Họp Mặt THĐL Hè 1996 Tại PHÁP
Phần 1: PARIS - Lâm Dân Trường ghi nhận

Buổi họp sơ khởi bắt đầu lúc 6 giờ chiều tại nhà thân hữu NQHữu ở Bruxelles. Thân hữu NCThuần và gia đình rời Londres đến "Gare du Midi" ở Bruxelles khoảng 4 giờ chiều, được các th/h Hữu và Quyên đón về nhà Hữu. Anh Thuần đi phó hội kỳ trước cu ky có một mình, kỳ này có kéo thêm một tàu dầu và hai thuyền con. Cuộc họp mini sơ khởi gồm đủ mặt bá quan của xứ Bỉ "ổi": Quyên, Hữu, và Thới từ Bruxelles; Vân và Trường từ Liège. Tay bắt mặt mừng, các bà khản cả cổ, các ông khàn cả giọng ... vì hơi rượu chát đỏ. Chị Hữu cho các anh chị thưởng thức món gỏi cuốn, còn chị Thới món "Lard cuốn táo." Đến 12 giờ khuya thì LDTrường bắt cóc gia đình anh Thuần về Liège (cách Bruxelles 100 km).

Sáng hôm sau anh Thuần lại có dịp trở lại Amsterdam sau lần thưởng thức mùi vị của kinh đô kinh rạch này 8 năm về trước. Làm một vòng thành phố, mua một số kỷ niệm, 9 giờ đêm mới về tới nhà.

Hôm sau nữa lại phải lên đường đi Luxembourg. Nói là một nước cho nó xôm tụ trước Liên hiệp quốc, thực sự Luxembourg chỉ là lãnh thổ của một Quận công (Duché), toàn quốc chỉ bằng một tỉnh của miền nam Việt nam. "Thung lũng hoa vàng" là một vực sâu cạnh trung tâm thành phố, nơi còn ghi lại dấu vết của các lãnh chúa thế kỷ 15, 16, ... Xuống đáy thung lũng cả trăm thước, chị Thuần than "Mệt quá giời! Chắc phải kiếm cái gì dằn bụng mới được!" Chiều hôm đó lại còn có một màn nhậu ở nhà HVân, chị Vân cho anh em đi du lịch Tứ xuyên với món "vịt tiềm ngũ quả" đầy hương vị Trung quốc.

Ngày hôm sau là ngày 11 tháng 7, 1996, họp ban tổ chức tại nhà anh Bình ở Noisiel (cách Paris độ 20 km) để chuẩn bị tiếp đón các thân hữu từ các nơi đến, và xem lại các chi tiết tổ chức. Hôm sau, ngày 12, ông Khắn đi đón anh chị LVBảy, và Bình đón anh chị HVPhong ở phi trường Orly, còn Quế đón THĐức và Thuần + Trường đón anh chị HTùng ở phi trường Charles de Gaulle. Xe tôi về đến nhà anh Bình cỡ hơn 10 giờ thì anh chị Phong cũng về tới. Chị Bình, chị Phong, chị Thuần, chị Trường líu lo huyên thiên. Các ông lai rai ba sợi cho tới tối với ỡề tài "Háo Sắc." Tối đến, chị Bình đãi món đặc biệt: cá nướng trong giấy nhôm của vùng Noisiel!

Ngày họp mặt chính thức là ngày 13 tháng 7, 1996. Nơi họp thuộc quận 14, cách phố Tàu quận 13 khoảng 2 cây số, trên một con đường yên tĩnh, đầy bóng cây rậm mát. Phòng họp ở từng dưới của khu trú ngụ của thanh niên. Biểu ngữ "Chào mừng Thân hữu Điện lực - Paris 1996" trang trí cho cổng vào, theo các mũi tên chỉ đường đến phòng họp có sức chứa cỡ 200 người. Giữa phòng có treo một biểu ngữ khác "Đại hội Thân hữu Điện lực - Paris 1996."

