TRĂN
TRỞ
(cho
ông xã để nhớ những
mùa mưa kỷ niệm) Có
buồn không anh khi vòng tay đã mỏi mắt
đã mờ, tóc đã điểm
sương phai sáng
thức dậy nghe trong mình nhức nhối soi
vào gương nhăn nếp trán, ai đây?!!! Có
lo không anh những đêm nằm thao
thức tay
chân rã rời nhưng mắt vẫn
trơ trơ Xoay
trở hoài sợ người thương
mất giấc nên
cố nằm im và không nghĩ vu vơ và
cố đếm nào một, hai, ba, bốn những
con cừu trắng toát lẫn trong sương Có
lạnh không đàn cừu con chen chúc giữa
đêm khuya như trong chuyện hoang dường Và
cứ thế em đếm đi đếm
lại những
chặng đời tự thuở tóc
xanh xưa và
cứ thế em nằm thương nhớ
mãi một
đoạn đời thấp thoáng
những cơn mưa... Cơn
mưa đầu tiên khi "ông Thầy" cáo
bệnh Mấy
cô học trò lũ lượt kéo
đi thăm Đường
thì xa, trời chuyển mưa mù mịt chẳng
ngại trời mưa, chỉ thấy chút
ngại ngùng (Thầy
với em cùng làm chung Điện Lực chỉ
bầy trò dậy học để làm
quen) Rồi
tiếp nối một chiều nao hò hẹn Đêm
Mầu Hồng trời bỗng đổ
cơn mưa Níu
tay anh em vừa đi vừa chạy Gặp
trời mưa vẫn phải đội mưa
về (Lỡ
sai giờ thì Mẹ mắng cho nghe Cơn
mưa ấy biết bao là kỷ niệm...) Rồi
ngờ đâu một tháng Tư mưa
gió Mình
chia tay xa cách mấy năm dài Em
ôm con lên xe buồn muốn khóc Dưới
màn mưa anh lặng đứng trông
theo Ôi
cơn mưa chiều tháng Tư ảm đạm Như
thương ai trôi nổi kiếp lưu đầy Như
thương người mấy năm tù
lận đận Biết
bao giờ mới gặp lại nhau đây... Ngoài
song kia bầy chim lên tiếng hót Qua
một đêm trăn trở chuyện xa
vời Căn
nhà êm, chồng con đang say giấc Chợt
nghe lòng ấm áp quá đi thôi Đừng
buồn nghe anh vì hôm nay dậy muộn Vội
vã đi làm không kịp để
hôn anh Đường
khuya nhạt nhòa, ánh đèn vàng
quay quắt nhớ
vầng trăng năm cũ giữa công
viên... Y-Nguyên (tháng
10 năm 2000) |