Trái
Tim Thủy Tinh
Bài
của An Nghiêm
Lấy
xong hành lý, Hiền đi ra phía cửa
nơi đến của phi trường Seattle
thì đã thấy Tùng chờ
saün. Hiền mừng rỡ hỏi:
-
Tùng chờ lâu không?
-
Không lâu lắm, chị mệt không? -
Không, chị ngủ một giấc gần
3 tiếng đồng hồ trên máy
bay. -
Chị đói không, mình đi ăn
nhé? -
Tùng cần ăn thì chị đi cùng
chứ khuya rồi, chị không ăn nữa
đâu. -
Mới tám giờ mà khuya gì? -
Bên chị là 11 giờ rồi. -
Ừ nhỉ, em quên. Thôi mình về
nhà, em cũng ăn sơ sơ rồi. -
Thu với bé Na khỏe không? -
Mấy hôm nay bé Na hơi bịnh. -
Hai mẹ con bé Na chắc giờ này
ngủ rồi? -
Dạ, chắc vậy. À chị, mai em có
buổi họp quan trọng nên phải vào
sở buổi sáng, mốt thì em ở
nhà, chị ở nhà một mình
sáng mai nghe, bé Na đi học buổi sáng,
Thu lỡ hẹn giúp lớp bé
Na từ trước mà không tìm
được người thế. -
Được, đừng bận tâm,
Tùng! Chị sẽ đi bộ quanh xóm,
nhân thể xem nhà cửa trong vùng
luôn. Đang
nằm theo dõi hơi thở, nghe có
tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Hiền
lên tiếng: -
Chị đây, ai đó? -
Thu. Chị ngủ rồi hả? -
Chưa, Thu vào đi. Thu
hé cửa nhìn vào: -
Chị chưa ngủ thì qua phòng tụi
tui coi TV. -
Chị qua liền. Nói
là qua coi TV mà Hiền chỉ ngồi để
nghe Thu than vãn. Lâu lâu nàng chêm
vào vài chữ, như: "vậy hả",
"ô, vậy sao". Cảm nhận được
sự giận dữ của Thu khi kể lại
những chuyện đã xẩy ra trong quá
khứ, có chuyện đã gần
hai mươi năm, chuyện mới thì
cũng năm sáu năm, Hiền thương
em nhiều hơn. Cứ ôm ấp bao nhiêu
sân hận như thế thì làm sao mà
tâm hồn được thảnh thơi! Trước
khi quyết định qua chơi với vợ
chồng Tùng, Hiền đã đắn
đo, do dự. Biết Thu không mấy
ưa mình, nên khi Tùng gọi mời
qua chơi và luôn tiện dạy em nấu
ăn chay, vì theo Tùng thì bác sĩ
khuyên Tùng nên ăn nhiều rau đậu,
bớt thịt, để lượng
mỡ trong máu bớt lại, Hiền
hơi ngại. Nhưng với bản tính
hiền lành, và lòng thương em,
Hiền quyết định đi, mặc cho
cô em gái Hà Uyên hăm dọa: "Chị
đi thật đấy à? Chị không
nhớ bao nhiêu lần bà Thu vu oan giá
họa cho chị hả? Chị không nhớ
là bả không ưa gì chị sao? Chị
không nhớ bả đã làm
chị điêu đứng bao nhiêu
phen sao?..." Hiền đã cười với
Uyên: "Chuyện xưa rồi Uyên à,
nhớ làm chi cho nó già người,
em! Tùng nhờ, thì chị đi. Thu
vui, chị ở chơi vài bữa,
không vui, thì chị về ngay." Uyên đã
lắc đầu: " Chị thiệt dại, ai
la, ai mắng chị cũng không giận. Ai
chơi xấu cách mấy, chị cũng
tỉnh bơ. Chắc chị tu "tới" rồi.