1 giờ 30, quan khách và các thân hữu và gia đình các nơi lần lượt đến: NTLộc và TBQuang từ Đức; NKThới, LVQuyên, HVân, LATú, TSHòe, NQHữu, LDTrường từ Bỉ; NĐHuấn, HVPhong, NCThuần, THĐức, HTùng, TTTính từ Mỹ; LVBảy từ Gia nã đại; ĐDThịnh từ Amiens; NKNhẫn từ Grenoble; VVHo 1ạng từ Aix-en-Provence; NVSáng từ Mont de Marsan; TANhàn, NVTương, HVTrượng, NXThu, PVKhắn, NNQuế, HVThọ, TTNAnh, TQLộc, NVBa, ... từ Paris hoặc ngoại ô Paris.

2 giờ 25, th/h niên trưởng PVKhắn long trọng tuyên bố khai mạc đại hội họp mặt. Rồi đến màn trình diện ban tổ chức: PHBình, LDTrường, PVKhắn, NNQuế, HVân, NQHữu, HVThọ. Sau đó là th/h Trưởng ban tổ chức PHBình đọc diễn văn chào mừng đại hội, chào mừng tất cả các th/h và gia đình, giới thiệu chương trình sinh hoạt, báo cáo sơ về tình hình tổ chức và tài chánh, cổ động sự đóng góp cho các sinh hoạt THĐL, hoan hô sự đóng góp nhiệt tình của toàn thể các th/h có mặt cùng sự ủng hộ tích cực của các nhóm nghệ sĩ góp mặt. Th/h NCThuần nhắc lại ý nghĩa, mục đích, và tinh thần THĐL, ý nghĩa của các sinh hoạt họp mặt hàng năm là mối dây liên lạc thắt chặt mấy trăm gia đình điện lực với nhau trên toàn thế giới.

Th/h NKNhẫn trình bày cảm nghĩ của ông lần đầu tiên gặp lại anh em sinh viên và đồng nghiệp cũ sau 32 năm xa cách, sự tha thiết của ông đối với ngành điện năng ở quê nhà. Nhân dịp này ông cũng đã nói qua về các đóng góp của ông trong ngành năng lượng ở Pháp cũng như ở Việt nam, cho biết một số dữ kiện về hệ thống và tình trạng điện năng ở quê nhà.

Một vài th/h khác cũng đã nhân cơ hội đặt câu hỏi với th/h NKNhẫn để góp ý ít nhiều về đủ mọi vấn đề, từ chuyên môn tới tình nghĩa.

Sự đóng góp của nữ nghệ sĩ Bích Thuận với màn văn nghệ Nam Trung Bắc, với màn Trưng Trắc khởi nghĩa, đã được mọi người nhiệt liệt hoan hô. Các ca sĩ Héléna, Kim Thu, nhạc sĩ Michel Tùng rất là đặc sắc trong các bài hát xưa cũ và trữ tình. Bác sĩ Lai với các màn diễu cười bể bụng cũng đã được toàn thể mọi người hoan hô cổ võ.

Rồi đến bức hình chụp chung kỷ niệm 21 năm rời bỏ Điện lực, tượng trưng cho 35 gia đình gồm khoảng gần 80 người.

Buổi cơm tối thân mật được thết đãi ngay ở lầu trên của phòng họp. Ban tổ chức đãi mọi người món ăn Pháp với đồ lạnh, đồ biển, và nhất là món rượu vang và phó mát tráng miệng. Máy hình thi nhau nháy lia: nhóm khóa 1, nhóm Bỉ, nhóm lão niên, nhóm mấy bà, nhóm thế hệ thứ hai, ... giống như một trận giặc phóng viên tài tử.

Lần đầu tiên nhập cảng từ xứ Cờ Hoa: màn gõ ly um trời đất bắt các cặp th/h trong ban tổ chức lần lượt ôm hôn trước bữa tiệc. Các cặp Bình, Trường, Hữu thay nhau lên sân khấu cho anh em một màn vui cười hết sẩy!

Ca sĩ tài tử Laurence, con gái th/h NKNhẫn, các ca sĩ Bích Thuận, Héléna và Kim Thu lại làm cho bữa cơm thêm phần vui nhộn qua các bài hát trữ tình, các màn diễu cười ra nước mắt.

