Hai
năm trước đây, vợ chồng
một người bạn thân của tôi
đã sống những ngày như
trời với trăng, như nước
với lửa. Khắc kî nhau từ
ý kiến, hành động, lời
ăn tiếng nói. Khi người này
nói ra một điều gì thì người
kia tìm cách khích bác, chỉ trích,
không cần biết đúng hay sai. Từ
một ý kiến bất đồng nhỏ
khơi ra to, cháy bùng lên, rồi to
tiếng, nói nặng nhau, giận hờn
nhau. Thật khó mà nghĩ rằng thời
trước họ là một cặp vợ
chồng lý tưởng, thương yêu
nhau, nhường nhịn nhau, yêu nhau tưởng
nếu không lấy được nhau
thì đời không còn ý
nghĩa gì nữa, có thể chết
đi được. Chuyện gì đã
xảy ra cho họ sau mấy chục năm chung
sống mà đến nông nỗi này?
Nhiều
người khuyên họ nếu không
thể sống với nhau được
nữa thì nên dứt khoát xa
nhau ra, để khỏi làm khổ nhau một
cách vô ích, và mỗi người
sẽ tự tìm cho mình một cuộc
sống ý nghĩa hơn, vui tươi hơn,
thích thú hơn. Ông trời cho chúng
ta mỗi người mấy chục năm
để sống, nếu chúng ta tiêu
xài hoang phí khoảng thời gian đó
thì sau này không thể nào lấy
lại được. Để cho một
ngày chìm trong u tối buồn bã là
chúng ta phí mất đi một ngày.
Phải làm sao cho mỗi ngày sống là
một ngày tươi vui, sung sướng,
hạnh phúc. Do đó, mỗi người
chúng ta đều có một bổn phận
đối với bản thân cũng
như gia đình và xã hội, là
làm sao cho hạnh phúc chung càng ngày
càng thắm thiết đậm đà.
Chúng ta phải luôn luôn hâm nóng
hạnh phúc, đừng để nó
nguội lạnh, lạt lẽo, thờ ơ.
Vợ
chồng bạn tôi, chính họ biết
rõ ràng là họ thiếu hạnh phúc.
Nhưng họ cũng chưa có lý do chính
đáng để phải sống xa nhau,
vì không ai có lỗi lầm trầm
trọng nào cả. Họ cứ cho là
hai người khắc khẩu, không hợp
ý nhau, nên cứ cãi vã, xích
mích mãi. Đến nỗi tình vợ
chồng càng ngày càng lạt lẽo,
hai vợ chồng phải ngủ riêng để
tránh bực mình, khẩu chiến. Họ
như hai địch thủ trên võ đài,
luôn luôn rình rập cái sơ hở
của nhau mà ra đòn chê bai, đả
kích, mai mỉa. Chỉ chờ dịp là
nói nặng lời với nhau, xẳng
giọng, nói cụt ngủn, nghe khó chịu.
Nhưng với người ngoài thì
họ lại dịu dàng tử tế, ngọt
ngào đàng hoàng lắm. Một số
bạn bè đứng trung gian khuyên
giải, nhưng vô hiệu. Người
nào cũng cương quyết giữ
lấy lập trường của họ, không
ai nhịn ai. Anh chồng thì nói rằng
nhường nhịn và chịu đựng
cũng có giới hạn, và chỉ
có giữa những người
hiểu biết thì sự nhường
nhịn mới có hiệu quả. Chị
vợ cũng bảo rằng hết chịu
nổi ông chồng, chị đã chán
ngán hết sức, không còn có
cơ cứu vãn nữa.
Theo
bạn bè thì cả hai vợ chồng
này đều là người tốt,
có lòng, hiểu biết. Họ tốt
và hiểu biết đối với
bạn bè nhưng lại hầu như không
tốt và hiểu biết trong tình vợ
chồng. Sau khi nhiều bạn bè và cả
bác sĩ chuyên về phân tâm học
khuyên giải mà không có hiệu
quả, một số bạn bè cử tôi
làm sứ giả hòa bình. Như
đánh ván bài chót, còn nước
còn tát, làm sao để hàn gắn
lại tình vợ chồng cho hai người
đó. Tôi biết mình không có
tài thuyết phục, cũng chẳng có
tài ăn nói, nhưng cũng không
thể từ chối việc đáng
làm. Tôi đi thư viện mượn
hàng chục cuốn sách về tâm
lý vợ chồng, đem về nghiền
ngẫm cả tháng. Tôi đi gặp một
anh bạn chuyên nghề tâm lý trị
liệu để xin thêm ý kiến.
