Một
vài cảm nghĩ về Đại hội
Họp mặt
Thân
hữu Điện lực Việt nam Hải
ngoại
Bắc
Cali 2000
Bài
của Hà
Trang
Chẳng
thương chẳng nhớ viết làm
chi
Đã
viết cho nhau vậy thế thì ...(Thơ
Trình Xuyên)
Chúng tôi
trở về đến nhà đúng
12 giờ khuya (giờ Đông Bắc
Mỹ ) ngày 08/7/00 sau một tuần lễ
dự đại hội và du ngoạn ở
Bắc Cali.
Một
tuần lễ trôi qua thật nhanh, nhớ
lại cũng vào dịp lễ 04/07/99 ở
Montreal
(Canada), anh Nguyễn Trọng Dũng đã
thay mặt các bạn thân hữu Bắc
Cali được dành phần tổ chức
đại hội năm đặc biệt của
thế kỷ, năm hai ngàn ở San
Jose (Bắc Cali ).
Thế
mà một năm đã trôi qua. Sau
khi nhận được thư mời
của ban tổ chức Bắc Cali, tôi
thường được chị
Kim Thanh (vợ anh NT Dũng) điện thoại
thăm hỏi, cùng cho biết các anh trong
ban tổ chức bỏ ra nhiều thì giờ
để họp nhau, tìm địa điểm
cho buổi đại hội, tìm khách sạn
và nơi du ngoạn cho các thân hữu;
rồi liên lạc với các nơi
đã định chọn, để hỏi
mướn, để ký hợp đồng...
Và chị Thanh cũng nhắn nhủ chúng
tôi nên đi dự đại hội,
vì đây là lần thứ ba
Bắc Cali tổ chức, các anh có
nhiều kinh nghiệm của hai lần trước,
nên lần nầy rất chu đáo,
nhất là phần du ngoạn, phong cảnh
thật đẹp, nếu đi cá nhân
tự túc thì khó khăn lắm.
Nghe vậy, chúng tôi càng nôn nóng
hơn, chờ đếm từng ngày.
Rồi
ngày ấn định cũng đến.
Sáng sớm ngày 01/07/00 gia đình
chúng tôi gồm ba người (anh Xừng,
tôi: Trang, và con gái Bảo Trân )
đến sân bay thứ nhất, du khách
đã đông, mà hãng máy
bay United Airlines lại đình công, chúng
tôi được chuyển sang sân bay
thứ nhì, cách đó hơi xa;
đến nơi, không kịp giờ,
chúng tôi được giải quyết
đi chuyến bay vào buổi chiều. V´ì
thế, tôi phải điện thọai xuống
Cali nhờ anh Nguyễn Sĩ Chính (lúc
đó còn chưa thức dậy vì
quá sớm)báo
những thay đổi đột ngột của
chúng tôi đến anh Vương Văn
An, người được phân công
đón chúng tôi ở phi trường
San
Francisco. Mãi tối, chúng tôi đến
phi trường San Jose, đúng 9 giờ,
hành lý chưa đến kịp, chúng
tôi dùng taxi về khách sạn Best
Western mà ban tổ chức đã
giữ chỗ từ trước. Hôm
sau, chúng tôi dậy thật sớm, chắc
vì quen theo giờ ở Đông
Bắc Mỹ. Thật sốt ruột, phải
chờ đến sáng để gặp
lại các anh chị quen cùng ngụ tại
khách sạn. Rồi cũng gặp, vài
người đã quen, rồi nhiều
người đã quen. Anh Xừng
và các bạn gọi tên nhau, choàng
vai nhau, hỏi thăm nhau như: anh chị Phan Như
Diệp và anh chị Trần Văn An rất
là vui vẻ và cởi mở,anh
Nguyễn Văn Dậu lúc nào cũng
khỏe mạnh, cười nói tươi
vui như con gà trống, còn chị Dậu
thì hiền hòa nhã nhặn, anh chị
Lê Công Huấn trông trẻ trung hơn
năm rồi, cả vợ chồng đều
y phục giống nhau, anh Lê Văn Lợi
có hơi sạm nắng, nhưng vẫn còn
nét "đẹp giai" như hồi trai trẻ,
chị Lợi thìvẫn
hoạt bát, nhanh nhẹn, trông tươi
hẳn ra, vì hai con đã thành tài,
lại sắp có rể, và đang tìm
dâu cho con trai, anh chị Phạm Long Thượng
vẫn gầy, vợ anh Thượng là
Dược sĩ Huyên, có lẽ đã
bán hết thuốc bổ cho khách hàng,
nên trông anh chị như bị thiếu
vitamin,
anh chị Đinh Văn Quí, từ Úc
châu sang dự đại hội, và dự
định vòng quanh Mỹ quốc trong hai
tháng, chị Quí, người thật
hiền hòa, phúc hậu, mới gặp
nhau lần đầu, nhưng tôi có nhiều
cảm mến,... và còn nhiều nữa,
mà tôi không biết hết. Đặc
biệt lần nầy, con gái tôi gặp
được chú Lư Khải Minh. Đúng
ra cháu, chú gặp nhau, nhưng chẳng biết
nhau. Vì lúc con gái tôi chưa biết
đi, chú Minh làm chung công trường
với anh Xừng hay đến nhà
chơi và bế cháu, hơn 25 năm
trôi qua, con gái tôi sắp lập gia đình,
chú Minh có vợ và hai con cùng
đi theo, nhưng hai chú cháu trò chuyện
cũng tâm đắc, vì cùng nghề
và nhiều sở thích giống nhau.
