|
Những
Ngày Xưa Trân Quý
Thư
của Phương Nam
Anh
Th. thân,
Mỗi
năm, mượn tấm thiệp này để
gửi đến anh chị và gia đình
những lời chúc tốt đẹp
nhất cho một năm mới. Riêng năm
nay, đọc thư Mỹ Hòa trong tờ
Thân hữu Điện lực (THĐL),
tôi không khỏi bồi hồi nhớ
đến những ngày xưa thân
ái mà chúng tôi đã chia xẻ
với nhau.
Có
thể nói thời gian đẹp nhất
trong đời tôi là những
tháng năm làm việc ở Điện
lực. Đời tôi đã gắn
bó với Điện lực thật
lâu, từ vị TGĐ đầu tiên
là ông Dương Kích Nhưỡng,
đến vị TGĐ cuối cùng là
ông Hồ Tấn Phát; từ cụ
Dương Xuân Lãng, vị GĐ Hành
chánh (HC) đầu tiên, đến ông
Trần Đan Thanh, vị GĐ Nhân viên
(NV) cuối cùng của Điện lực.
Tôi
đã được biết cụ Văn
Đình Vinh của Văn phòng TGĐ,
ông Nguyễn Văn Cừ của Nha Nghiên
cứu và Dự án, ông Lê
Khắc Huề của Tổng vụ Khai thác
(TVKT), v...v... Bây giờ các cụ ở
đâu, sức khỏe thế nào?
Tôi
cũng còn nhớ đến một
Lương Văn Phát, một Cao Phi Hùng
... đã một thời làm Ban GĐ
rất nhứt đầu. Tôi còn
nhớ đến việc xếp hạng
kỹ sư tây, kỹ sư ta, ... việc này
đã làm cụ Lãng và cụ
Sửu rất mệt óc, và riêng
tôi, tôi đã phụ giúp các
cụ để sưu tra hồ sơ từng
vị một. Chính việc này đã
giúp tôi biết rõ tình trạng
của mỗi nhân viện Điện lực,
nên sau này khi Ban GĐ cần một chi
tiết nào về hồ sơ nhân viên
tôi có thể trình ngay được
tên họ, tuổi tác, gia cảnh, và
tốt nghiệp trường nào, khóa
nào, năm nào ...
Một
Nguyễn Phan Anh (mà tụi tôi ở
Nha HC vẫn gọi đùa là Phan An Tống
Ngọc, dù ông không ... "đẹp trai"
cho lắm!), một Trần Bá Lân với
bộ râu quai nón, một Nguyễn Trọng
Cảnh "bô trai" của Nha TVKT, một Nguyễn
Công Thuần với cặp mắt kính
đen, lừ lừ tiến vào Nha
NV với bộ mặt lạnh như tiền,
và nhất là một Nguyễn Mạnh
Linh, người hùng của Đa nhim,
... Mặc dù bây giờ anh Linh đã
ở bên kia thế giới nhưng
anh vẫn còn nợ tôi mấy quả
mận Đà lạt, có hứa cho
nhưng không bao giờ đưa. Rồi
còn một Trần Minh Nhựt "yểu điệu
thục nữ", anh là vị GĐ hiền
nhất của Điện lực, sau này
tôi có nghe nói anh bịnh rất nhiều,
bây giờ không biết ra sao?
Tôi
cũng không thể quên một Trần
Xuân Vĩnh Quế (đã nằm yên
trong lòng đất mẹ từ lâu),
một Lương Xuân Minh của Chương
trình Nhiệt điện Thủ đức,
một Trần Ngọc Minh, một Bùi Thọ
Tiếng, một Nguyễn Xuân Quang, một Từ
Mạnh Khang, một Trần Háo Đức
(mà chúng tôi vẫn gọi đùa
là Trần Háo Sắc), một Đinh
Văn Thọ, một Hồ Văn Sáu, một
Phạm Duy Sử, ... và anh Trương Ngọc
Diệp của Nhà máy Nhiệt điện,
mà sau này đã bỏ nghề kỹ
thuật để về làm Trưởng
sở Nhân viên.
