không
có mặt khi ba về với đất
lời
trối trăn nghe nhắn lại qua thư
đời
lưu lạc con chỉ còn nước mắt
là
thuốc màu làm nhẹ gánh ưu tư
con
cũng nghĩ: thôi đừng cho dòng
lệ
rơi
làm gì để mặn mối thương
tâm
nhưng
chua xót hóa thân thành từng
giọt
nhỏ
xuống đời dâu bể khóc
trăm năm
ừ,
dâu bể! thì đã đành
là dâu bể,
nhưng
ba đi mà không đủ mặt con!
thôi
đừng tủi cho những ngày
dưới thế
chuyện
trần gian, thôi hơi sức đâu
buồn!
những
bận bịu, những buồn vui, hờn
giận
của
kiếp người, thôi quên hết
nghe ba
còn
ước vọng ba mang vào lòng đất
con
sẽ về tưới máu nở
thành hoa!
nguyễn bá dĩnh
(04.07.1992)
(Chép lại tặng anh NCT)