|
Lá
Thơ Thân Hữu Miền Bắc Cali
Bài
của Tràm Cà Mau
Nếu
mỗi năm, mỗi thân hữu điện
lực (THĐL) viết cho Bản tin chừng
nửa trang giấy, viết về bất
cứ cái gì có liên hệ đến
mình trong môi trường THĐL, viết
về mình, về đời sống
hàng ngày, về sức khỏe, về
con cái, về công việc làm ăn,
niềm vui nỗi buồn, những suy tư
nếu có, ... thì chắc là chúng
ta sẽ hình dung được bạn bè
từ các phương trời xa, thông
hiểu nhau nhiều hơn, gần gũi nhau
nhiều hơn, và chia xẻ cùng nhau nhiều
hơn. Giả như có 60% thân hữu
chịu bỏ ra mỗi người nửa
giờ, viết một lá thơ cho bản
tin, thì cũng có đến 240 người
tham gia, bản tin THĐL của chúng ta cũng
có được khoảng 60 trang tin tức
chính xác, đầy đủ, thân
tình. Một bản tin như vậy thì thật
là quá quý báu, mà mọi người
ai ai cũng mong đợi.
Đề
nghị, năm 1999, anh chị em THĐL các
vùng nhắc nhở nhau viết cho bản
tin. Thử một năm xem ra sao, nếu được
thì cứ từ đó mà
đi tới mãi. Để khởi
đầu, tôi xin làm một vòng "tay
quay", như ngày xưa muốn nổ máy
các xe hơi thì phải đút cây
"ma-ni-quên" vào quay mấy vòng. Ở
đây, tôi tạm thay anh em, viết về
một số thân hữu miền bắc
Cali, nói phớt qua về các thân
hữu này, để làm nóng
máy các thân hữu đó
và thân hữu khác, may ra kỳ
tới các thân hữu này
chịu viết cho bản tin.
Trước
hết là tin về thân hữu Nguyễn
Hữu Minh, tuổi đã quá thất
tuần mà dáng dấp vẫn còn
khỏe mạnh, rắn chắc, không mập
không gầy. Nước da bánh mật
đậm đà, tóc cắt ngắn
lởm chởm mà tóc đen có
vẻ thăng bằng với tóc trắng,
nặng khoảng 130 cân Mỹ. Mỗi ngày
thân hữu đi bộ vòng quanh hồ
chừng 4 dặm Mỹ (khoảng hơn 6 cây
số). Dáng đi mau lẹ, vui vẻ. Một
lần, buổi trưa, tôi gặp thân hữu
đang đi quanh hồ, cùng ráp lại
đi một đoạn đường,
thân hữu đi mau, đều dặn,
làm tôi cũng phải cố gắng
theo cho kịp. Thân hữu cho tôi biết
sức của thân hữu còn bền
và dai lắm. Có lần thân hữu
đi bộ với người con trai,
anh này cao và khỏe, lại chơi quần
vợt, thế mà sau một hồi, thân
hữu nghe hơi thở hổn hển
của người con, trong lúc thân
hữu vẫn bình thường, hơi
thở đều đặn. Anh con cho biết
là quá mệt, theo không kịp. Tuy có
thể thao, nhưng anh có khi chạy khi nghỉ,
còn đi bộ liên tục thì con không
theo nổi sức bền bỉ của ba.
Thân
hữu NH Minh mỗi năm nhiều lần
vân du các miền Đông, Nam, để
thăm con cháu, cho nên lâu lâu mới
đi họp THĐL trong vùng một lần.
Kỳ tháng 5/98, thân hữu Minh cũng
có họp mặt cùng với anh chị
em tại nhà Hoàng gia, rất vui vẻ,
đón tiếp thân hữu HV Phong và
nội tướng.
Tiếp
đến là thân hữu Phan Xuân
Hùng, cũng đã đến tuổi
"cổ lai hi" mà sao đôi mắt sâu
vẫn còn tinh anh, lanh lẹ, sau đôi
tròng kiếng. Bơ sữa của "đế
quốc" không lay chuyển nổi tấm thân
gầy của thân hữu. Nếu ngày
trước gặp nhau trong trại tù Long
thành ra sao, thì nay thân hữu vẫn
cứ y như thế, không thay đổi.
Nhất định "trước sau như
một", không chịu mập ra một tí nào!
Vẫn còn giọng nói chắc nịch.
Thân hữu vừa mới đi
một chuyến về VN và đang lăm
le đi thăm quê hương Mao xếnh xáng.