10 giờ 30, mọi người bịn rịn chia tay, hẹn ngày tái ngộ sang năm.

Ngày hôm sau, 14 tháng 7, 1996, xem diễn binh trên màn ảnh nhỏ.

12 giờ trưa, họp hậu đại hội tại nhà Trưởng ban tổ chức PHBình. Có mặt độ 40 người. Th/h PVKhắn mang tới đãi anh em hai con heo sữa mập ú. T/h TANhàn tặng bánh hỏi. Sinh hoạt đặc biệt có màn th/h NKNhẫn chấm thi lại để vớt TKhiết cho làm thủ khoa, NĐHuấn cầm cờ, làm ai cũng cười vui náo nhiệt.

6 giờ 30 chiều, chia làm hai nhóm: nhóm "luyện chưởng" có Huấn, Đức, Quế, Khắn, Bảy, ... tiếp tục "kéo", nhóm du ngoạn do anh Hoàng hướng dẫn đi viếng Champs *élysées, Arc de Triomphe, xem đốt pháo bông gần Tour Eiffel. Đến 12 giờ khuya thì hết xe điện ngầm, phải bỏ dở chương trình nhảy đầm lộ thiên làm th/h Bình tiếc hùi hụi.

Phần 2: AIX-EN-PROVENCE
- Nguyễn Quang Hữu ghi chép

Tôi có nhiệm vụ phải ráp nối thành một cuốn video tổng kết cho đại hội từ các cuốn băng do anh Trường, tôi, và con tôi thâu. Bữa nay sau khi coi hết các cuốn này tôi gặp khó khăn suy nghĩ. Những đoạn cần thiết như cái khách sạn FIAP ở quận 14 Paris, cửa vào có hai cô gái xinh đẹp mặc áo Tàu màu đỏ đón tiếp: không ai thâu. Đoạn khai mạc cuộc họp mặt: không ai thâu. Đoạn không cần thiết thì thâu rất lâu, đoạn cần thiết thì cúp ngang. Theo đúng chương trình sau khi dùng bữa tiệc tối là tạm bế mạc, tất cả nắm tay nhau hát: ò e rô be đánh đu ... đang giữa cuộn băng mà thấy đoạn này, khán giả tưởng đã kết thúc rồi lại tiếp phần hai ... tái ngộ, là cái phần mà tôi thấy cũng không kém phần hấp hẫn.

Sáng ngày 17 tháng 7 khởi hành từ Paris gồm các nhân vật khá quan trọng của đại hội: Gia đình anh Thuần và anh Bình đi xe lớn mướn tại Paris, gia đình tôi và gia đình HVân đi ba xe riêng. Điểm hẹn là 19 giờ tại nhà anh VVHoàng ở Aix-en-Provence, cách Paris độ 750 km. Anh Bình chia ra làm 3 chặng cỡ 200 km ngừng lại nghỉ. Chặng nghỉ đầu tiên chị Thuần phân phối bánh mì thịt. Tôi thấy anh Bình và ông em vợ đang cãi cọ về nguyên tắc lái xe ... trên xa lộ. Chặng chót chiếc xe lớn không biết ai lái tự nhiên vượt nhanh bỏ hết anh em, có lẽ phải tới nhà anh Hoàng sớm để sắp xếp chỗ ăn ở cho mọi người. Tôi mất hút, phải lấy bản đồ ra mò tới nhà anh Hoàng, yên chí là có xe lớn ở đó rồi. Chưa có ai! Anh Hoàng đang chuẩn bị ra ga đón anh chị Phong, anh chị Huấn, anh chị Bảy về khách sạn. Ở nhà anh Hoàng được một lúc thì có ba "hảo hớn" là Quang (Tây Đức), Tính và Háo Đức (Mỹ) tới. Gần một tiếng đồng hồ sau có chuông điện thoại, tôi nghe chị Hoàng hỏi "Bây giờ các anh đang ở đâu?" thì biết ngay là các ông đi xe lớn bị lạc. Con trai anh Hoàng phải đi đón về. Vừa thấy tôi anh Bình đã chỉ mặt "Cái thằng này nó đã ở đây rồi, đúng là chó ngáp phải ruồi chứ nó làm sao mà tới đây được!" Mọi người đều phì cười vì đường đến nhà anh Hoàng rất dễ.

