ban tổ chức mới trả được hội trường.

Nhiều nhóm rất đông kéo về Hoàng gia trang tiếp tục "sinh hoạt." Một nhóm lại karaoke (tiếc là không có "Hoàng hậu"). Nhóm khác "nhâm nhi" (tiếc là không có ... NTSơn). Còn một nhóm nữa nhất định "luận kiếm" để phân chia thứ bậc cao thủ giang hồ sau nhiều năm tha phương hành hiệp! Tôi nghe kể lại là nhóm "chủ nhà" Bắc Cali vẫn tiếp tục ... hào phóng, góp tiền để nhóm Nam Cali (tăng cường thêm một "thượng thủ" từ ... Canada) ngày hôm sau đổ xăng lên đường tiến về phương bắc vượt ải "Nhạn Môn Quan"!

Sáng hôm sau, thứ hai 3 tháng 7! Trời mưa như mưa phùn. Hơi lạnh. Tôi theo nhóm người đi viếng cầu Golden Gate, hẹn nhau ở đầu cầu phía nam. Trời mây mù. Cầu Golden Gate hôm đó mây xuống thấp che phủ hết nửa cầu, thành ra chụp hình ra cứ như là tranh thủy mạc của Tàu! Rời cầu Golden Gate chạy về khu bến tàu San Francisco (Fisherman's Wharf), thả bộ dọc đường bến tàu xem thiên hạ ... nhậu nhẹt. Và chờ thân hữu Trưởng ban du ngoạn NSChính mua và phân phát vé lên tàu đi một vòng vịnh, đi giữa hai cầu Golden Gate và San Rafael, đi qua hòn đảo nhà tù Alcatraz, nơi ngày xưa đã từng giam giữ "bố già" Al Capone. Ba giờ thì nhóm chúng tôi chạy từ bến tàu tới nhà thân hữu NCChánh, để kịp tham dự buổi tiệc ngoài trời mà gia đình chủ nhân đã có nhã ý tiếp đãi tất cả thân hữu về dự đại hội họp mặt năm nay.

Nhà riêng gia đình thân hữu NCChánh nằm ở vùng Tiburon, phía bắc cầu Golden Gate, trong một khu bán đảo sang trọng và đắt tiền. Nhà ở lưng đồi, nhìn ra vịnh, thấy một đầu cầu San Rafael, là một nơi lý tưởng để ... thù tạc anh em, và để ... "dưỡng già"! Buổi tiệc ngoài trời này có rất nhiều chi tiết, sinh hoạt, tình nghĩa, mà tôi khó lòng ghi lại hết. Nhìn bên ngoài thì cũng là đùa giỡn, nghịch ngợm, cười nói, la hét, ăn nhậu, ... Gia chủ có hảo ý tổ chức xổ số tặng quà lưu niệm, nhưng lại giao cho "tập đoàn gian lận Canada" phụ trách. Do đó mà nhiều người đã bị ... khan cả cổ, vì phải la hét to quá để át giọng ngư 9Ải khác, và để dành lấy ... quyền lợi của mình.

Đêm đó mấy nhóm lại trở về Hoàng gia trang, tổ chức đêm chia tay, vì hôm sau sẽ có một số người phải rời khỏi miền Bắc Cali, hoặc trở về, hoặc lên đường đi tiếp đến một nơi chốn khác. Chắc chỉ độ bốn chục người vào bữa ăn chia tay đêm hôm đó, nhưng ... ôi chao là tình nghĩa, ôi chao là kỷ niệm! Và cũng lại cười nói la hét! Có lẽ chưa bao giờ trong đời tôi được nói, được cười, được la ... to đến như vậy! Và nhiều lúc lại thấy mình muốn ... khóc!

