Thấm
thoát mùa xuân nữa lại về,
Buồn
lòng muôn triệu kẻ xa quê.
Giao
thừa đã đến chưa me nhỉ?
Con
nhớ vô cùng tiếng pháo khuya.
Con
tiếc quãng đời thơ ấu
qua,
Ngày
xuân áo mới mẹ cho quà.
Xuân
nay mẹ chẳng còn đâu nữa,
Mái
tóc con chừ, tiêu muối pha.
Tạo
hóa gây chi cuộc đổi thay,
Giờ
con thân phận kẻ lưu đày.
Tháng
ngày mòn mỏi thương quê cũ,
Xuân
đến lòng thêm nỗi đắng
cay.
Biết
đến bao giờ con trở lại,
Thăm
làng xóm cũ, mái nhà xưa.
Vườn
cây nay có còn sai trái,
Hay
đã trơ cành lá xác xơ?
Hai
cụm mai già ở trước sân,
Có
còn sắc thắm mỗi mùa xuân?
Hay
hoa cũng có niềm tâm sự?
Thương
nhớ người đi lệ nhỏ
thầm!
Và
chốn quê xưa ấm nắng hồng,
Ai
còn ai mất lớp cha ông?
Lâu
nay con chẳng về thăm viếng,
Mượn
mấy vần thơ tạ nỗi lòng.
Đâu
những em nghèo ở xóm anh,
Có
còn ấp ủ mộng ngày xanh?
Xuân
về anh nhắn lời thăm hỏi,
Em
có thường không, có học
hành?
Thôi
hẹn xuân sau buổi thái hòa,
Mây
mù rồi cũng sẽ trôi qua.
Chim
khôn nhớ cội quay về tổ,
Đất
mẹ khô cằn lại nở hoa.
Lê
Hoài Quốc |