Tôi là một cô gái sinh ra có một nhan sắc mà người ta gọi là dưới mức trung bình. Sở dĩ tôi nói vậy là bởi dù tôi có soi gương ngang, gương dọc, tôi vẫn không tìm ra được một nét nào gọi là đáng yêu trên khuôn mặt mình. Người ta thường nói "con mắt là cửa sổ của tâm hồn." Nhìn vào một cặp mắt sống động sẽ làm người ta vui vẻ; một đôi mắt long lanh sẽ làm người ta tương tư; một cặp mắt buồn ngủ sẽ làm người ta ... "fall asleep." Đôi mắt của tôi là vậy đó, lúc nào cũng như trong tình trạng mơ ngủ mặc dầu tôi đang rất là tỉnh. Tôi còn nhớ có lần trong giờ Văn thời còn học trung học, cô giáo đang giảng một đoạn thơ khi Hoạn Thư nổi cơn ghen với nàng Kiều (nghĩa là đang hồi gay cấn). Vậy mà đang giảng giữa chừng, cô giáo chợt dừng lại và nói "Trò Hà! Cô đang giảng bài mà sao trò ngủ gật vậy?" Thiệt tình là tôi đang ngẫm nghĩ cái tinh túy trong cách tả nhân vật ghen Hoạn Thư của Nguyễn Du, vậy mà bị la là ngủ gật. Oan còn hơn cả Thị Kính nữa! Nói như vậy thì các bạn đủ đoán được là "cửa sổ tâm hồn" của tôi nó ... "mờ" đến cỡ nào!
Ngoài một cặp mắt "mơ huyền", tôi còn có một lỗ mũi hơi hếch lên trời (đơn giản gọi là mũi hỉnh) và một cái miệng rộng hơi quá khổ (đơn giản gọi là miệng rộng). Mỗi lần tôi cười, thiếu một chút xíu thôi là cái miệng của tôi đụng tới hai cái mang tai. Mà đâu chỉ vậy, tướng tá của tôi thì lại dềnh dàng, to lớn. Ngó như là một tên con trai đô con vậy. Nói tóm lại dung nhan của tôi thiệt là ... hổng muốn dòm!
Nhưng mà thiên nhiên luôn có luật bù trừ của nó. Trường hợp của tôi cũng không là ngoại lệ. Ông trời có lẽ cũng thương tình cho cái nhan sắc không được mặn mà lắm của tôi. Để bù đắp cho những thiếu sót trên, ông cho tôi một làn da trắng và một mái tóc dài mượt mà. Nói như Ngô Thụy Miên là "Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng, Tóc em dài anh chẳng thiết mùa xuân", nghe thì các bạn biết là da tóc cũng ảnh hưởng nhiều đến nhan sắc của một cô gái như thế nào rồi. Cũng nhờ hai cái này mà tôi cũng được an ủi phần nào. Hồi còn học trong trường, mỗi lần đám con gái xúm lại nói chuyện về làn da mái tóc thì tôi cũng được xếp vào hạng nhất nhì. Thiệt là an ủi quá!
Nhưng rồi khi qua tới nước Mỹ này, cái thời oanh oanh liệt liệt ngày nào của tôi không còn như trước nữa. Ở Việt nam mình thì thích con gái trắng trẻo, chứ còn bên này thì họ thích những người có nước da ngâm ngâm một chút, trắng quá thì họ nói là ... hơi xanh(?!) Còn về mái tóc dài, bên Việt nam mình thường đi xe đạp hay đi xe gắn máy, tóc bay bay ra sau, nhìn thấy thương lắm kìa. Chứ còn bên này đi đâu cũng là xe hơi cả làm tôi đâu có dịp ... phô trương mái tóc đẹp của mình. Mà nói đến chuyện tóc dài bay trong gió, làm tôi nhớ đến cảnh hồi xưa tôi đạp xe dọc biển. Có mấy tên con trai thấy tôi đạp xe đằng trước, tóc dài mượt mà bay theo chiều gió. Mấy chàng tưởng bở, rán đạp lên xem, mới liếc chút xíu cái là họ ngoảnh mặt đi liền (đồ bất lịch sự). Tôi đôi lúc cũng thoáng buồn, song trong bụng cũng có một chút thỏa mãn cho sự thất vọng của họ. Cho chừa, ai mượn ham nhìn con gái người ta làm chi. Tưởng ai cũng có dung nhan "trước sau như một" để họ ngó sao!
Vì tôi có một dung nhan "kiều diễm" vậy, nên mấy nhỏ bạn tôi thường xúi tôi đi gặp ông bà Hạnh Phước (ai không biết ông bà này, cứ mượn mấy cuốn Thúy Nga Paris By Night là biết liền à). Đôi lúc tôi cũng bị xiêu lòng với những lời lẽ xúi giục của tụi nó, bởi lẽ làm con gái thì ai mà không thích mình đẹp phải không các bạn? Nhưng mà suy đi nghĩ lại, tôi cũng vẫn chưa thực hiện việc tân trang khuôn mặt của mình. Bản thân tôi thì cũng không phản đối chuyện sửa sắc đẹp này nọ, bởi lẽ mỗi người có ý thích, quan điểm sống và cách nhìn khác nhau. Với tôi thì tôi nghĩ rằng có sửa sắc đẹp thì tính ăn hàng của tôi cũng vẫn vậy, cái tật đanh đá của tôi cũng không thay đổi, và cái tính cà rỡn của tôi cũng y như cũ. Với nữa lỡ sau này đám con cháu của tôi có lỗ mũi hỉnh, tôi lấy gì chứng minh là tụi nó giống tôi? Thôi thì ông trời cho gì mình lấy cái đó vậy.
Cuộc sống thì muôn màu muôn vẻ. Có xấu thì mới thấy cái gì là đẹp, là thẩm mỹ để thưởng thức, tán thưởng. Có tốt thì mới thấy cái gì không tốt để tránh, để loại trừ. Có tôi thì người ta mới thấy Cindy Crawford là ỡẹp, là "supermodel" chứ, phải không các bạn? Nếu một ngày nào đó bạn gặp một cô gái đang đi bên đường với vóc dáng như tôi đã tả, cô gái đó đích thị là tôi. Chỉ là đừng ham bước nhanh để nhìn mặt, trước sau hổng có như một đâu!
NGÂN HA