Khi
nào có đông người thì
người ta tạo ra một cái trật
tự nào đó, gọi là "tổ
chức". Tổ chức là để
cho có được nhiều hiệu năng
hiệu quả. Ví dụ: tổ chức
quốc gia. Ví dụ: hoạt động kỹ
nghệ, hoạt động quân sự, hoạt
động thương mại, kể cả nghề
làm báo. Tổ chức luôn luôn
biến chuyển để cho phù hợp
với thời cuộc và đi sát
với nhu cầu. Tổ chức càng
chu đáo chặt chẽ chừng nào
thì hiệu năng càng cao chừng đó.
Một
đặc tính của tổ chức là
trao đổi ý kiến qua các buổi
hội họp và thảo luận. Hội thảo
là nhằm đạt tới mục tiêu
của tổ chức. Mục tiêu của
tổ chức là "vụ lợi". Phải
có lợi thì mới có người
tham gia. Lợi nhiều chừng nào
thì người ta tham gia đông chừng
nấy. Ví dụ: quyền lợi chánh
trị của đảng viên các đảng
cọng sản. Trong một giới hạn nhỏ
bé hơn, ví như nghề làm báo,
thì tổ chức là nhắm vào
kiếm tiếng kiếm tiền. Không có
tiền thì không in báo được,
không còn tờ báo thì không
còn tổ chức.
Bây
giờ ở hải ngoại này có
một trường hợp đặc biệt
chưa từng có trong lịch sử.
Số đông người thì có,
nhưng liên lạc rất khó khăn bởi
vì họ ở khắp năm châu,
đầu tắt mặt tối, suốt ngày
chỉ lo đi kiếm ăn. Cho nên tổ
chức và hội thảo theo kiểu trên
đây thì không được.
Đối với họ, nói đến
tổ chức mà không nói đến
quyền lợi thì không lọt tai. Cho
nên trong số đồng bào tị nạn
ở các nước ngoài này,
số người tham gia vào các "tổ
chức bất vụ lợi", chẳng
hạn các tổ chức văn hóa
xã hội, và cả chánh trị nữa,
ngày càng thưa thớt. Tại Paris,
kỷ niệm ngày quân lực 19/6/1998,
số người đến tham đự
chưa đầy một phòng, ít hơn
các năm trước. Các tổ
chức qui tụ đồng bào hải
ngoại nhiều lắm, ban đầu thì
đông người, càng ngày
càng thưa thớt, có nhóm năm
nay chỉ còn có vài người
đếm được trên đầu
ngón tay. Chẳng có tổ chức
nào trường thọ cả.
Trong
thế kỷ 20 nầy, chúng ta có dịp
chứng kiến một tổ chức rất
là chặt chẽ và chu đáo. Hài
nhi lọt lòng mẹ đã được
tổ chức rồi. Trong suốt cuộc
đời nó, nó luôn luôn
được tổ chức. Những
là "cháu ngoan bác hồ", "thiếu
nhi bác hồ", "thanh niên", "phụ nữ",
v.v... kể không hết. Tổ chức
rất hữu hiệu từ 1917 với
biện pháp kỷ luật tàn bạo ghê
gớm, hằng triệu triệu người
bị xử tử, hay đi nhà thương
điên, hay đi trại cải tạo. Vậy
mà bức tường Bá linh vẫn
sụp đổ (1989), đồng tiền rouble
phá sản hoàn toàn (1998). Không có
tổ chức nào chặt chẽ hơn
là tổ chức cọng sản. Vậy
mà tổ chức cọng sản vẫn
bị tan rã.
Định
luật : Hễ có tổ chức thì
tổ chức đó sẽ tan rã
(sắc tức thị không).
Trong
số đồng bào ở hải ngoại,
có một số người, khi ở
VN trước 1975, làm nghề liên
quan đến ngành điện lực.