Anh
Diệp ơi, anh có còn giữ lại
mấy tờ cảnh cáo đã
thảo mà không đưa đánh
máy và không tống đạt về
tội các chị đã bỏ giờ
làm việc để đi ăn phở
không? Nói vậy thôi chứ tụi
tôi rất quý anh vì coi anh như một
người anh cả nghiêm trang, đã
có tác phong xứng đáng của
một vị Trưởng sở. Nhưng
cũng xin mách anh là quý vị kỹ
sư và cán sự của Điện
lực của mình vẫn đi ăn phở
đều đều trong giờ làm
việc, trong đó có anh Nguyễn Văn
Di đó! Năm 1995, khi ông cựu TGĐ
Nguyễn Trung Trinh ghé thăm Houston, tôi
cũng đã hỏi ông là ông
có biết tụi tôi hay trốn sở
để đi ăn phở không, ông
đã trả lời là "Tôi biết
chớ, vì vậy chị có thấy
mỗi lần tôi đến sở,
tôi đều đóng cửa phòng
lại cho đến 9 giờ sáng mới
ra Nha NV, bởi vì lúc đó mới
có đủ mặt bá quan văn võ!"
Tôi biết đây là một lời
nói đùa, nhưng tôi cảm động
đến ứa nước mắt
vì những ngày xưa trân quý
đó tôi không bao giờ còn
tìm lại được.
Làm
sao tôi có thể quên được
chị Như Mai. Khi tôi được tuyển
vào làm ở Điện lực,
chị còn là một thiếu nữ
với nụ cười thật tươi.
Tôi đã có thật nhiều cảm
tình với chị. Rồi chị bỏ
Điện lực sang làm cho Thành Mỹ.
Mãi đến năm 1976, tình cờ
"đất khách gặp nhau", cho đến
bây giờ "hai mái đầu xanh giờ
đã bạc", nhưng tình chị em của
chúng tôi vẫn thắm thiết như
thuở nào. Sau này mỗi khi họp
mặt THĐL ở Houston, chị vẫn thường
đem đến cho chúng tôi những
búp ngọc lan thơm ngào ngạt (nhà
chị có một cây ngọc lan mà mỗi
mùa hoa nở cả trăm cái). Chị
Mai ơi, hoa ngọc lan thơm hay tình THĐL
chúng ta vẫn thơm hương?
Tôi
nhớ đến anh Nguyễn Văn Bạch,
... lại không bao giờ quên Đoàn
Thị Bích Hồng, Trần Thị Lan, và
Nguyễn Thị Ngọc Hương, những
người thâm niên nhất của
Nha NV. Sau đó tôi còn được
đón nhận chị Giáp Thị Thuận,
cô Trần Thị Thuận, và hai đóa
hồng của Nha NV là Nguyễn Mỹ Hòa
và Bùi Thị Kim Châm. Về sau này,
khi Mỹ Hòa trở thành chị Tiên
và Kim Châm trở thành chị Thích,
tôi mới hiểu tại sao có sự
xuất hiện đều đều của
hai vị kỹ sư này, mặc dù trách
vụ của các anh không dính líu
gì đến công việc của Nha NV.
Mỹ Hòa ngoài việc đồng nghiệp
còn là cô em họ của nhà tôi.
Kim Châm là một người bạn
từ thuở chúng tôi còn
làm việc ở Tổng nha Ngân khố
cho đến khi sang đầu quân với
Điện lực.
Năm
1987 nhân dịp sang Canada có việc, tôi
đã đến ở nhà Châm
Thích hai ngày, và chị em chúng tôi
đã tha hồ nhắc lại chuyện ngày
xưa. Mỹ Hòa thì tôi được
dịp gặp nhiều hơn vì thỉnh thoảng
anh Tiên và Hòa sang Houston để thăm
một cháu trai học tại Rice, và chúng
tôi lại dắt nhau đi ăn uống
và đấu láo tưng bừng.
Riêng Trần Thị Thuận (nguyên Trưởng
phòng Xã hội phụ trách về Xã
hội Y tế và Cây mùa xuân),
hiện là nội tướng của anh
Đàm Văn Mỹ (Đa nhim cũ), đối
với tôi là bạn nối khố.
Chúng tôi đã học chung với
nhau từ Tiểu học, Trung học, và
sau đó ở trường Luật.
