|
Vĩnh
Biệt ÂU DƯƠNG DUY
Những
Dòng Cuối Cho Duy
(Bài
của Đặng Vũ Thám - Trích từ
Gia trang "Quán Đèn Vàng" số 17,
tháng 8/1998)
CHỦ
NHẬT - 5/7/98
Trực
gọi điện thoại cho tôi vào lúc
7 giờ sáng. Trực nói: "Anh Duy
đã mất." Tôi vốn gốc là
dân "điều hành", nói nôm na
là loại có phản ứng nhanh. Nhưng
lần này phải mất mấy giây
đồng hồ tôi mới ..."vỡ"
được câu nói của Trực.
Trực chỉ vắn tắt thêm: "Anh ấy
bị tai nạn gần Rockhampton, chưa rõ chi
tiết. Chị Bình đã bay lên đó."
Trực
gọi lại cho tôi vào lúc 10 giờ
sáng. Trực nói 2 vợ chồng
Trực đang ở nhà Duy. Chị
Bình đã về nhà. Duy còn nằm
ở nhà xác bệnh viện Rockhampton,
chờ đưa về Brisbane vào thứ
ba. Trực phải ra phi trường phụ
đón bà cụ mẹ chị Bình
mới bay từ Canada qua.
Buổi
trưa ba bố con tôi lục hết mấy
cuốn album mới kiếm được
môt tấm hình cũ của Duy chụp
cùng với Hùng, Trực và
tôi trong kỳ họp mặt cách đây
hơn một năm. Tôi xách xe chạy lên
anh K Vượng vừa để báo
tin cho anh vừa để nhờ anh scan
hình. Anh Vượng không có nhà
nhưng chị Vượng nhanh nhẩu nhận
sẽ báo cho các chị Song Hương,
Huyền Hoa và Kim Hoa, không kể vụ scan
hình.
Buổi
tối tôi gọi chuẩn bị lên chỗ
Duy "để xem có gì phụ được
không" thì nhận được điện
thoại của chị Nguyệt, bà xã Trực.
Chị báo một buổi lễ cầu siêu
cho Duy sẽ được tổ chức
ngay đêm nay tại chùa Linh Sơn, Darra,
gần chỗ tôi. Tôi chạy vội lên
anh Vượng để lấy disk rồi
tạt qua chùa.
Tại
chùa, gia đình nhỏ bé của Duy
gồm 2 người em trai đã về
từ Adelaide, trong đó anh Âu Oanh Liệt
cũng là môt thân hữu điên
lực, đi cùng khóa 2/69 với
Duy và tôi tại Quang Trung. Nhóm bạn
thân của Duy cũng đã tụ lại,
không đông lắm, chỉ quỳ đầy
hai chiếc chiếu trước bàn thờ
Phât cùng nhau đọc kinh cầu nguyện
cho Duy.
Buổi
tối tôi viết vài dòng vắn
tắt báo tin buồn cho bà con trên
"quán" và qua hệ thống email. Thư vừa
gửi đi thì ĐH Hạnh hồi âm
liền hỏi thêm chi tiết. Hạnh cũng
nói phải "ngưng mấy phút vì
quá bàng hoàng". Tôi còn nhớ
trước Noel, Hạnh đã nhờ
tôi chuyển cho Duy tờ báo THĐL
và bài Hạnh viết, có cả hình
Duy lồng trên hình nhà máy Đa
nhim.
THỨ
HAI - 6/7/98
Có
hai messages chia buồn với gia đình
Duy, một của cặp Lợi-Hà, một
của anh TT Cang. Chi tiết tai nạn cũng rõ
ràng hơn. Duy bị chấn thương bên
trong do sợi dây an toàn siết vào
bụng khi tai nạn xẩy ra. Duy chỉ ra đi
khi được đưa vào bệnh
viện, cũng một phần vì mất nhiều
thời gian để "cưa" cửa xe
mang Duy và người tài xế ra.
THỨ
BA - 7/7/98
Hùng
cho tôi biết chi tiết tang lễ Duy. Lễ
phát tang sẽ cử hành vào tối
thứ tư 8/7/98 tại Hartnett George Funerals, Holland
Park, gần nhà Duy. Lễ động quan sẽ
cử hành vào sáng chủ nhật
12/7/98. Tôi báo tin ngay cho anh ĐV Quí qua
hệ thống email ở sở. Về
nhà tôi cũng báo tin cho toàn thể
bà con trong gia đình thân hữu
điện lực có email.