Họ có cùng một "mẫu số chung
điện lực", cũng ở khắp
năm châu. Lúc đầu, có vài
người liên lạc và đến
thăm nhau (Minneapolis, Montreal, Binghamton, ...). Họ nghĩ
ra một danh xưng để bao gồm các
bạn bè cũ, các cựu đồng
nghiệp của họ, đang tản mác khắp
nơi. Danh xưng đó là: "Thân
Hữu Điện Lực", viết tắt
là "THĐL". Và đồng thời
họ cũng có một nhu cầu: trao đổi
tin tức cho nhau. Lúc bấy giờ
tin tức của một người bạn
còn sống sót là quan trọng lắm,
nhứt là bạn mình xoay sở
sinh sống ra làm sao là rất cần
biết, cần truyền kinh nghiệm cho nhau, và
nhứt là gợi lại cho nhau những
kỷ niệm của một thuở nay không
còn nữa. Cách thức trao đổi
tin tức là một lá thơ. Lá
thơ đó vừa là thơ riêng
vừa là thơ chung. Thơ riêng vì
là do vài người viết gởi
cho vài người khác trong cái
nhóm những người có cùng
mẫu số chung đó. Thơ chung vì
là mọi người cùng quen biết
nhau cho nên trong cái riêng có cái
mà nhiều người khác cũng
muốn biết và cần nên biết.
"Bản Tin THĐL" ra đời từ
cái suy tư và nhu cầu đó. Bản
tin nầy ngày càng thêm nhiều bài
vở tin tức phong phú hơn. Nhưng
mà cốt lõi của bản tin cũng
vẫn là một lá thơ riêng, viết
và đọc giữa những người
có cùng mẫu số chung nói trên,
muốn gọi là "nội san" cũng không
sai lắm.
Ngày
nay số người hưởng ứng
Bản Tin THĐL ngày càng đông,
nhứt là từ những năm
gần đây. Số đầu tiên
(11/1983) có 15 người đóng góp
tiền nong. Trong năm 1998 có 125 người
đóng góp tiền nong. Càng đông
người thì càng dễ có
nhiều ý kiến khác biệt, ông
nói gà bà nói vịt. Từ
một thơ riêng tin tức cho nhau, nay có
người hiểu và diễn dịch
ra là "tờ báo" với toàn
bộ "trách nhiệm và bổn phận" của
một tờ báo thương mại, có
cả đại diện địa phương.
Trong khi đó những người
viết Bản Tin THĐL vẫn còn trên
cái đà "tình bạn" và
"bất vụ lợi". Một tờ
báo theo hình thức thương mại,
thì phải có quyền lợi và
có trách nhiệm về pháp lý,
có đăng ký cho nên phải có
tổ chức. Một lá thơ riêng
giữa bạn bè là chuyện khác.
Ngộ
nhận hay là hiểu lầm, vô tình
hay cố ý, đều đưa đến
hậu quả nghiêm trọng. Nó thay đổi
tính chất và mục tiêu của Bản
Tin THĐL. Nó là nguồn gốc của
lắm điều tai hại. Chẳng hạn
như cái tai hại bất đồng ngôn
ngữ. Khi tôi nói: "khi thương
trái ấu cũng tròn", ý tôi
muốn kêu gọi lòng từ bi hỉ
xả của bạn tôi:
"Bầu
ơi thương lấy bí cùng,
Tuy
rằng khác giống nhưng chung một giàn".
Cũng
câu nầy (khi thương trái ấu
cũng tròn), mà nếu là một
"tờ báo thương mại", thì
"làm gì có chuyện thương với
ghét" giữa các độc giả.
Đó là: je parle Gaulois, you speak Yankee !!!
Khi bất đồng ngôn ngữ ở
mức độ thấp, thì còn tha
thứ cho nhau được. Khi bất
đồng ngôn ngữ ở mức
độ cao, cỡ như mỉa mai xỉ vả
với những ngôn từ "đặc
biệt" kiểu như "con sâu làm rầu
nồi canh" thì tình bạn lại biến
thể, có khi không còn là bạn
bè nữa. Nếu không còn bạn
bè, thì Bản Tin THĐL nầy viết
cho ai?
Ngộ
nhận có khi bắt nguồn từ cái
danh xưng "Thân Hữu Điện Lực".