I wish you luck on your trip." Tiếng
Thu tiếp câu chuyện đang nói về
ba Thu: -
Tui nói với ổng, thôi thì ông
với tui không hợp, ông ở
nhà ông, tui ở nhà tui. Bà
già tui chết chưa tới hai năm
mà ông đã có bà khác,
thì tui thấy ông là người
không tình không nghĩa. Hôm đám
giỗ mẹ tui, tui làm cơm cúng, xong
tui chụp hình rồi gởi cho ổng
với "con mẻ" coi, chứ tui đâu
có thèm kêu ổng tới. Hiền
nhìn Thu ái ngại: -
Bác có khỏe không em? -
Tui đâu cần biết, ổng sống
hay chết cũng chẳng ăn nhằm gì
tới tui. Hiền
yên lặng không dám hỏi gì thêm,
sợ làm Thu tức giận khi nhắc
tới ông ngoại của bé Na. Thu
tiếp: -
Mà chị Hiền, tại sao ông nội
con Na đối xử với chị tệ
vậy mà tui không bao giờ nghe chị
than phiền hết vậy? -
Cũng có chứ em, nhưng chẳng lợi
ích gì hơn, nên chị không than
nữa. -
Tui mà như chị là tui chửi cho
ổng với mụ vợ ổng te tua
luôn. Chứ không họ tưởng
mình ngu. -
Thì chị ngu thật chứ đâu
cần ai tưởng, em! Khi mà mình
biết là mình bị xử tệ,
thì mọi việc đã xong rồi. Khi
mà mình nghĩ ra được câu
để đáp lại thì mọi người
đã tan hàng từ lâu rồi.
Bây giờ chị chỉ biết "chạy"
thôi Thu à. -
"Chạy" là sao? -
Là mình không đủ sức để
chống đỡ thì mình trốn.
Mình không cho người cơ hội
để abuse mình nữa. -
Như vậy tức chết? -
Không tức đâu em. -
Sao mà không tức? Bộ chị là
thánh là thần gì sao? -
Không, chị có "bùa" em à. -
Ủa chị có bùa hả? Chị thỉnh
bùa ở đâu vậy? -
Chị "thỉnh" ngoài tiệm sách. -
Chị cứ giỡn hoài, tiệm
sách làm gì có bùa! Chị nói
đàng hoàng được không? -
Được, chị thỉnh cuốn "Nhật
Tụng Thiền Môn 2000" về, đọc
xong, thấy hay quá nên chị công phu
theo trong Kinh dạy, và đó là "bùa"
của chị. -
"Nhật Tụng Thiền Môn 2000" là gì? -
Là cuốn Kinh toàn bằng chữ
Quốc Ngữ của thầy chị dịch. -
Tui tưởng kinh là phải bằng tiếng
Phạn chứ? -
Dạo sau này Kinh bằng tiếng Việt nhiều
lắm em. Nhờ đó mà chị
hiểu được lời Phật dạy
tường tận hơn. Thu
đưa tay che miệng ngáp, rồi nhìn
Hiền, nói: -
Ngày mai tui phải vào trường
bé Na để phụ cô giáo nó,
tui có hỏi cổ hôm qua là chị
đi với tui được không,
cổ nói được. Mai chị muốn
đi với tui không? -
Có tiện không em? Chị ở nhà
không sao đâu. -
Được mà, chị vô phụ
tui làm giúp cổ. Ở nhà một
mình làm gì? Thu
loay hoay sắp xếp bàn ghế trong lúc
Hiền viết tên của học sinh lớp
cô giáo Henderson lên tập giấy
home work cô giáo để saün trên
bàn. Hai chị em luôn tay làm hết
việc này đến việc khác cho tới
giờ ra chơi. Thu nhìn Hiền hỏi: -
Chị khát nước không? Biết
chị không uống nước ngọt,
em có mang cho chị chai nước lọc
đó. -
Cám ơn em. Hiền
nhận chai nước từ tay em, lòng
bồi hồi khi nghe Thu thay đổi cách
xưng hô. Từ ngày Thu làm vợ
Tùng, rất ít khi Hiền nghe Thu nói