Hôm sau nữa, đúng ngày lễ Độc lập của Hoa kỳ, tôi tháp tùng theo nhóm tập trung ở nhà thân hữu NGHùng ở San Jose, rồi đi viếng khu The Miracle Spot, một vùng rừng đồi núi mà ở đó trọng lực của trái đất mạnh hơn bình thường và theo chiều không phải là ... thẳng đứng! "Chuyện khó tin nhưng có thật!" Hai người đứng trên một mặt phẳng (có kiểm nhận bằng thước bọt nước) cách nhau độ một thước, một người thấp một người cao. Khi đổi vị trí, người cao sẽ trở thành bằng, hoặc lùn hơn người thấp ban nãy! Một máng gỗ nhỏ và dài, kê nằm ngang, một đầu hơi chếch lên cao. Thả một trái cầu (golf) lên máng gỗ rồi buông tay ra, trái cầu lăn về ... phía cao hơn! Bước vào bên trong một căn nhà gỗ ở ngay trung tâm vùng có trọng lực "kỳ quái" đó, căn nhà nghiêng, người mình cũng nghiêng theo, nhưng không đổ. Nói là nghiêng là nói về cái nhìn của một người đứng ở bên ngoài căn nhà đó. 7_ộ nghiêng gần như 40-45 độ. Đối với trọng lực bên trong căn nhà đó, vị trí nghiêng đó là ... thẳng đứng!

Chúng tôi chạy qua vùng biển nổi tiếng đẹp nhất nước Mỹ, vùng Monterey hay là Pacific Grove. Không đủ thì giờ để chạy theo con đường đèo "17 miles", quanh co qua những khu nhà sang trọng của hàng triệu phú và tài tử xi nê, chúng tôi ra thẳng vùng biển Carmel, thành phố nhỏ có lần do tài tử nổi tiếng Clint Eastwood làm Thị trưởng! Gió lạnh quá! Đi biển mà chẳng những không dám tắm, lại còn mặc áo len và quấn khăn quàng cổ! Ngồi hưởng gió biển cho bay đi các ... "mùi trần tục", chúng tôi tình cờ chiêm ngưỡng được một công trình nghệ thuật trên ... cát: một anh nghệ sĩ Mỹ dùng cát biển nặn được một tượng đàn bà khỏa thân nằm trên cát, trông rất đẹp và hấp dẫn. Hoàng trang chủ sà tới hỏi chuyện và chụp hình, "nghệ sĩ" đòi phải trả ... một tì!

Rời bãi biển Carmel, chúng tôi chạy về lại nhà thân hữu NGHùng. Lại một bữa tiệc chia tay nữa. Và lần này là chia tay thật của mọi người, bởi vì ngày hôm sau, những thân hữu nào không ở Bắc Cali sẽ thực sự rời Bắc Cali. Có khoảng ba chục người trong bữa ăn này. Bao nhiêu của ngon vật lạ ở vùng "thủ đô Mít tị nạn", tôi chỉ kết có món rau muống xào tỏi và dưa chua của vợ chồng gia chủ. Trong khi ăn uống, thân hữu NSáu có cho coi lại một đoạn trong cuộn băng video mà anh đã quay hai ngày qua. Lại một màn cười nói ồn ào nữa. Thủ tục chia tay mất nửa giờ đồng hồ để đi từ trong bếp ra tới sân đậu xe. Rồi cũng phải chia tay! Rồi hẹn hò cứ lung tung hết là sang năm, là lần sau, là dịp khác, ... sẽ gặp nhau lại ở đâu đó!

Trên đường từ San Jose về lại Hoàng gia trang đêm hôm đó, khoảng từ 10 giờ đêm, chúng tôi được ngắm cơ man nào là pháo bông. Nhiều thành phố lân cận thi đua bắn pháo bông ăn mừng ngày lễ Độc lập. Hình như pháo bông nhà giàu cũng có khác pháo bông ... nhà nghèo!

Chương trình đại hội họp mặt hè 95 ở Bắc Cali như vậy là kéo dài 3 ngày, và coi như đêm nay là thật sự chấm dứt. Theo như thân hữu PHBình, đại diện Âu châu, đã lên tiếng, kỳ họp mặt năm tới sẽ tổ chức tại Paris và Aix-en-Provence, Pháp, trong vòng một tuần lễ. Anh Bình đã lên tiếng rất là đúng lúc, bởi vì trong cơn ... "say tình" của giây phút tái ngộ ở Bắc Cali, mọi người đều nhao nhao lên "Sang năm đi Tây! Sang năm đi Tây!" Không biết chất men say đó có còn đủ nồng cho tới ... hè tới hay không? Dẫu sao, tôi vẫn mong mỏi chúng ta sẽ kéo nhau sang "kinh đô ánh sáng" để đổi không khí, và để thăm lại những thân hữu cứ nhất định không chịu rời khỏi ... "bếp núc!"