Thưa
bạn,
Mấy năm vừa qua, mỗi mùa Giáng sinh, bạn vẫn thường nhận được thiệp chúc của gia đình tôi. Một vài bạn thân tình đã thẳng thắn nói với tôi rằng: "Cậu hay vẽ vời, tụi mình với nhau cả, đâu cần phải làm như Mỹ mà gửi thiệp Giáng sinh!" Đúng vậy, dạo xưa khi còn ở Việt nam, chúng ta không có cái tập tục này. Ngày Tết ngày nhất, chỗ bạn bè thân tình, muốn chúc nhau thì chỉ việc nhảy lên xe, đến nhà nhau, tha hồ chuyện trò chúc tụng. ở bên này sẵn xe, sẵn xa lộ, điện thoại khắp nơi, nhưng thì giờ lại thiếu nên việc gặp mặt chẳng dễ dàng gì đã đành, mà ngay cả điện thoại cho nhau cũng hiếm hoi. Do đó mà nhiều người chúng ta áp dụng cái tập tục gửi thiệp của phương Tây, vừa chúc năm mới, vừa gói ghém một vài thông tin thăm hỏi về nhau. Gửi thiệp Giáng sinh, riêng với tôi, không phải đơn thuần chỉ có mục đích đó. Mười lăm năm sống dưới chế độ cọng sản, tôi được chứng kiến biết bao những sự thay đổi đau lòng về mọi mặt. Nhưng đau xót nhất cho chúng ta và đồng thời cũng tội lỗi nhất của chúng nó là ở chỗ cái chế độ ma quỷ ấy đã phá hoại nền tảng đạo ỡức, nhân tính, khiến con người ta sống với nhau giả dối, không còn tình cảm gì nữa! Đã có lúc tôi trở nên đa nghi và bi quan. Những ngày đầu tiên đặt chân lên đất Mỹ, với thái độ dè dặt, tôi chưa dám liên lạc với bạn bè cũ, sợ vấp phải sự thật phũ phàng. Do tình cờ, ngay trong tuần lễ đầu tiên, một bạn biết được tôi đã có mặt ở California, gọi điện thoại cho tôi, sau đó truyền nhau, rồi nhiều bạn khác tiếp tục gọi đến với những lời thăm hỏi, chúc mừng chân tình. Điều này hoàn toàn bất ngờ với tôi, và từ đó đã đánh tan bức màn đa nghi dè dặt trong tôi. Tiếp theo là những lời khuyên nhủ, hướng dẫn, những giúp đỡ vật chất cũng như tinh thần, khiến tôi xúc động không ít. Tôi tự cảm thấy có lỗi vì cái tính đa nghi dè dặt mà có lúc tôi đã nghĩ về tình bạn và lòng người trong thời gian trước đó. Bạn đã cho tôi những lời khuyên nhủ, khích lệ, giúp tôi vững tinh thần, tự tin vươn lên, thoát khỏi tình trạng bi quan yếm thế. Cũng chính từ những lời khuyên, lời hướng dẫn đó, tôi học được kinh nghiệm của các bạn khi làm lại cuộc đời, tìm thấy con đường cho gia đình mình phải đi, rút ngắn thời gian hội nhập, xây dựng tương lai cho con cái. Mỗi dịp Thanksgiving, khi tạ ơn Trời Phật ban phước lành cho gia đình tôi có được ngày hôm nay, tôi không thể không nhớ tới tất cả những gì mà tôi đã nhận được từ các bạn. Và đó chính là lúc tôi ngồi viết thiệp chúc Giáng sinh gửi tới bạn. Mấy năm trước tôi được biết có một vài bạn khi nhận thiệp cảm thấy áy náy nếu không hồi đáp, mà hồi đáp thì bạn lại thấy khách sáo thế nào! Năm nay thay đổi hình thức bằng lá thư này, tôi hy vọng tránh cho bạn khỏi thắc mắc đó, trong khi vẫn cho phép tôi bày tỏ tình cảm tri ân của mình. Đó là "mấy lời phi lộ" về thiệp chúc Giáng sinh mấy năm trước, và