năng từ tốn, lúc nào Thu cũng
ồn ào, có lẽ bản tính người
miền Nam như vậy, Hiền vẫn thầm
nghĩ như thế khi Thu mới gia nhập
vào gia đình nàng. Lúc đầu,
nghe không quen tai, Hiền thấy chướng
chướng, nhưng từ từ rồi
quen nên sự xưng hô và cách
nói chuyện của Thu không còn làm
Hiền bận tâm nữa. Những
giọt nước lạnh chảy qua cổ
cho Hiền một cảm giác dễ chịu,
nàng chậm rãi thưởng thức
sự mát dịu của nước
thì Thu cắt ngang sự yên lặng: -
Chị có muốn ra ngoài đi bộ
một chút không? Hiền
hỏi lại: -
Em có muốn đi bộ chậm với
chị không? -
Chị đi thì em đi với. Hiền
vừa theo dõi hơi thở vừa
bước chậm trên lối đi. Thời
tiết Seattle buổi sáng tháng năm
thật dễ chịu. Hai chị em đi bên
nhau được một lát thì Thu
lên tiếng: -
Sao chị đi chậm vậy? Đi vậy thì
biết bao giờ mới tới? -
Tới đâu em? -
Ơ, thì tới lại trường
bé Na. -
Giờ ra chơi được bao lâu
em? -
Bốn mươi lăm phút. -
Vậy thì cũng còn nửa giờ,
mình quay lại hả em? -
Không cần quay lại đâu chị, tới
góc đường kia mình quẹo
phải là sẽ về lại trường. -
Tốt quá. Thu
thắc mắc hỏi: -
Chị à, tại sao lúc đi bộ, chị
đi thong dong vậy? như không có chuyện
gì có thể làm chị bận tâm,
lo lắng. Đi như vậy thì làm sao
mà xuống cân được? Em nghe
anh Tùng nói là chị "jog" mỗi
sáng cả giờ đồng hồ
mà. Ảnh xạo với em hả chị? Hiền
mỉm cười, nhìn em: -
Tùng không xạo với em đâu.
Chị vẫn chạy mỗi sáng, nhưng
chị cũng đi thiền hành mỗi
ngày hai lần. Thu
ngơ ngác hỏi: -
Thiền hành là sao hả chị? -
Thiền hành là mình thiền trong lúc
mình đi bộ. -
Em tưởng thiền là mình phải
ngồi xếp bàn trước bàn
thờ, tâm hồn phải yên thì
mình mới xuất hồn được.
Em chưa nghe ai nói 'Thiền đi bộ' bao
giờ cả chị. -
Thầy chị dạy không những 'Thiền
đi bộ' mà còn 'Thiền rửa
chén,' 'Thiền nhặt rau,' 'Thiền lái
xe' và nhiều loại Thiền khác nữa. Thu
phá ra cười: -
Chị chọc em hả chị? Ai lại có
thiền gì mà tùm lum vậy? Hiền
cười theo: -
Chị nói thật mà, chị có chọc
Thu đâu! -
Vậy thì chị giải thích cho em nghe coi,
chứ sao em "nghi" quá! -
Này nhé, 'Thiền" theo chị hiểu là
mình làm gì thì mình biết mình
đang làm cái đó. Thí dụ:
mình đang nhặt rau, mình phải biết
mình đang nhặt rau. Mình rửa chén,
mình phải biết mình đang rửa
chén. Thu
ngắt ngang lời chị: -
Chị nói gì khó hiểu quá, mình
rửa chén thì lo mà rửa cho
lẹ rồi còn làm chuyện khác,
chứ mà cứ từ từ
thì chừng nào mới xong? Rửa
chén thì mình phải nghe nhạc hay xem
TV thì mới đỡ phí thì
giờ, chứ mà cái gì cũng
từ từ thì uổng thì giờ
quá. Có lúc mình vừa rửa
chén, vừa nấu thức ăn,
lại vừa coi TV để tranh thủ thời
gian. -
Thế lúc em vừa nấu thức
ăn, vừa rửa chén, có bao
giờ thức ăn của em bị cháy
hay bị hư không? -
Ờ thì cũng có khi ham làm