Anh LK Minh mang theo một quyểnalbum
vô giá vì trong đó có hình
ảnh của hầu hết các anh em làm
Điện lực cũ. Anh Xừng hỏi thăm các bạn, và được nhiều bạn thăm hỏi, trông tươi hẳn ra, có bạn đã gặp qua hai lần đại hội trước, có bạn chỉ mới vừa gặp lại, sau hai mươi lăm năm dài xa cách. Đây
là lần đầu tiên tôi đến
Cali, kể từ khi qua Mỹ đến nay
(15 năm) giống như nhà quê ra tỉnh
thành. Đây cũng là lần đầu
tiên anh Xừng đi dự đại
hội ở Cali. Nhìn các anh mừng
rỡ, thân mật, như anh em một nhà,
vắng xa lâu, nay trở về gặp lại,
khiến tôi cũng vui lây. Rồi
theo tài liệu chỉ dẫn trong thư nhận
tại khách sạn, chúng tôi lần
lượt thả bộ đến tiệm
ăn Việt nam trên cùng đường,
cách đó độ 10 phút. Tôi
cần kể thêm ở đây, ban
tổ chức vô cùng chu đáo,
mỗi thời điểm đều có
thư gửi về để xác nhận,
để thông báo thêm tin tức.
Khi gia đình chúng tôi đến
văn phòng khách sạn để check
in, người nữ nhân viên
rất vui mừng (chắc là gia đình
sau chót), đồng thời đưa
chúng tôi một phong bì, mở ra,
lạilà thư chi
tiết của ban tổ chức, chúng
tôi thật cảm kích. Riêng tôi,
tôi liên tưởng đến chuyện
kiếm hiệp, khi đệ tử xuống
núi, sư phụ ban cho một số cẩm
nang, căn dặn, mỗi chặng đường,
mở ra từng cái một theo thứ
tự để biết hướng hành
sự. Và bây giờ, tôi vừa
nhận phong bì, cũng như nhận cẩm
nang của sư phụ vậy. Trong
tiệm phở, lại nối thêm bàn,
kê thêm ghế. Rồi nói, rồi
cười, rồi chụp ảnh, rất
ồn ào như họp chợ buổi sáng
vậy. Sau
khi ở tiệm phở ra, chúng tôi
được anh Đỗ Văn Tùng
(Victoria, British Columbia, Canada) trên đường
đi công tác, đã ghé dự
đại hội, chở chúng tôi đến
địa điểm họp mặt. Đây
là trọng tâm của chương trình
vào ngày chủ nhật 02/07/ 00. Năm nay,
rất là may mắn, ban tổ chức
đã mướn được
Cupertino
Community Center, đó là một tòa
nhà to lớn, kiến trúc tân
kỳ, đầy đủ tiện nghi, dành
cho những người về hưu, rất
thích hợp với chúng ta. Xung quanh
có nhiều bồn hoa, nhiều cây cao
bóng mát, có cả hồ nước
rộng lớn, cá lội, vịt bơi,
thật là một nơi thơ mộng cho tuổi
hoàng hôn. Vừa bước xuống xe, môt cô gái đến chào cô. Ngày thì dài, nhưng cuộc đời trôi nhanh, tôi không nhớ ra được cô học trò nhỏ sau bao chục năm xa cách; đó là con gái lớn của anh chị Lê Minh Quân. Khiến tôi nhớ lại, vào những năm 80, chị Hương (vợ anh Quân) rời cư xá Thủ đức, sang bên kia cầu chữ Y, mở quán bán hũ tiếu bình dân. Tôi có ghé thăm chị vào một buổi xế chiều, quán rất tươm tất, sạch sẽ, trông rất... đói bụng. Chị tháo vát, tần tảo, như thân cò, thay chồng nuôi con, chị là điển hình một phụ nữ Việt nam, trong thời... bình, đàn ông vắng nhà, đàn bà phải gánh vác. Hôm đó, chị Hương rấtgọn gàng trong chiếc áo dress thật nhã, mà cũng rất hợp thời trang. Vào
đến bên trong, chúng tôi nghe tiếng
ồn ào, tiếng gọi nhau, tiếng cười