Tôi
kiếm dịp đi chơi với anh chồng.
Tôi nhắc lại những kỷ niệm
vàng ngọc của thời mới
lớn. Tôi thấy anh vui sướng
nhớ lại những ngày còn
trẻ. Tôi đưa đẩy câu chuyện
với những triết lý "vụn",
nhắc khéo anh là thời gian qua mau,
những ngày tháng mất đi không
bao giờ trở lại, và đời
người là đi tìm hạnh phúc.
Hạnh phúc của mỗi người
chúng ta không phải là cái gì
xa vời, nằm ngoài tầm tay với.
Hạnh phúc là mỗi ngày mỗi
giờ mình thấy dễ chịu vui vẻ.
Hạnh phúc là những khi mình cảm
thấy được an bình, những
lúc được nghe những lời
nói dịu dàng của vợ con, bè
bạn. Những niềm vui rất nhỏ nhặt
hàng ngày gom lại sẽ thành hạnh
phúc đích thực của cuộc đời.
Tôi thấy anh có vẻ suy nghĩ, chắc
là anh đang nghĩ đến hoàn
cảnh bản thân và gia đình anh.
Tôi hỏi anh là tại sao thiên hạ
ưa nghe nhạc, dù biết rõ trăm
phần trăm rằng lời nhạc là
bịa đặt, là tưởng tượng.
Gặp bài hát ưa thích, ai cũng
muốn nghe đi nghe lại. Có nghĩa là
ai cũng ưa nghe những lời nói
êm dịu ngọt ngào.
Tôi
hỏi anh bao lâu nay anh có còn nói
những lời êm ái dịu dàng
với vợ như những ngày
mới quen nhau không? Anh có còn biết
khen vợ giỏi và đẹp nữa
không? Dù bây giờ vợ có
xồ xề, mặt mũi có nhăn nhúm,
thân hình có phì nộn, thì anh
có thấy đó cũng là một
nét đẹp của tuổi tác hay không?
Anh có còn nói với vợ
những lời cám ơn? Mỗi
ngày anh có cố gắng làm cho vợ
vui lòng? Vòng tay anh ôm vợ có
còn thắm thiết? Bao lâu rồi anh
có dịp nào nói với vợ
cái câu "Anh yêu em"? Anh có bao giờ
nghĩ đến chuyện hãy thử
làm những điều mà lâu
nay anh đã không làm mỗi ngày?
Nói lời ngọt ngào, dịu dàng.
Nói lời khen ngợi, biết ơn.
Oâm vợ bằng một vòng tay thật
ấm. Hôn vợ bằng một nụ hôn
thật nồng ... Nếu anh làm được
như vậy thì gia đình hạnh phúc,
mình hạnh phúc, vợ mình hạnh
phúc, con mình hạnh phúc. Anh cứ
từ từ và kiên nhẫn. Nếu
anh không tìm lại được những
hạnh phúc đó, anh cũng không
mất mát gì cả. Anh im lặng, có
lẽ chưa tin những gì vừa
nghe tôi nói.
Sau
đó tôi cũng có dịp nói
chuyện riêng với chị vợ.
Tôi cũng nhắc lại những kỷ
niệm xưa, cái thời anh chị mới
lấy nhau, còn tràn đầy hạnh
phúc. Hai người như đôi chim
liền cánh, tương đắc. Những
kỷ niệm đẹp của thời mới
yêu nhau. Những khi anh chị chở
nhau đi chơi dưới trời mưa
tầm tã. Những khi đi cắm trại,
đốt lửa trại. Những ngày
đi biển. Những đêm khuya ngồi
ngắm trăng trên biển. Những ngày
chị bới xách cho anh tại quân
trường. Những khi anh chị hy sinh
cho nhau, lo lắng cho nhau từng điều
nhỏ nhặt . Chị ngồi nghe mà nước
mắt chảy dài. Tôi hỏi chị có
nhớ cái thời hạnh phúc
đẹp như mơ đó trong quá
khứ không? Chị có muốn sống
lại những ngày êm ấm, đẹp
đẽ, và hạnh phúc đó
không? Tại sao chị không nghĩ đến
việc hâm nóng hạnh phúc gia đình?