nhiều việc một lúc, em cũng bị
cháy thức ăn hay bị bỏng tay
vì vô ý. -
Vậy thì có mất thì giờ
hơn không? -
Cũng có, thì em phải nấu lại,
hay đi băng tay, nhưng chỉ vài lần
thôi, còn thường thường
thì tiết kiệm được thì
giờ. Mà chị à, chị nói
"làm gì phải biết mình đang
làm gì" nghĩa là sao chị? -
Là lúc em đang rửa chén, em
không nghĩ tới việc khác, em
không lo là ngày mai em sẽ nấu món
gì hay là hôm qua em đã quên
trả bills. Em chỉ biết là em đang
rửa chén thôi. Không lo đến
việc khác. -
Bằng cách nào để làm như
vậy được chị? Cái đầu
mình nó chạy tùm lum, chạy từ
Seattle về tới Việt nam rồi
sang New York. -
Chị theo dõi hơi thở trong lúc
rửa chén. Khi nào cái đầu
chị nó muốn "đi du lịch" thì
chị "kéo" nó lại bằng cách
đếm hơi thở. Cách đếm
hơi thở giúp mình làm chủ
được cái đầu của
mình. Thầy chị bảo đó là
'Thiền rửa chén.' -
'Thiền" dễ vậy sao chị? -
Theo chị, Thiền không có gì khó
cả. Nếu mình muốn làm, thì
mình sẽ làm đuợc. Bày
những món ăn ra bàn xong, Thu gọi
bé Na: -
Na, con lên mời bố xuống dùng
cơm, cô Christine nấu xong cả rồi. Bé
Na mè nheo: -
Con muốn cô Christine đọc với
con hết cuốn sách này rồi mới
ăn cơm. Tiếng
Tùng từ cầu thang: -
Na, con cất sách đi, cô đã
đọc với con cả buổi chiều
rồi. -
Con muốn đọc nữa. Hiền
đến bên cháu, nựng con bé
một cái, rồi bảo: -
Ăn cơm xong mình còn đi ăn Icecream,
rồi về đọc nữa. Na không
nhớ là cô sẽ "treat" Na vì
Na giỏi sao? Bé
Na liếng thoắng: -
Bố nghe chưa, cô Christine thưởng
con đó. Sáng nay trong lớp, con là
giỏi nhất, cô giáo hỏi gì con
cũng biết hết. Tùng
chọc con gái: -
Chứ không phải tại có mẹ
với cô nên cô giáo phải
cho con giỏi để lấy lòng sao? Bé
Na phụng phịu: -
Bố kỳ quá hà, con giỏi thiệt
mà bố. Hiền
bênh cháu: -
Bé Na vừa giỏi lại vừa ngoan,
vậy nên cô mới thưởng
Icecream. Thôi cả nhà đi ăn
cơm, xong rồi mình còn đi ăn
Icecream nữa. Ngồi
vào bàn, Hiền hỏi em: -
Thu với Tùng cho chị cầu nguyện
một chút trước khi ăn được
không? Thu
ngạc nhiên: -
Ủa, em tưởng chỉ có bên Công
giáo mới cầu nguyện thôi chứ.
Được, chị cứ tự
nhiên. Hiền
chắp tay, thành khẩn đọc: Thức
ăn này là tặng phẩm của đất
trời và công phu lao tác. Xin
nguyện sống xứng đáng để
thọ nhận thức ăn này. Xin
nhớ ngăn ngừa những tật
xấu, nhất là tật tham lam. Xin
chỉ ăn những thức có tác
dụng nuôi dưỡng và ngăn
ngừa tật bệnh. Vì
muốn thành tựu đạo nghiệp
nên thọ nhận thức ăn này. Ăn
thử vài miếng các món chay
do Hiền nấu, Tùng khen: -
Ủa, sao đồ chay gì mà ngon quá
vậy chị? Thu đã học nấu với
chị chưa? Thu
đáp lời chồng: -
Rồi ông ơi, tui biên xuống hết
cả rồi. Từ từ rồi tui
sẽ trổ tài. Thấy
vợ chồng Tùng và Bé Na ăn
bữa cơm chay do mình nấu với
sự thích thú, Hiền vui vui trong lòng.