Sau đó tôi được dịp theo ra khách sạn, một dãy nhà thấp làm trong lùm cây rất là mát mẻ. Tới cuối dãy nhà tôi được gặp Thầy BVLễ, thấy thầy vẫn như xưa, vẫn nụ cười chúm chím. Thầy Lễ nay đã về hưu, cư ngụ ở miền nam nước Pháp, gần vùng có những trại của đám người "sống khỏa thân."

Các chị đang chuẩn bị làm đẹp để tới dự buổi tái ngộ. Làm đẹp xong là tới màn trao đổi quà, nhà tôi nhận được áo, khăn quàng cổ do các chị tặng.

Lúc ra xe để trở lại nhà anh Hoàng thì quý vị đã đi hết, chỉ còn anh chị Phong và Thầy Lễ đứng chờ. Anh Phong cho biết là Thầy Lễ biết đường tới nhà anh Hoàng, sẽ dẫn đường. Vượt qua chừng hai bùng binh thì thấy xe Thầy Lễ "demi tour" rồi ngừng lại. Thầy Lễ nhảy xuống xe cười "Mẹ nó, nhiều vòng tròn quá không còn nhớ là cái nào." HVPhong cười khá khá "Tội nghiệp cha dẫn đường!" Cứ thế là hỏi thăm dân, lạc vào bát quái trận đồ hơn nửa tiếng sau mới tới được nhà anh Hoàng, chỉ cách đó nửa cây số.

Tại nh 1ạ anh Hoàng mọi người đã đông đủ, trong đó có thêm anh chị LTThạch, anh chị Hiếu, và th/h NTTrinh. Đặc biệt là được thưởng thức rượu và các món ăn của miền Provence, Pháp. Trời mát, ngồi sau nhà anh Hoàng rất là thơ mộng, tất cả cũng gần bốn chục người, kể cả thế hệ điện lực thứ hai. Mọi người thi nhau chụp hình quay phim. Anh Hoàng dẫn tôi ra trước cửa nhà giới thiệu tấm bảng bằng đất nung có khắc hai chữ "Êm đềm", trên một đoạn nốt nhạc "Đô Mi Si La Đô Rê." Hiểu theo tiếng Pháp là "Domicile adoré." Phải công nhận căn nhà của anh Hoàng rất ấm cúng, có đủ các loại hoa, kể cả một cây mimosa hoa vàng nhạt ở trước cửa.

Tối hôm đó tôi ngủ lại nhà anh Hoàng cùng với anh Bình. Trước khi ngả mình ngáy khò khò anh Bình giơ một ngón tay và nói với tôi: Tớ cho cậu nghe hai câu thơ mà tớ làm lúc tớ ở Mỹ:

Cà phê xứ Mỹ cho không

Làm sao biết được cục đường ở đâu?

ngày mai tớ sẽ cho cậu nghe bài "Ba cái núm bật ..." Tôi dở chết dở cười nhớ đến cái loại thơ của Hồ chủ tịt!

Ngày hôm sau anh chị Hoàng dậy sớm, ăn sáng cà phê xong là đến khách sạn tập trung mọi người giải thích chương trình đi du ngoạn, điều cần nhất là phải tôn trọng giờ giấc.

Đúng 8 giờ khởi hành. Điều khiển một đoàn sáu chiếc xe giữa mùa du lịch ở Aix không phải là một chuyện đơn giản. Xe anh Hoàng dẫn đầu vòng ra bùng binh phun nước rất đẹp của Aix, ngừng lại chụp hình, xe chạy qua một con đường phố có hai hàng cây mát rượi, vòng trở lại ra khỏi thành phố và nhắm hướng Marseille...