Chúng ta không phải là một nhóm
người không tưởng nào
đó, có liên hệ chặt chẽ,
có tổ chức theo cái mô hình
"họp bàn thảo luận". Thật ra, chúng
ta không phải là một đoàn thể
nào hết. Chúng ta cũng chẳng có
tha thiết tạo dựng một tập đoàn
nào cả. Khẩu hiệu "một tổ chức
cho THĐL" là trống rỗng bởi
vì danh xưng THĐL tự nó là
một cái "trống không". Cho nên, kiểu
nói như là "ở lại" với
THĐL là vô nghĩa vì cái quá
khứ liên hệ đến ngành
điện của ta trước 1975 nó
đã ở lại trong xương tủy
ta rồi!!! Còn cách nói "rời
bỏ" THĐL thì lại càng vô nghĩa
hơn nữa vì trong tay là cái "không"
thì lấy gì mà bỏ? Định
nghĩa THĐL cho tới hôm nay vẫn
là «một số bạn bè cũ
sinh sống rời rạc các nơi
» (07/1983, Binghamton, NY). "Thân Hữu
Điện Lực" do cái đặc thù
của nó, không thể nào là một
"đoàn thể" hay một "tổ chức"
được.
Cho
nên, tôi xin phép khẳng định
lại: "Bản Tin THĐL" không phải là
một tờ báo. Lại càng không
phải là một tờ báo thương
mại. Cũõng chẳng phải là tiếng
nói của một tổ chức hay một
đoàn thể nào cả. Xin các anh
chị cầm chắc cái nguyên tắc
nầy. Nhầm lẫn sẽ tạo ra cái
khổ não là "cứu vật, vật
trả ơn, cứu nhơn, nhơn trả
oán". Ra công viết bài để
cho bạn đọc, bạn không phụ giúp,
bạn không cám ơn, mà bạn còn
nặng lời!!!
"Trâu
mệt trâu đà thở dốc,
Người
còn hầm hừ mắng ngược
mắng xuôi" (Lục súc tranh công)
Cái
thảm não là khi độc giả đã
biến thể, tức là không còn
thuần túy là bạn bè nữa,
thì Bản Tin THĐL nầy cũng nên
biến mất đi cho rồi!!! Cái tai hại
căn bản là ở điểm nầy.
Trở
lại vấn đề tổ chức.
Bởi
lẽ tổ chức nào - như nói
ở phần trên "sắc tức
thị không" - rồi ra cũng sẽ tan
rã, cho nên :
Tổ
chức hay nhứt là không có
tổ chức gì hết (Không tức
thị sắc)!!!
Không
có tổ chức thì lấy gì
mà tan rã?
Tổ
chức cho một số đông người,
thì cái chuẩn phải thật đơn
giản, người ta mới theo được
và nhứt là không nên giấy
tờ rườm rà. Ngay cái giấy
căn cước của mình có khi
mình còn quên cơ mà !
Cương
lĩnh?
Chúng
ta đã có từ lâu : "tình
bạn Điện Lực". Cương lĩnh
nầy ngắn gọn và gói ghém
trọn vẹn những gì rườm
rà trên một tờ căn cước!!!
Đó mới thật là dễ nhớ
khó quên.
Thành
viên?
Ngay
từ lúc đầu, thành viên
là: Bạn cũ, những người
có liên hệ và cư xử với
nhau bằng tình bạn. Thực ra, chúng
ta không đặt ra vấn đề thành
viên. Giữa bạn bè, đó
là điều là ảo tưởng.
Không có vấn đề kết nạp
thành viên mới hay là loại trừ
thành viên cũ. Chỉ có một cái
danh sách cập nhựt cho mọi người
tiện dụng, nhứt là cho bạn bè
mới tới.
Không
có chức vụ, ghế ngồi ghế
đứng nào cả. Chỉ có hy
sinh mà thôi: hy sinh việc riêng để
đi "vác ngà voi". Nhìn lại quá
khứ, tôi vẫn cho rằng "cương
lĩnh" nầy là chân giá trị.
Mỗi
bạn là người của "tổ chức"
thì "tổ chức" đó ở
đâu cũng có mặt.
Mỗi
bạn là đại diện thì đâu
còn vấn đề ai nhơn danh ai để
đại diện ai?
Đàn
bầu với bản bình bán
, hát cho tổ tông quan chức
nghe thật là xa xưa và hoàn toàn
trật nhịp với bài ca của người
di cư vừa tìm được bạn
cũ.