THỨ
TƯ - 8/7/98
Ngồi
trong nhà quàn nghe tiếng kinh trầm trầm
tôi nhìn chăm chú tấm hình
phóng lớn của Duy. Vẫn nụ cười
ấy. Vẫn cái nét hiền lành
mộc mạc. Vẫn cái tình bạn thật
chân thành. Vẫn là Âu Dương
Duy của những năm 69, hồi tôi
mới quen Duy. Tôi không còn nhớ
tôi và Duy đã liên hệ như
thế nào nhưng khi nghe tin đồn tôi
lên Bidong, Duy đã là người
đầu tiên kéo anh em đi sục sạo
cả trại kiếm tôi. Duy cũng là
thân hữu điện lực đầu
tiên "cắm dùi" ở Brisbane này.
Tôi còn nhớ khi tình cờ
tôi gặp lại Duy trong đêm tất
niên tại hostel, hai anh em đã mừng
muốn khóc. Thế rồi nhóm thân
hữu điện lực nhỏ bé
nơi đây thành hình. Bốn gia
đình chúng tôi, Duy , Hùng , Trực
và tôi khắng khít với nhau
gần 20 năm qua. Mới mấy tháng
trước, tại nhà Trực, chúng
tôi còn tổ chức họp mặt,
có cả ĐV Quí và bà cụ
mẹ chị Bình từ Canada qua. Mới
cách đây mấy tuần, nhân chị
Song Hương ghé Brisbane, chúng tôi lại
gom nhau lại để kể chuyện ... vượt
biên. Tiếc rằng kỳ đó Duy
mắc trên Cairns.
THỨ
NĂM - 9/7/98
Tôi
nhận thêm hai messages chia buồn. Môt của
gia đình chị Như Mai và nhóm
anh thân hữu ở Houston. Một của
gia đình anh PH Thịnh. Hệ thống email
và điện thoại giữa hai công
ty QR và Powerlink cũng bận rộn hơn vì
Hùng và tôi trao đổi bàn soạn
từng giờ.
THỨ
SÁU - 10/7/98
Có
ba messages chia buồn nữa nhờ tôi
chuyển cho gia đình Duy. Môt của anh
PH Bình. Anh còn nhắc đến kỳ
họp mặt tại nhà Hùng khi anh ghé
Brisbane năm ngoái. Hai cái kia của anh NV
Phong và ĐH Hạnh. Hạnh đang mang cháu
ngoại "chu du" phương xa, cũng nóng ruột
kiếm email hỏi thăm đám tang Duy và
gửi lời chia buồn. Hùng cũng
phải dùng voice mail để nhắn tôi
về một vài chi tiết buổi lễ
tang.
CHỦ
NHẬT - 12/7/98
Thế
rồi ngày cuối cùng đưa tiễn
Duy cũng tới. Anh em bạn hữu đứng
chật nhà quàn. Khi Hùng, Trực
và tôi thắp nhang vái Duy lần chót,
tôi lại nghĩ tới ngày ba đứa
tôi tiễn Duy đi Canada mấy năm về
trước. Lần ấy chúng tôi
buồn nhưng vẫn tin sẽ gặp lại
Duy. Lần này thì không. Trực cũng
thay mặt anh em điện lực đọc
lời vĩnh biệt Duy. Hùng và Trực
cũng chia vai cùng các anh em hướng
đạo và bạn bè đồng chí
hướng của Duy mang quan tài Duy ra xe.
Ôm vòng hoa dẫn đường
đưa Duy đi, tôi bùi ngùi nhớ
đến những ôm ấp chúng
tôi đã chia sẻ với nhau trong
từng kỳ họp mặt. Cái ôm
ấp thật đơn giản như con người
Duy. Cái ôm ấp mọi người
mọi nhóm mọi bạn bè ngồi lại
với nhau. Cái ôm ấp đó
Duy đã thấy ngày hôm nay. Nhóm
thân hữu điện lực chúng
tôi cũng đã gom lại chia tay Duy lần
cuối. Có anh chị K Vượng. Có
chị Huyền Hoa. Có cháu Tân, đại
diện cho anh ĐV Quí.