Marseille, cái tên quen thuộc của bao nhiêu gia đình Việt nam từ ngày xưa khi có thân nhân ở Pháp, Marseille của Pagnol, và Marseille hôm nay của THĐL, nước biển vẫn trong veo, ngư dân vẫn chất phác. Đứng trên nhà thờ "Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp" nhìn bao quát toàn thể thành phố ra tới biển.

Tiếp tục vượt qua những hàng cây cổ thụ đều đặn, cành và lá đan vào nhau, theo anh Hoàng thì phải trồng từ ba tới bốn trăm năm. Tiếng ve sầu kêu và một mùi thơm của cây cỏ từ những vườn lê và mận dọc hai bên đường đi St Rémy de Provence.

Đoàn xe tới chơi ở một con suối thiên nhiên Fontaine de Vaucluse, có núi cao, cây xanh, nước mát lạnh, rồi ăn trưa ở một nhà hàng với món cá "truite" và xà lách đặc biệt.

Rời suối thiên nhiên anh Hoàng ngâm nga "Êm đềm nước chảy ... ven sông, đó là căn nhà của mình đó!" Mọi người tiếp tục lên đường, trời nóng 34 độ C. Bây giờ là miền núi đá, một loại đá non trắng, quang cảnh như một bức tranh nhàn nhạt. Tới rừng "olive" ngừng lại chỗ di tích của quân La mã bên cạnh nơi họa sĩ Van Gogh vẽ bức tranh cây Olive nổi tiếng, sau đó là viếng thăm một hầm rượu nằm trong một hang đá. Mấy đứa con tôi lần đầu tiên được thấy thế nào là một hầm rượu, say sưa và sung sướng ra mặt.

Chiều về phái đoàn ghé ăn cơm ở một tiệm ăn Việt nam ở St Rémy do một người bạn của anh Thuần ở Thủ đức ngày xưa làm chủ. Khi gặp tôi, ông này cũng nhận ra tôi ngay, "Lu với Hũ" ở chợ Thủ đức cũ. Gia đình anh Thuần và gia đình ông này lâu ngày gặp trở lại ... tâm sự hàn huyên.

Tối về anh Hoàng có tâm sự với tôi "Hồi hôm mình phải uống thuốc ngủ để sáng nay có đủ sáng suốt bình tĩnh điều khiển anh em, đối với moi cái vui là làm cho người khác vui, ... chương trình hôm qua rất tốt đẹp, không có gì đáng tiếc xảy ra, giờ giấc được tôn trọng."

Ngày hôm nay chương trình được đặt ra là viếng thăm Cannes, Nice, Monaco. Trên đường lên Monaco sẽ ghé thăm nhà máy làm dầu thơm. Buổi chiều sẽ trở về Nice chia tay.

Từ Aix đi Cannes trời nóng 36-37 độ C. Tới Cannes vào giữa trưa, xe dồn cục nhích nhích, cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu. Các bà giở đồ ăn ra ăn, các ông đi quay phim chụp hình các thần vệ nữ ngực trần, lũ nhỏ thì nhảy xuống bơi...

Khi rời Cannes đi Nice thì trưởng đoàn cho biết là đã bị trễ. Tới Nice mới phát hiện ra chiếc xe chở chị Hoàng và anh chị Huấn bị lạc đoàn. Trưởng đoàn có bẻ mất bình tĩnh, dẫn đoàn xe chạy vòng vòng một khu phố hai ba lần. Hai ba viên chức cảnh sát nhột nhạt quá. Cuối cùng may sao lại bắt gặp được chiếc xe kia, anh Hoàng vội vã lấy nước đá lạnh ra vốc lên mặt cho tỉnh lại.

Không có thì giờ viếng Nice và trên đường đi Monaco đoàn xe cứ lên đèo quanh co mà không thấy xe của trưởng đoàn. Tới nhà máy làm nước hoa tôi mới được biết là chiếc xe lớn dẫn đầu đã đi lộn, đáng lẽ đi ít đèo hơn.