Điều đó nằm trong tầm tay,
có thể làm được, đâu
phải là điều ảo tưởng.
Chị khóc, lắc đầu, và bảo
là chị chờ cháu gái út
tốt nghiệp đại học rồi chị
sẽ lên chùa đi tu, cho khoẻ trí.
Chị không còn tha thiết gì nữa.
Rồi tôi nói với chị những
điều tôi đã nói với
anh bạn: vợ chồng nên nói cho
nhau nghe những lời êm ái ngọt
ngào, đối xử với nhau
như thời mới quen biết nhau, khen
nhau điều tốt, biết ơn nhau điều
nhận được, lỗi lầm nào
cũng có thể tha thứ, không ai
hoàn hảo trên đời, tránh
nói điều làm buồn lòng nhau,
và phải nhớ rằng tình thương
sẽ được đáp lại bằng
tình thương. Tôi cũng đề
nghị chị thử thay đổi thái
độ một thời gian xem sao, nếu
không kết quả thì cũng chẳng
mất mát gì. Chị lắc đầu
không tin tưởng.
Trong
một cố gắng tuyệt vọng, anh bạn
tôi thay đổi thái độ. Mỗi
khi về đến nhà anh tự nhủ
lòng là phải vui vẻ, nhẫn nhịn,
chịu đựng. Tâm niệm rằng
đây là tổ ấm của mình,
mình có bổn phận phải làm cho
êm ấm hơn. Khi tiếp xúc với
chị thì anh cứ thầm nghĩ đây
là bé Hương ngày nào khi anh
mới quen biết. Anh ăn nói đối
xử nhẹ nhàng, thận trọng, dịu
dàng như ngày xưa khi mới quen
nhau. Với cách cư xử đó
của anh, chị thấy thái độ saün
sàng lâm chiến của mình như có
cái gì lạc lõng, không phù
hợp với tình thế. Ban đầu
chị có vẻ ngỡ ngàng, tuy nhiên
bộ mặt gây hấn cũng từ
từ dịu xuống. Dần dần, anh
nói với chị những lời
ngọt ngào hơn. Anh nói những lời
biết ơn khi được vợ chăm
sóc. Một lần chị thấy mình
cảm động khi nghe anh nói "Cám ơn
tình yêu em đã dành cho anh, anh cảm
thấy sung sướng hạnh phúc lắm."
Khi nào chị nổi cơn gắt gỏng
thì anh chỉ dịu dàng nhắc "Có
lẽ em nên nói nhẹ hơn một chút."
VớÙi sự thay đổi của
anh, chị cũng dần dần thay đổi,
vì tự cảm thấy mình lố
bịch khi tỏ ra lạnh lùng, xa cách.
Sau
lần nói chuyện với tôi, chị
cũng bắt đầu cuộc thử
nghiệm. Chị cố gắng nói với
anh bằng những lời lẽ dịu
dàng. Chị cũng tự nhủ lòng
là phải đối xử với
anh như thời mới quen biết, yêu
thương nhau. Sau một thời gian ngắn,
hai anh chị tìm lại được hạnh
phúc ấm cúng của gia đình,
tìm lại được cái hương
vị ngọt ngào của tình yêu. Khi
ôm chị vào lòng thì vòng tay
anh thật thắm thiết, tấm lòng anh
thật ấm cúng. Anh cố truyền qua chị
tấm chân tình, mối xúc động.
Anh biểu lộ tình thương yêu bằng
lời nói, cử chỉ. Tình cảm
như làn sóng điện, một bên
phát ra, thì bên kia thu nhận. Không
phát thì không thu. Hai vợ chồng
bạn tôi không bao lâu tìm lại được
hạnh phúc tưởng đã mất
trong nhiều năm. Hai người cùng
tiếc khoảng thời gian phí phạm
để gia đình chìm đắm
trong màn đen, đau khổ, dằn vặt.
Tình
yêu đã trở lại! Có ai
hỏi bí quyết thì cả anh lẫn
chị đều bảo "Hãy đối
xử với nhau tử tế và
lịch sự như thời mới
quen biết nhau, phải biểu lộ tình cảm
bằng lời nói, bằng hành động!"
Chỉ có thế thôi, và hạnh phúc
sẽ tự nhiên tràn đến.
Vợ chồng nào cũng nên nhớ
là phải thỉnh thoảng hâm nóng
lại tình yêu của mình, cho nhau cùng
chung niềm hoan hỉ.
Tràm Cà Mau