Suốt buổi chiều, chỉ Thu làm thức
ăn theo lối thiền tập, Hiền còn
chỉ Thu ngừng lại thở, khi nghe phone
reng. Lúc đầu Thu chưa quen, thấy ngượng,
nhưng chỉ sau vài lần Thu đã
biết tự dừng lại, khi có
tiếng phone. Nhìn
những giọt cà phê màu đen
đậm rơi xuống trên phần sữa
đặc màu vàng lóng lánh qua
chiếc tách thủy tinh, Tùng hỏi : -
Mấy giờ máy bay cất cánh
chị? -
Ba giờ. -
Vậy ăn trưa xong, tụi em sẽ đưa
chị ra phi trường. Tối hôm qua,
Thu nói với em là hai mẹ con muốn
đi cùng. -
Sao không cho bé Na ở nhà ngủ
trưa? -
Không sao, bé Na có thể ngủ trong
xe được. Thu nói chị thay đổi
nhiều quá. Từ bề ngoài lẫn
bên trong, chị như trẻ ra cả chục
tuổi. Thu thắc mắc, không hiểu có
phải do chị ăn chay mà được
vậy không. Hiền
cười: -
Chị cũng không biết có phải
là do ăn chay không. Nếu do ăn chay
thì có lẽ Trâu Bò sẽ không
bao giờ già, vì trâu bò ăn
chay truờng. Nhưng trâu bò cũng
già, cũng bệnh, cũng chết. Chị
nghĩ chắc tại Thu không ghét chị
nữa nên Thu thấy chị thay đổi.
Chứ chị thấy chị cũng vậy
thôi. Mà Tùng này, sao hồi đó
Thu găng với chị dữ thần
vậy? -
Thu than phiền là chị bênh Hà Uyên
quá. -
Sao Thu biết chị bênh Uyên? -
Thì Thu bảo, hồi xưa, Uyên còn
ở chung với ba và tụi em, mỗi
lần Uyên làm gì trái, Thu kể
chị nghe, không bao giờ chị la Uyên
hết. -
Sao Thu biết là chị không la Uyên? -
Thì Thu không bao giờ thấy chị
la Uyên trước mặt Thu. Hiền
nhìn em, cười: -
Thế Tùng có nhớ là đã
bao lần chị kể cho Tùng nghe là Uyên
khóc lóc với chị, bảo là:
"Em là em chị, sao chị không thương
em mà chị cứ bênh chị Thu hoài,"
không? -
Có, em vẫn nhớ. Hiền
khuấy ly cà phê, màu cà phê
sữa đậm đà đẹp mắt,
nàng đưa tách cà phê lên
môi, nhắp một ngụm nhỏ, rồi chậm
rãi nói: -
Đời khó vậy đó Tùng
thấy chưa? Mới trong gia đình,
mà đã nhiêu khê như thế.
Chị ở giữa, không bênh ai,
cũng không bỏ ai. Mà cả hai bên
đều cho là chị bênh phía "bên
kia". -
Đời khó thật chị hả? -
Ừ, thôi để chị sửa
soạn cơm trưa, Thu với bé Na cũng
sắp về, mình ăn xong rồi còn
đi. Hiền
kéo cái thiệp ra khỏi phong bì sau
khi đọc giòng chữ bên ngoài:
"Gởi chị Thục Hiền". Lúc tiễn
Hiền vào cửa máy bay, Thu đã
nhét vào briefcase của Hiền gói
quà nhỏ cùng với tấm thiệp.
Nhìn nét chữ không quen thuộc
của Thu, Hiền từ từ đọc:
"Chị Thục Hiền thân, Em xin cám ơn
chị đã qua chơi với tụi
em, dạy em nấu món chay, và thực
tập Thiền lúc làm việc. Những
ngày chị ở đây tụi em rất
vui. Em mong chị sẽ qua chơi với tụi
em luôn..." Hiền
yên lặng ngắm món quà Thu tặng,
một trái tim bằng thủy tinh xinh xắn.
Bất giác Hiền mỉm cười
mà mắt rướm lệ. An
Nghiêm |