|
Mẹ
- Thương tặng các Chị và các
Em.
- Cũng tặng các Bạn đồng cảnh
ngộ.
Thật hạnh phúc, những ai đang còn
Mẹ,
Mẹ bao la như dòng nước thủy
triều,
Là thác ngàn đổ xuống trái
tim yêu,
Là dòng sữa muôn đời
nuôi ta lớn.
Khi tuổi nhỏ, tôi một lần đã
biết,
Mẹ của tôi, yêu dấu, đã
qua đời,
Trọn cuộc đời, tôi là kẻ
mồ côi,
Ngày mất mẹ, là ngày ôm hối
tiếc.
Mẹ của tôi, tuổi đời đang
xanh biếc,
Đã ra đi, để lại lũ con
côi,
Chị Cả tôi, mới mười
bảy tuổi đời,
Em gái Út, miệng còn đang bầu
sữa.
Sau bao năm lan tràn trong khói lửa,
Tám chị em, đùm bọc chạy tản
cư,
Tình yêu thương, biết mấy nói
cho vừa,
Cơm dưa muối, đói no, sầu nhớ
Mẹ.
Có nhiều hôm, tôi ngồi trong ảnh
Mẹ,
Chạnh nhớ hoài, tuổi nhỏ đã
dần qua,
Nghĩ gì đây, khi mây về che
phủ,
Khắp bầu trời thơ ấu, chỉ
mình ta.
Và nhiều đêm, tôi nằm mơ
thâáy Mẹ,
Người hiêän về, xoa dịu tuoiå
đời tôi,
Mẹ
mừng vui, miệng khẽ nói, rồi
cười,
Tôi ôm Mẹ, lệ trào dâng khóe
mắt.
Mẹ của tôi, người dân quê
chất phát,
Khăn vuông đen, răng cười
ánh hạt huyền,
Vận trên người, chiếc áo
cánh hoa sen,
Người của Mẹ, tỏa mùi hương
lúa mới.
Ôi! vô phước, chúng ta không
còn Mẹ,
Để cuộc đời, thiếu hẳn
vạn niêàm thương,
Như bonùg mây, che khuất suốt canh trường,
Không ánh sáng, soi đường
trong vũ trụ.
Mẹ đang ở nơi này? hay quê
cũ?
Có nghe chăng tiếng vọng của lòng
con
Thương Mẹ nhiều, cao ngất tận đầu
non,
Mẹ hỡi Mẹ! Mẹ hiền ơi! có
thấu?
Nhật Thanh |