Chúng
tôi là những người cuối
cùng từ giã chị Bình, anh Liệt
và cháu Tú, cháu Tuấn Anh ra về.
Tôi phải tạt ngang anh Vượng để
lấy disk hình anh chụp đám tang. Tôi
nhớ câu thơ Khóc Bạn của
cụ Nguyễn Khuyến: "Bác chẳng ở
dẫu van chẳng ở". Quả là vậy.
Duy đã như giọt nước đến
lúc tìm đường ra biển.
Duy đã như hạt cát đến
giờ trở về sa mạc ...
Đặng
Vũ Thám
Nhớ
Về Duy
(Thư
của Trần Trung Tính, 15, tháng 9/1998)
...
Tất cả các anh chị thân hữu
đã biết qua sự qua đời
đột ngột vì tai nạn của bạn
Âu Dương Duy bên trời Úc
châu. Nguyên ngày xưa tôi và
chúng bạn cùng Duy đã cùng
nhau đầu quân vào ngành điện
lực, khởi đầu tại số
278 Hiền Vương ... (1965), mải miết cùng
nhau chung hòa vào những năm tháng
phục vụ cho ngành điện qua biết
bao biến đổi, hết nha Kỹ thuật
đến Địa phương. Đến
khi điện lực đã bung rộng
ra gần như khắp nơi của miền
Nam Việt nam từ Bến hải đến
Cà mau, những bạn đồng môn
tùy theo tâm tính cá nhân, kẻ
thích chốn đô hội phồn hoa,
cũng có kẻ không may đi đày
nơi xa xôi hẻo lánh, có kẻ được
an lành trong công vụ, cũng có đứa
bỏ xác nơi xa xôi hẻo lánh (như
bạn Lê Xuân Quan) ở Cao nguyên.
Nhưng đặc biệt AD Duy thì chấp nhận
nơi Krông-pha Đa nhim đầy nguy hiểm
(vì thời gian chiến tranh luôn bị
phá hoại nhà máy). Chúng tôi
đã bao lần gặp gỡ nhau, khi
tôi có dịp đi công tác, lúc
ở Đa nhim, khi Đà lạt, đâu
đâu cũng rán tạt ngang thăm
hỏi nhau, và thú vị khi cùng nhau
phục vụ tại trạm biến điện
Nha trang, khi tôi cùng anh ND Niên công tác
trạm thì nhóm Duy đã được
cử từ Đa nhim xuống xông
dầu máy biến thế để
đưa vào vận hành. Đó là
thời gian chúng tôi gặp nhau nhiều
nhứt.
Cũng
có lần nghỉ phép thường
niên tôi và Duy cùng các bạn
Lộc, Đằng cùng nhau về quê
nhà tôi ở Vĩnh long để
chung vui nơi miền Tây hiền hòa dẫy
đầy cây trái. Biết bao vui buồn
của ngày xưa nơi quê nhà vẫn
còn tràn ngập trong trí nhớ
tôi. Tôi vẫn luôn nghĩ là chúng
tôi còn có thể hẹn gặp lại
nhau một ngày mai nào đó... Năm
trước (1997) được anh ĐV
Thám từ Úc sang thông báo là
Duy đã về lại Úc châu sau bao
năm tháng dài đi dong ruổi nơi
xứ Canada mà không cho biết rõ
địa chỉ. Nhưng đó cũng
đâu có ngờ là lần chót
biết được tin nhau. Một lần
Duy có nhắc với tôi về những
vui buồn khi về quê miền Tây, khi
anh em cùng té xe Honda trầy đầu
gối, và Duy có hứa là sẽ
có ngày hội ngộ, nhưng mấy ai
học được chữ ngờ...
Bao năm tháng phục vụ điện lực
nơi miền xa đất lạ sơn lam chướng
khí, bao đổi thay kinh hoàng mà không
mảy may gì! Nay lại đành khuất
phục vì tai nạn đã cướp
đi một người bạn vàng vô
cùng vui tánh, chưa một lần làm
phật ý một ai. Âu cũng là số
mạng! Mong rằng các anh chị thân hữu
trong đại gia đình điện lực
thông cảm cùng tôi nguyện cầu
vong linh bạn xấu số hãy an nghỉ nơi
miền vĩnh cửu...
Trần
Trung Tính |