THONG DONG
Viết tặng CNCL
 
Người ơi, lăng lắc xa vời. 

Vòng tay dang dở, ta đời thênh thang. 

Một ngày lên núi hân hoan, 

Ngỡ bay theo áng mây ngang lưng trời. 

Ta từ nhập cuộc rong chơi, 

Thong dong ngày tháng, thảnh thơi một mình. 

Khi bè bạn, chén chân tình, 

Hơi men chếnh choáng quên hình hài ta. 

Kể từ em bước chân xa ... 

Bỗng dưng mê lối ta qua cõi bồng. 

Bình minh thức giấc nắng hồng, 

Nằm nghe âm hưởng bềnh bồng tiếng xưa ... 

Chim ca hương ngát trà đưa, 

Viễn vông giấc muộn, nắng chưa xế mành. 

Sương mai rửa khoảng trời xanh, 

Thẩn thơ qua phố quẩn quanh mấy vòng. 

Nhìn xem nhân thế quay mòng, 

Sao ta nhẹ bổng giữa dòng thế gian. 

Chiều vàng thư viện băng ngang, 

Cổ thi nhẹ lật mấy trang tuyệt vời. 

Thương ai lận đận phương trời, 

Mải mê, ràng buộc kiếp người khổ đau, 

Mốt mai soi bóng bên cầu, 

Sông xưa nước chảy hai màu trôi xuôi ... 

Tình đời thường vẫn thế thôi, 

Giận hờn cũng đã phai phôi thuở nào. 

Nhớ xưa câu hát ngọt ngào 

Âm vang còn hãy đưa vào thiên thu. 

Thi Nguyên