Ví
như bài nầy: đây là một
lá thơ tôi viết cho bạn và vì
bạn. Tôi đâu cần phải có
một bản văn "cương lĩnh", một
"sơ đồ tổ chức" để
bám vào đó mà viết. Rất
đơn giản: Tôi hiểu rằng Bản
Tin THĐL nầy là "của tôi",
và cứ thế mà tôi viết.
Nếu bạn hiểu được rằng
Bản Tin THĐL cũng là của bạn,
thì bạn cũng có cái quyền,
cái trách nhiệm, cái bổn phận
đó vậy. Vì bạn và cho bạn
mà bạn cần viết và nên viết.
Vấn đề là viết cái gì
và viết thế nào cho hay cho phải,
chứ không phải là cần phải
có ban chấp hành, ban đại diện,
bầu bán rồi mới viết được.
Một
lá thơ viết cho bạn và vì bạn
mà viết, bao giờ cũng có
tình cảm. Cho nên cái yêu sách
"khách quan" hay là "lành mạnh" là
một cách nói mỉa mai, ảo mộng
. Ảo mộng vì đây không phải
là một tờ báo thương mại.
Tình cảm giữa hai người bạn
cũ mà mình cùng quen biết, là
điều chúng ta thích đọc và
tìm đọc nơi Bản tin THĐL nầy.
Cho nên cái chuẩn khách quan sẽ bẻ
cong mục đích và làm mất đi
cái thú vị của Bản Tin THĐL
nầy.
Những
bài về chuyên môn thì nên thu
gọn lại ở mức độ phổ
thông. Tất cả chúng ta (trong đó
có tôi) đâu phải là chuyên
gia (kể cả môn vi tính) cho nên những
bài tràng giang đại hải về
chuyên môn có mấy ai hiểu được.
Bản tin THĐL nầy không phải là
diễn đàn cho các thân hữu
chuyên gia xuất chúng.
Cương
lĩnh là tình bạn thì rất dễ
xử trí: ví như anh không thích
tôi, anh không thơ từ với
tôi, tôi không thích anh, tôi không
thơ từ với anh. Nhỡ vô
tình, thơ tôi tới tay anh thì
anh bỏ đi đừng đọc. Ép
dầu ép mỡ, ai nỡ ép
anh đi chơi với tôi !!! Nói
rộng ra, ví như Bản Tin THĐL nầy
không vừa ý anh, thì xin anh bỏ
đi, đừng mở ra. Ví như
anh không muốn thấy tên anh trong danh sách
THĐL, thì xin anh lên tiếng. Tôi rất
hoan nghinh anh khi anh viết "từ đây
về sau, xin anh đừng gởi về
tôi những bản tin...". Như vậy
những người bạn cũ
của anh khỏi phải cất công thè
lưỡi dán tem cho anh, khỏi phải
khệ nệ ôm ra bưu điện gởi
cho anh.
Nói
như trên không có nghĩa là Bản
Tin THĐL không cần tiền nong, ấn
loát, thuê nhà in, thè lưỡi
dán tem. Đầu bếp thì cần
lắm, bếp chánh, bếp phụ, và
lúc nào cũng cần. Những ai
chịu hy sinh việc riêng để lăn
vào bếp đều được
nồng nhiệt hoan nghinh! Nhưng xin thật sự
vô bếp vì không có ghế cho
quân sư ngồi! Công việc cần
thiết nầy thuộc diện "vật chất"
bổ túc cho phạm trù "cương lĩnh".
Đây là một đề tài khác.
Nhà
chùa dạy: Phật tại tâm.
Tôi
xin nói theo: Bằng hữu tại tâm.
Cái
nền tảng "tình bạn, vì bạn và
cho bạn" chắc chắn bảo đảm cho
tình thân Thân Hữu Điện
Lực sẽ được lâu dài.
Tổ chức dựa trên hòa đồng
tâm tư cao siêu hơn mọi tổ chức
gò bó trong lời qua tiếng lại
của người thường tình
thế gian. Tổ chức mà không cần
tổ chức chính là như vậy.
Không
tổ chức tức thị có tổ
chức -
Không
bất dị sắc.
Khi
thương biển muối thành đường!
Phạm
hữu Bình
 |