Tại nhà máy làm nước hoa phái đoàn này được gọi là phái đoàn tự do vì các đoàn khác đều có hướng dẫn viên. Chúng tôi được chia ra làm hai, một tiếng Anh và một tiếng Pháp. Đoạn chót là chỗ bán nước hoa, các bà các cô thử, xịt lung tung quên cả giờ giấc. Cuối cùng cũng thấy anh chị Hoàng tới.

Rời nhà máy nước hoa, chiếc xe lớn dẫn đầu đi Monaco. Tôi cứ chiếu chiếc này đi theo. Họ vào một parking có tên là "Parking Jardin Exotique." Tôi nhớ là anh Hoàng có dặn phải vào "Parking Palais" ở đó có thang máy lên thẳng "Palais Royal" là gặp nhau, nhưng dầu sao đi trong một đoàn thì phải triệt để theo sự hướng dẫn. Đậu xe ở parking xong, gia đình con cái chui ra hỏi một ông công nhân chỗ thang máy đi lên "Palais." Ông này thở dài nhún vai "Đây đâu phải Palais, muốn đi Palais phải đi xuống hết phố qua bên kia thung lũng, tới đèn đỏ tìm cầu thang leo lên, cũng không gần." Thấy lầm rồi đành phải theo lao! Ra tới đường gặp được một bà già xách giỏ hoa, hỏi thăm. Bà này vui vẻ nói "Đi theo tôi!" Con đường cầu thang cao chót vót, trượt chân là đi mẹ nó đời. Tới một ngã năm, bà già chỉ cầu thang leo lên. Bà xã nhà tôi leo không nổi, giữa Dỡường ngồi nghỉ. Khi lên tới đỉnh thì lạ chưa: không có ai! Tôi tới chỗ hẹn sớm nhất, nhưng chỉ sợ chút nữa nó lại tới chửi là "chó ngáp phải ruồi!"

Một lúc sau thấy ba tay hảo hớn, một lúc nữa thấy anh chị Hoàng, vợ chồng HVPhong. Ngồi chơi cả tiếng đồng hồ sau thấy HVân lóp ngóp tới. Vừa thấy tôi HVân la lên "Anh làm sao lên đây được? Tụi này kiếm hai ông bà ở bên kia! Không biết cái xe lớn bây giờ ở đâu?"

Nét mặt anh Hoàng đã có vẻ mệt mỏi, không còn vui vẻ hăng hái và thỏa mãn như hôm qua. Khi mà trời đã sập tối, du khách đã thưa, Palais sắp tắt đèn đóng cửa thì mới thấy phái đoàn lò mò lên. Cũng gần 7 giờ tối. Đầu tiên là anh Thuần hai tay dang ra như tượng Chúa trên đường đi Vũng tàu, rồi anh Bình cúi đầu đi vòng vòng không nói không rằng. Chương trình lạc lõng tứ tán. Cuối cùng là anh Bảy tới cho hay chị Bảy không chịu lên vì mệt quá, chị ngồi chờ ở trước một parking. Anh Hoàng lại cùng anh Bảy anh Vân trở xuống tìm. Sau đó nghe kể lại là ba người khi trở xuống không thấy chị Bảy đâu, anh Bảy hoảng hốt vì chị Bảy ôm cái bóp có nhiều tiền! Phóng ra đường nhìn ngược xuôi cũng không thấy, ba người lo lắng não nề, đi trở lên qua một parking khác thì cũng vừa thấy chị Bảy vẫn ngồi yên chỗ cũ.

Chờ chị Bảy lên tới nơi đã quá trễ. Anh Thuần phân bua là chiếc xe lớn đi thử năm cái parking, không có cái nào vô lọt, cuối cùng tìm được chỗ đậu thì phải đi hai chặng xe buýt mới tới. Anh Hoàng bèn làm lễ chia tay ngay tại đây. Anh em không còn hát được, chỉ ừ ư ư ư ứ ư ... Du khách tò mò đứng coi!