về lá thư hôm nay. Kể từ ngày đến Mỹ, gia đình tôi vẫn đóng đinh tại thị trấn Livermore, mà có bạn đã đặt tên là "Thị trấn Gan lì" (liver more) khi bạn ấy đặt câu hỏi tại sao tôi không tìm dọn về San Jose là nơi có đông đảo bè bạn, và là nơi tôi làm việc, để đỡ phần đi lại. Kể cũng khó giải thích, hầu như do một linh cảm, năm 1990 khi tôi đến thăm một người em cư ngụ tại thị trấn này, ngay trong ngày đầu tiên, tôi tự nhiên có cảm nghĩ rằng đây là nơi thích hợp nhất cho gia đình tôi khởi sự cuộc đời mới. Livermore nằm về phía đông San Francisco, chếch về đông bắc của San Jose, cùng với hai thành phố này họp thành một tam giác mỗi cạnh khoảng 40-45 dặm. Tôi làm việc ở San Jose, cách nhà khoảng 30 dặm, hàng ngày lái xe mất từ 40 đến 50 phút mỗi chuyến. Trên quãng đường 30 dặm đó, có một đoạn dài chừng 10 dặm là đường đèo. Cảnh trí thì chắc chắn là không thể nào đẹp bằng đèo Ngoạn mục ở bên nhà, nhưng tôi vẫn cứ thích ví nó với ngọn đèo ở vùng Đà lạt của chúng ta, gợi nhớ những kỷ niệm trong thời gian tôi làm việc tại Đa nhim. Buổi sáng đi làm, đường đèo quanh co, nhìn đồi cỏ xanh với đàn bò sữa thơ thẩn gặm cỏ, cảnh thanh bình tạo cho tôi một cảm giác hứng khởi, sẵn sàng bắt đầu một ngày mới. Cũng chính cảnh yên bình đó, buổi chiều trên đường về giúp tôi cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái, trút bỏ mệt mỏi trong ngày. Đó là một lý do khiến tôi không quản ngại lái xe đường dài, mà vẫn cố thủ tại thị trấn Gan lì này. Chúng tôi có 3 cháu. Cháu gái đã có gia đình và ở riêng, cách chúng tôi chừng 20 dặm. Hai vợ chồng cháu đều đi làm. Một cháu trai cũng đã ra trường và đi làm ở San Jose. Cháu trai út còn đang đi học. Bà xã tôi cũng đi làm, cách nhà chừng 15 phút lái xe. ... Sau hơn hai năm làm việc cho công ty "SMOS", tôi đã đổi sang làm việc cho công ty "S3" là một công ty chuyên nghiên cứu và sản xuất các "graphic accelerator chips" dùng trong máy điện toán cá nhân "PC", mục đích làm tăng gia tốc hình ảnh và màu sắc hiện lên màn hình được mau chóng hơn và rõ nét hơn. Tôi làm công việc "layout", dùng "CAD tool" (computer aid design) để design c FÚc vi mạch, tính toán làm sao thu gọn toàn bộ các "transistor" (có từ vài trăm ngàn đến một triệu cái) vào trong phạm vi của một miếng silicon kích thước không quá 1 centimeter. Do đó nếu bạn thấy tôi bây giờ chi li từng micron (=1/1000 millimeter) thì cũng xin đừng lấy làm lạ, đó chỉ là méo mó nghề nghiệp mà thôi. Tóm lại, nói để bạn mừng cho gia đình chúng tôi hiện nay coi như đã ổn định, hiểu theo nghĩa là đã tìm được đường đi, nhìn thấy tương lai của các cháu. Được ơn Trời Phật ban cho như thế đối với gia đình chúng tôi là mãn nguyện lắm rồi... Nhân mùa Thánh lễ, chúng tôi xin chúc bạn và gia đình một Giáng sinh vui tươi đầm ấm, một năm mới dồi dào sức khỏe, hạnh phúc, thành công, và thịnh vượng. |