Thân hữu Hùng vẫn còn làm
việc cho Department of Transportation của tiểu bang
Cali. Hỏi thân hữu rằng bao giờ
thì mới chịu về hưu thì
thân hữu đáp "Cứ xem như
về hưu rồi. Đi làm có mệt
chi đâu mà phải về hưu cho buồn!
Công việc đã quen từ lâu,
người khác làm thì phải
mất 8-9 giờ mới xong, mình làm
công việc đó chỉ vài ba giờ
thôi, ... về hưu ở nhà không
chừng còn mệt hơn ..."
Sáu
người con của thân hữu đã
tốt nghiệp đại học, kỹ sư,
dược sĩ, nha sĩ, ... đã lập
gia đình và ra riêng, chỉ còn
cháu gái út cũng đã tốt
nghiệp đại học, có việc làm
gần nhà, ở chung cũng đỡ
cô đơn trong tuổi già. Nội tướng
thân hữu Hùng cũng còn đi
làm, cùng một sở với chồng,
sáng sáng chiều chiều đưa nhau
đi về rất tình. Chị Hùng càng
già càng đẹp lão, nhiều người
bảo nay chị đẹp và tươi hơn
cả mười mấy năm trước.
Cũng
là Hùng, nhưng là thân hữu
Nguyễn Giụ Hùng. Càng ngày thì
thân hữu càng phát tướng.
Và cái hạnh phúc càng bộc lộ
ra nhiều hơn trên nụ cười
vô ưu. Khi nào cũng thấy hai ông
bà cười với nụ cười
mãn khai. Saün tính tình dễ dàng,
cái gì cũng phiên phiến cho xong.
Các con của thân hữu Hùng cũng
đã tốt nghiệp đại học,
có công việc làm ăn bền vững.
Hội họp thân hữu không khi nào
thiếu mặt. Thân hữu Hùng cũng
vừa làm một chuyến về thăm
quê nhà. Đi từ Bắc vô
Nam, từ chùa Hương, Hạ long, Hà
nội, Hải phòng, đến miền Trung,
Nha trang, Đà lạt, Sài gòn và
miền lục tỉnh. Thân hữu chụp
hơn 2000 tấm hình và quay 6 cuộn băng
video. Những cuộn băng video này xem
đã hơn các cuộn băng bán
trong tiệm. Có nhiều góc cạnh xã
hội, nhiều cảnh, nhiều tình hơn.
Khi
thân hữu cho mượn cuộn băng,
có ông bạn quen ghé chơi phê
bình một câu "Trông cái ông này
may mắn thật!" Tôi hỏi tại sao mà
may mắn, ông bạn nói "Ồng có
bà vợ hiền quá chời!
Cứ coi dáng điệu hai người
thì biết ngay!" Ông bạn tôi có
mắt tinh đời, nhìn qua sinh hoạt
trên băng video mà đoán không
sai chút nào. Thân hữu Hùng
có số tử vi "thân cư thê"
được vợ cưng quá trời,
nấu cho ăn, lái xe cho đi, nhắc nhở
chăm sóc như "em bé cưng".
Tôi
thấy thân hữu Võ Kim Bình mà
không nhìn ra, vì không thấy mang đôi
mắt kiếng dày như cái "đít
ve chai". Đã không mang kiếng mà
thấy tôi từ xa, thân hữu
Bình đã nói oang oang "Mầy đó
hả Th., thấy tao mà không chào ..."
Tài thật, làm sao thân hữu nhận
ra tôi? Tôi nhớ khoảng 35 năm
về trước, tôi chỉ đứng
cách thân hữu vài bước
mà thân hữu hỏi "Đứa
nào giống thằng Th. vậy?" làm anh
em cười ngặt nghẽo. Cách đây
18 năm, thân hữu đến Nha Lộ
vận (DMV) tại Santa Ana thì mấy ông cảnh
sát đòi bỏ tù thân hữu,
vì mắt kém như thế mà có
ý định lái xe thì chẳng khác
nào toan tính gây tai nạn. Nay nhờ
mổ mắt bằng tia laser mà thân hữu
Bình mắt còn tốt hơn các bạn
bè đồng lứa tuổi.