Tuy nhiên nhiều người cũng được viếng nhà thờ nơi yên nghỉ của Patricia Grace Kelly và cầu nguyện. Tôi nhớ hôm qua ở Marseille lúc vừa ra khỏi nhà thờ tôi hỏi chị Phong "Chị mới cầu nguyện gì vậy?" "Tôi cầu anh ấy đừng có la tôi!" Chị Phong vừa nói xong, anh Phong đã tới gần "Em nói nhiều quá!" Chị Phong: "Anh thấy chưa, cầu chưa có linh mà anh ấy đã la tôi rồi!"

Ba ngày với nhau ở miền nam nước Pháp thật đầy đủ và chu đáo. Từ giã anh chị Hoàng, căn nhà "Êm Đềm", từ giã sắc hoa mimosa của Đà lạt xưa, ruộng hoa lavande và tiếng ve sầu...

Phần 3: Hạnh Phúc Trong Chớp Mắt
- Võ Văn Hoàng ghi nhớ

Chuyến xe lửa từ Marseille chầm chậm vào nhà ga Aix-en-Provence, đồng hồ điểm 5 giờ 30 chiều ngày 17 tháng 7, 1996. Anh TBQuang từ Đức mới sang cùng anh TTTính và tôi đã sẵn sàng hai xe đón tiếp phái đoàn từ Mỹ và Canada sang. Tuy đã gặp nhau cách đó mấy ngày tại thủ đô Paris nhưng trong lòng tôi dâng lên một nỗi vui mừng khó tả. Trong cái nắng gắt của mùa hè miền Provence và trong tiếng ve ve kêu như chào đón khách quý, chúng tôi hướng dẫn các anh chị NĐHuấn, HVPhong, LVBảy và anh THĐức từ Mỹ và Canada về khách sạn Climat, nơi ở cùng các anh chị PHBình, NQHữu và các anh TBQuang, TTTính và Thầy BVLễ. Khách sạn Climat ở gần nhà tôi, và ở đây giống như Đà lạt, làm tôi nhớ đến một dạo nào, cách đây hơn hai mươi năm, vợ chồng tôi đi hưởng tuần trăng mật và ghé nhảy đầm đêm Noel tại Hotel "Sans Souci", hình ảnh Hotel Climat hiện nay.

Trở về lại nhà thì như dự trù, các phái đoàn đi xe hơi khởi hành từ Bỉ và Paris đã đến. Gia đình các anh chị PHBình và NCThuần đi chung một chiếc xe bự kiểu microbus, chở được 9 người, anh chị NQHữu đi cả gia đình 5 người và gia đình người em gái 3 người, gia đình anh chị HVân 2 người. Thế rồi phe ta chiếm đóng 7 phòng tại Climat, bà chủ khách sạn dễ thương đã dành cho chúng ta nhiều ưu ái. Như đã hẹn hò trong nhiều năm nay, gia đình anh chị NCThuần đã ở với gia đình chúng tôi, cùng với các anh PHBình và NQHữu để tha hồ đấu láo hàn huyên.

7 giờ chiều, chuông nhà reo! Thân hữu NTTrinh đến, không quên mấy chai champagne để đón tiếp các thân hữu điện lực. Thấy gia đình tôi đang loay hoay sắp xếp bàn ăn cho cỡ bốn chục người thay vì dự trù có hơn hai chục người, cả gia đình anh chị Thuần, Hữu, Bình và cả thân hữu Trinh nhào vô phụ một tay. Nhờ vậy mà đến 7 giờ 30, sau khi vợ chồng thân hữu LTThạch từ Istre đến, trên tay có một món ăn đặc biệt với trứng cá "Lump", tất cả khoảng bốn chục thân hữu và gia đình đã tập trung đầy đủ sau vườn nhà để bắt đầu một màn chụp hình và hàn huyên sau nhiều năm gặp lại.