Dù bây giờ đã gần lục
tuần, mỗi lần gặp mặt, chúng
tôi vẫn mày tao chi tớ. Năm
1996, Mỹ và Thuận có đến nhà
tôi một tuần vào dịp lễ Noel,
và chúng tôi lại có dịp mở
những gói quà Noel như những
ngày chúng tôi còn bé. Bích
Hồng và chị Giáp Thị Thuận,
tôi cũng đã đến thăm
khi nghe tin hai chị đến Cali. Cũng như
năm nay, trong một chuyến Âu du, tôi
đã có gọi phone cho chị Trần
Thị Lan ở Montpellier để thăm
hỏi, chị hiện là hiền thê của
anh Dương Đình Tịnh (anh Tịnh trước
đây cũng là một nhân viên
của Điện lực).
Tôi
không quên một đóa hồng khác
của 12 HTT, đó là chị Hồng
Hải. Tôi và chị cũng rất thân.
Sau này khi chị đã nghỉ việc
ở Điện lực, trong một dịp
nghỉ hè tôi đã lên Đà
lạt và đến ký túc xá
ở chơi với chị hai ngày.
Lúc đó chị ghi tên học lại
Chính trị Kinh doanh, tôi và chị đã
sống lại những ngày còn là
sinh viên. Chị Hải ơi, bây giờ
chị ở đâu? Nếu có đọc
được những lời này
thì hãy liên lạc với tôi
để nhớ lại cái đêm
trong ký túc xá khi các sơ đi
kiểm soát xong hai đứa mình đã
trốn ra ngoài để đi ăn xôi
lạp xường trong một quán bên
dốc đường dưới trường
Chính trị Kinh doanh. Tôi đã không
gặp chị từ năm 1965, đến
nay đã hơn 30 năm trôi qua, nếu
có gặp lại không biết chị còn
giữ được dáng dấp
thanh nhã và nụ cười hiền
như thuở nào?
Tôi
còn nhớ đến Mai Thị Đoan,
chị là người xinh nhất trong
đám chúng tôi mà đến
nay tôi cũng không có tin gì về
chị. Chị có còn nhớ đến
"lời hứa ngày xưa" là sau
này khi có gia đình chị và
tôi sẽ kết làm sui gia hay không?
Tôi
cũng còn yêu quý chị Lê Thị
Mỹ, một nhân viên xuất sắc
về
lương bổng. Phần lớn các
bài toán rắc rối về lương
bổng đều được chị
tìm ra lời giải đáp, mà
lời giải của chị thường
chỉ có đúng chứ không
có sai. Năm 1995, khi có dịp về thăm
quê hương, tôi có gửi biếu
chị ít quà, gọi là chút tình
điện lực.
Tôi
cũng có những cô "em gái điện
lực" như Nguyễn Thiện Nữ, Đỗ
Thúy Nga, Phạm Thị Hoa, Đào Thị
Đào, ... những người bạn
mà tôi rất trân quý, đã
một thời chia xẻ ngọt bùi với
tôi từ 12 HTT cho đến khi dọn
sang 72 HBT.
Tôi
cũng không quên nhắc đến những
người bạn làm ở Ban Cố
vấn Pháp luật dưới quyền
cụ Bửu Đài, đó là
anh Nghiêm Xuân Ý và Lê Văn
Tài. Anh Ý sau đó lên đường
nhập ngũ, anh Tài thì về làm
Thẩm phán ở tòa Gia định.
Nay cả hai anh đều đã ra người
thiên cổ.
Tôi
cũng còn nhớ đến một
Võ Công Hoàng, một Nguyễn Tấn
Thanh, một Phạm Thị Tâm của Nha NV, chị
Lý Thị Trí của Ban Đánh máy.
Ngày xưa chúng tôi cứ nói
đùa với nhau là Nha NV gồm
có đủ "Nam, Nữ, Thuận, Hòa,
và Lý Trí".
Mỹ
Hòa ơi, cám ơn Hòa đã
gợi lại cho tôi những cảm
xúc ngày xưa để tôi viết
đến anh Th. những dòng này.
Tôi ước ao một ngày nào
đó được gặp lại tất
cả các chị, các anh, dưới
bóng cây rợp mát ở 12 HTT
hay dưới ánh nắng thiêu đốt
của 72 HBT. Để chúng ta có dịp
cùng nghe lại tiếng máy chạy ầm
ĩ của nhà đèn Chợ quán,
hoặc đứng ngắm đập Đa
nhim hùng vĩ của Hệ thống Phát
Điện Đa nhim.
"Cho
tôi sống lại một ngày!"
Phương
Nam |