Thân
hữu Bình từ Santa Ana (Orange County)
miền Nam Cali dời lên miền Bắc
Cali, trụ tại Fremont. Theo thân hữu cho
hay là anh bắt chước Lạc Long
Quân và Âu Cơ, theo một đám
con lên miền Bắc, bà xã thì
theo một đám con khác trụ trì
tại miền Nam. Mỗi năm đi về
thăm nhau nhiều lần. Thân hữu
Bình dáng dấp vẫn còn gân
guốc, lực sĩ. Khi nào cũng ròn
rã tiếng cười ha hả, chỉ
có cái đầu tóc bạc khá
nhiều mà thôi. Thân hữu Bình
mà nhuộm tóc đen thì xem ra chỉ
trên dưới 45 thôi. "Nghề" của
chàng còn nhạy bén lắm, và
nồng lắm. Các con đã tốt
nghiệp, đều có công ăn việc
làm, đi đâu cũng được
các con lái xe cho đi, vì sau mười
mấy năm không lái xe, thân hữu
chùn tay không dám cầm lái nữa.
Thân hữu Bình sức lực
thì còn dồi dào, hăng hái,
nhưng đang ở trong tình trạng như
cầu thủ bóng đá bị treo giò
cho nên ấm ức lắm.
Thân
hữu Vương Văn An mấy năm
nay không còn được khỏe mạnh
như xưa, có thời bị đường
cao, máu cao, phải kiêng ăn, kiêng
rượu, cho nên như cờ thiếu
gió. Tuy thế, thân thể thân hữu
vẫn còn rắn chắc, tuổi trên
60 mà chắc nịch. Thời gian sau này
thân hữu đã bớt cao máu,
bớt đường, cho nên thấy
khỏe mạnh hơn, ít kiêng cữ
hơn. Hôm họp mặt tại Hoàng gia trang,
thân hữu An vẫn uống tràn,
cóc có ngán chi bệnh hoạn, vui bạn
vui bè thì cứ uống cho vui đã,
bệnh hoạn thì có thuốc thang trị
sau.
Chị
An thì lúc nào cũng tươi tắn
vui vẻ hồng hào, thương chồng
và chìu chồng không ai bằng. Với
giọng hát trong trẻo, có karaoke mở
lên thì chị saün sàng tham gia ngay,
chị hát nhiều bài nhạc Tàu
nghe hay hơn cả phim bộ. Trong nhiều phương
diện, thân hữu An vẫn là một
tay cự phách. Có người hỏi
đã dùng Viagra chưa, thân hữu
An cười khà khà bảo rằng
anh đang kiếm thứ thuốc nào
có hiệu quả ngược với
thuốc Viagra để cho hạ hỏa bớt,
mà anh tìm chưa ra.
Bận
rộn nhất miền Bắc Cali là thân
hữu Phạm Huy Thịnh. Phải đứng
điều hành phòng mạch nha sĩ
cho vợ, lại còn làm Hội trưởng
hội cựu học sinh Chu Văn An (CVA). Thân
hữu Thịnh vẫn dáng dấp như
xưa, chỉ hơi mập hơn chừng năm
ba kí lô. Bụng chưa xề, má chưa
xệ. Lo làm đặc san CVA nên không
có thì giờ viết cho bản tin
THĐL. Hội cựu học sinh CVA vừa
nhóm bạn, picnic hè 98 tại một công
viên miền bắc San Jose, cũng qui tụ
được nhiều THĐL. Từ
Canada đất lạnh qua đây mà thân
hữu Thịnh đã làm cho sinh hoạt
cựu học sinh CVA nở rộ, vui vẻ
hơn mấy chục năm xưa, nhất là
tập đặc san qui tụ được
nhiều cây viết cứng cáp, họp
bạn tưng bừng. Hai vợ chồng
điều hành phòng mạch, thuận
vợ thuận chồng thì mấy
chục
ngàn hàm răng của dân San Jose cũng
được tốt đẹp. Thì ra
đất Cali ấm áp lành hơn đất
Canada nhiều cho nên đôi chim Thịnh
về đây làm tổ, xây dựng
đời sống tốt đẹp hơn.
Thật là "đất lành chim đậu".
Như thiên hạ thường ca "Cali đi
dễ khó về, Trai đi có job gái
về có đôi!"
Không
cần phải nói, hiếu khách nhất
vùng Bắc Cali là hai vợ chồng
thân hữu Hoàng Gia Thụy. Bây giờ
thì chỉ còn hai vợ chồng và
cháu gái út thủ thỉ cùng nhau.
