|
Vô
minh
Bài
của Phạm vôˆBình
Minh
là sáng, ví dụ: bình minh ; ví
dụ : Việt nam minh châu trời đông.
Vô minh là không sáng, tức là
tối, ví như tối dạ hay là tối
om mày mặt. Người vô minh, nếu
chỉ là một dân dã cô đơn,
thì chỉ có hắn bị thiệt thòi
mà thôi. Khi là trai mới lớn,
ai mà không phải dại gái một
lần :
Bắt
thang lên hỏi Ông Trời,
Đem
tiền cho gái có đòi được
không?
Dại
gái là một vô minh.
Nếu
người vô minh lãnh đạo một
quốc gia, thì cả xứ khổ sở.
Ví dụ: đảng trưởng Saddam
Hussein vì tham quyền cố vị mà làm
cho cả xứ Irak khổ sở. Tham quyền
cố vị là một vô minh. Vô
minh là người thiển cận, không
phân biệt được việc chánh,
việc phụ, thiếu cái nhìn trong
sáng và sâu rộng về tương
lai cho chính mình và cho người
thân mình. Saddam Hussein bị một "bức
màn vô minh" che khuất đôi mắt.
Khi nghe Kofi Annan vạch cho thấy thiệt hơn,
bức màn vô minh của hắn bỗng
nhiên mỏng lại, và thế giới
Tây Âu thở phào nhẹ nhõm.
Bây
giờ nếu vài người vô
minh mà hưởng được vị
thế quyền tước như Saddam Hussein
mà cùng nhau cai trị một xứ,
thì ôi thôi :
Bắt
thang lên hỏi Ông trời,
Dân
tình khổ sở, ngày nào mới
vơi?
Thế
là đã một thế hệ qua rồi,
tháng tư 1975 đến tháng tư
1998, dân tộc Việt nam phải chịu
đựng mọi thiếu thốn như thiếu
dinh dưỡng, thiếu giáo dục, thiếu
y tế, ... mọi thứ ngày càng
thụt lùi y hệt như dân Irak. Họa
chăng có khác là Irak có sa mạc
còn ta thì có ruộng rừng cho
nên còn cầm hơi thoi thóp được.
Người
cọng sản tương tợ như Saddam Hussein,
bản chất là vô minh: họ nghĩ
sai mà cứ tưởng là đúng,
càng vô minh hơn nữa khi cho rằng
lý tưởng họ là sự thật
vĩnh viễn.
Vấn
đề đặt ra cho chúng ta là làm
sao cho nhữõng nhà độc tài
bớt vô minh. Điều nầy chắc
là ngoài tầm tay con người phàm
nhân như chúng ta. Bao lâu mà còn
có loài người thì còn
có kẻ vô minh (luật tiến hóa
loài người). Nhưng có một
chuyện khác nằm trong tầm tay con người.
Đó là rào đón làm
sao cho kẻ vô minh bớt lộng hành,
và nhờ đó mà bớt
đi phần khốn đốn cho dân gian.
Phương
thức đó người Tây
phương gọi là "dân chủ". Ví
như xứ Mỹ, khi lập quốc, người
ta bày ra cái trò dân chủ
là nhiệm kỳ tổng thống giới
hạn hai lần bốn năm. Tổng thống
mà vô minh thì 4 năm sau, mất sở
làm rồi! Dân có phải chịu
đựng thì cũng có thời
gian nhứt định, chớ đâu
nào từ thế hệ nầy đến
thế hệ khác!!! Còn vô minh dại
gái như Bill Clinton, có khi bị chấm
dứt giao kèo trước thời
hạn!
Muốn
giải trừ vô minh, phải nâng cao
trình độ dân trí. Một người
dân ý thức được chuyện
nầy, rồi hai người dân, vv...
Ví dụ: Đoàn Viết Hoạt (ngồi
tù 20 năm mới được
thả), Nguyễn Đan Quế (mới
ra tù). Rồi tới phiên người
của chế độ như Hà Sĩ Phu
(quản chế), Bùi Minh Quốc, Hoàng
Minh Chính, Nguyễn Hộ, và mới
đây nhất là Trần Độ
(tướng VC chưa bị khai trừ),
Phan Đình Diệu (nhà toán học
số 1 Hà nội, chưa vào tù). Đó
là những người liều lĩnh
lớn tiếng đòi hỏi dân
chủ theo kiểu tây phương. Những
tên kể ra đây chỉ có tính
cách tiêu biểu thôi, chớ xứ
ta có rất nhiều người như
vậy, nhưng số lượng vẫn
chưa đủ để cân bằng số
người vô minh đang cầm quyền.
Dân ta vẫn còn chịu cộng nghiệp
là vì lý do đó.
Phạm
Vô Bình |