Mãi đến 9 giờ tối, buổi tiệc mới bắt đầu với "Cuisine provencale" do bà xã tôi đảm trách và lo lắng đầy tình thương nhiệt tình. Anh Thuần, với kinh nghiệm từ hơn mười năm đại hội thân hữu, đã đảm trách phần em-xi. Lần lượt mỗi thân hữu đứng lên tự giới thiệu về mình và gia đình, nhắc lại ít nhiều kỷ niệm xưa cũ những ngày còn làm việc trong ngành điện lực ở nước nhà. Biết bao nhiêu khó khăn trong hai mươi năm qua mới có ngày lịch sử này. Vào tù ra khám, vượt biên, những ngày sống trên đảo, những ngày tháng đầu khi mới tới nước định cư tại Mỹ, Canada, Pháp, Bỉ, Đức, ... làm lại cuộc đời bằng hai bàn tay trắng ... để rồi chúng ta cám ơn Trời Phật, Thượng Đế, ông bà đã giúp chúng ta hội ngộ quây quần bên nhau trong buổi họp mặt hi hữu tại Aix-en-Provence, trong vườn biệt thự "Êm Đềm" này. Tiệc tàn vào lúc nửa đêm, đành phải giã từ nhau để đi ngủ lấy sức mà còn đi du ngoạn hai ngày nữa.

Trong hai ngày 18 và 19 tháng 7, phái đoàn 31 người của chúng tôi gồm 6 xe đi viếng thăm miền Provence và Côte d'Azur như dự trù. Hơn hai ngàn năm văn hóa Pháp được thăm viếng trong chớp mắt. Chúng tôi đã thăm thành phố Aix-en-Provence, Marseille, Cannes, Nice, Monte Carlo, với nhiều di tích lịch sử, cũng như nếm đủ mùi rượu nho, ăn nhiều món lạ của nước Pháp.

Chúng tôi đã hát bài "Au Revoir" tại Nice để tiễn đưa thật vội vàng anh chị NĐHuấn trở về Paris từ Nice. Chúng tôi đã hát lại thật to một lần nữa trước lâu đài ông hoàng Monaco, tay cầm tay ngậm ngùi để từ biệt gia đình anh chị NQHữu và anh chị HVân, lên đường trở về Bỉ từ Monaco, ngay từ tối 19 tháng 7.

Ngày hôm sau, 20 tháng 7, 9 giờ sáng, chúng tôi nghẹn ngào không hát thành lời, bài "Au Revoir" chỉ được thay thế bằng những cái siết tay, gật đầu im lặng, để chia tay gia đình các anh chị HVPhong, LVBảy, NCThuần, PHBình, và các anh TTTính, THĐức, và TBQuang.

Ba ngày qua như một giấc mộng đẹp tuyệt vời, bao nhiêu tình nghĩa thầy trò, bằng hữu, bạn bè, đã biểu lộ đến mức độ thật cao, thật đẹp, như những đóa hoa lavande, mimosa thơm ngát của một vùng trời Provence - Côte d'Azur đầy kỷ niệm ghi nhớ suốt đời của gia đình Võ Văn Hoàng. Ước mong kỷ niệm "vĩ đại", như thân hữu THĐức thường nhắc nhở trong suốt mấy ngày đại hội ở Paris và Aix, sẽ giúp chúng ta mãi mãi gần nhau hơn và nuôi giữ "tình THĐL" sống mãi trong lòng mỗi người.

Riêng gia đình tôi, Hoàng, Dung và hai cháu Nguyên, Khôi, xin cám ơn tất cả các bạn đã ghé qua Aix-en-Provence, một hình ảnh thật đẹp và thật lớn lao đã và sẽ sống mãi trong lòng chúng tôi. Nguyện xin ơn trên ban cho chúng ta nhiều sức khỏe và hướng dẫn chúng ta đi trên những con đường có nhiều bóng mát như trong ba ngày vừa qua, để rồi phía sau con đường bóng mát kia là nắng ấm của những ngày còn lại của cuộc đời tha hương, nắng ấm sẽ sưởi ấm Thân hữu Điện lực và làm chúng ta hiểu biết và quý mến nhau nhiều hơn nữa.

Hạnh phúc trong chớp mắt ... nhưng hạnh phúc sẽ ở mãi trong tâm hồn chúng tôi. Cám ơn tất cả các bạn đã mang đến Aix chút nắng ấm ấy.

(Aix, 31 tháng 7, 1996)