Cháu gái đầu đã lập
gia đình mà hôm đám cưới
anh em THĐL từ các tiểu bang xa về
đông đến nỗi có thể
so sánh với các cuộc họp đại
hội hàng năm. Cháu thứ hai cũng
đã tốt nghiệp và có công
việc làm tốt ở thành phố
cách nhà bố mẹ chừng một
giờ lái xe. Mấy năm sau này,
nhờ tập thể dục và hoạt
động, thân thể của thân hữu
Thụy thon gọn lại nhiều lắm, làm
một anh bạn chung sở nói rằng
có hôm đi sau lưng thân hữu
Thụy chừng vài bước, thấy
dáng đi và tướng người
thì đúng là thân hữu
Thụy, nhưng khi nhìn cái hông thấy
thon gọn quá, lại nghĩ rằng chắc
ai khác chứ không phải thân hữu
Thụy.
Ngoài
việc chăm sóc mảnh vườn,
xây tường, xây hồ, xây
suối, trồng cây, thân hữu Thụy
mỗi ngày còn thả bộ cả vài
ba dặm. Bởi vận động như vậy
cho nên dạo sau này không nghe thân
hữu nói đến chuyện cao máu,
đau cứng khớp ngón tay nữa.
Thì ra thể dục có ảnh hưởng
tốt đẹp lạ lùng. Chị Thụy
thì lúc nào cũng vui vẻ, chí
tình, nụ cười trên môi như
không bao giờ tắt. Mỗi lần
họp mặt tại nhà thân hữu
Thụy thì bạn bè thế nào cũng
được ăn món chè trứ
danh của chị. Bởi vậy mà anh em
đã gọi đùa chị là "Bà
Chúa Chè". Hai anh chị vui thú điền
viên với chiếc vườn xinh
xắn, dù chưa về hưu mà vẫn
nhàn nhã như đã về hưu
từ lâu.
Thân
hữu Nguyễn Trọng Dũng thì khi
nào cũng vững chắc lập trường
quốc cọng, khó ai mà lung lạc được.
Thân hữu khi nào cũng thiết
tha với THĐL, nhưng không tha thứ
cho ai nhập nhằng vấn đề quốc
cọng. Đến Mỹ sau các anh em khác
rất lâu nhưng đời sống,
nghề nghiệp, gia đình của thân
hữu vững chắc không thua một
ai. Các cháu đều đã tốt
nghiệp đại học, có công việc
làm ăn vững vàng, đó
là niềm vui lớn nhất của các
bậc cha mẹ. Nhìn tổng quát thì
dù có bị tụi "bác đảng"
đày đọa nhiều năm trong lao
tù, nhưng nay thân thể xem như hồi
phục, khỏe mạnh. Thân hữu được
xem như không mập không gầy, vẫn
rắn rỏi chứ chưa bệu thịt
bệu mỡ.
Hôm
họp mặt tại nhà thân hữu
Thụy, được thân hữu Dũng
phát cho tài liệu đối thoại
qua lại về lời kêu gọi của
một thân hữu bên Úc kêu
gọi anh em về VN hợp tác. Đọc
mà anh em tức ứa gan. Đồng
thời cũng rất "đã" về
các đoạn trả lời của các
thân hữu PH Bình và Dũng. Phải
"búa" cho mạnh hơn nữa với
những kẻ lơ mơ muốn làm
tôi mọi cho cọng sản, muốn "phù
cọng" để kéo dài sự đau
khổ, kéo dài sự tàn hại
cho nhân dân và quê hương Việt
của chúng ta. Chúng ta khi nào cũng
chủ trương xóa hận thù, xây
đắp tình thương, saün sàng
tha thứ cho kẻ lầm lỗi. Nhưng
chúng ta không được ngây
thơ, lầm lẫn ác quỷ giả mặt
hiền lương. Cứ xem báo "Nhân
Dân" trên Internet thì rõ. Cũng chừng
đó lập luận, chừng đó
ngôn từ, chừng đó luận
điệu, năm sáu mươi năm nay
có thay đổi gì đâu? Một
bạn trẻ, lớn lên tại Mỹ,
đọc báo "Nhân Dân" phê bình
một câu "Đọc tờ báo mà
thấy xấu hổ cho Việt nam quá, tờ
báo phô bày trình độ chậm
tiến, bán khai của trí tuệ cuối
thế kỷ thứ 20".
Bắc
Cali còn rất nhiều khuôn mặt thân
hữu khác rất đặc biệt,
xin hẹn kỳ sau sẽ tiếp.
Tràm
Cà Mau |