nói... một âm thanh hỗn tạp nơi
nhà bếp. Phía các bà, bạn
cũ, bạn mới,... ôm nhau, nắm
chặt tay nhau... thăm hỏi tíu tít. Tôi
nghe, hình như các chị la và hét
để không bị át tiếng, chớ
không phải là cười và
nói, vì cuối cùng , chính tôi
cũng cảm thấy mỏi miệng và
khan cổ họng. Bữa
ăn trưa nhẹ, nhưng thật ngon, thật nhiều,
có văn nghệ, có chụp ảnh lưu
niệm. Thôi thì, kẻ nói người
nghe, kẻ nghe người nói, cứ
thay phiên nhau, gọi mời nhau huyên náo,
nhộn nhịp. Trưa
đó, tôi và chị Hạnh (vợ
anh Nguyễn Giụ Hùng), bạn sát vách
nhà chúng tôi ở cư xá
Bến Hàm tử, thả bộ giữa
bóng mát của hai hàng cây, đi
lần về phía bờ hồ, cùng
nhau hàn huyên, tâm sự bao biến
cố, bao thăng trầm của hai gia đìnhchúng
tôi, từ sau 30-4-75 đến hôm nay. Giờ
đại hội chính thức bắt đầu,
khi tất cả thân hữu ổn định
trật tự trong hội trường rộng
rãi, ghế ngồi thoải mái. Sau những
nghi thức thường lệ của mỗi
đại hội, lần nầy, đặc biệt
có thêm phần giới thiệu các
"cụ" đạt số 60 tuổi vào năm
2000. Các "cụ ông" được mời
lên sân khấu cho chính các hiền
thê của mình choàng vòng hoa nylon
vào cổ. Tất cả đồng ca bài
"90 năm cuộc đời". Thế là
còn 30 năm nữa mới thực
sự già, còn bây giờ chỉ
là "cụ non" thôi. Vòng hoa trên cổ
các ông có ý nghĩa đặc
biệt, ngoài hành động trước
mắt là để chúc mừng,
theo thiển ý của tôi, màu sắc
rực rỡ tượng trưng cho tình
yêu vẫn nồng thắm, đậm đà,
còn nylon không héo tàn tượng
trưng cho sự bền vững, thủy
chung mãi mãi. Trong
lần đại hội này vắng mặt
anh chị Phạm Văn Minh, tôi nghe nói,
anh chị được các con tụ tập
về tổ chức lễ thượng
thọ cho anh chị. Mừng anh chị, tôi
bắt chước phim bộ Hồng Kông,
kínhchúc anh chị:
"Phước như Đông hải, Thọ
tỷ Nam sơn." Bù lại, trong lần đại hội này có thêm anh chị Nguyễn Ngọc Đạt, lần đầu tiên tham dự. Anh Đạt tuy không làøm việc trong ngành Điện lực, nhưng rất tha thiết những tình cảm bạn bè đồng khóa, đồng hương. Chị Đạt rất dễ mến, nhỏ nhẹ, nhún nhường. Anh chị NN Đạt là nhạc phụ mẫu của ông bác sĩ gia đình chúng tôi, nhưng vẫn thấy còn trẻ quá. Tôi sợ hiểu lầm "thấy sang bắt quàng làm họ" nên rất e dè, ít dám hầu chuyện cùng anh chị, xin thứ lỗi. Và
tôi gặp lại anh Trương Sĩ Thực,
tôi rất mừng, vì tôi có
cảm tình với anh qua các câu
chuyện vui của anh. Lần này anh không
kể nhiều, chắc vì là khách,
nhưng anh nói: "... đến với Thân
hữu Điện lực, để tuổi
già ngừng lại...", tôi thấy nhận
xét của anh thật đúng, bằng
chứng, các cụ 60 tuổi, trông cứ
như trai tráng, còn hát hò tươi
vui. Rồi cô Hồ Tấn Phát vẫn
trẻ trung trong bài hát "Em đi trên
cỏ non", thầy Nguyễn Xuân Thu còn
làm "movie star" trong phim "Mùi đu đủ
xanh" của đạo diễn trẻ Trần
Anh Hùng ... Riêng cá nhân tôi, nhờ
đến sinh hoạt với THĐL, tôi
nhận được tình thân hữu,
từ đó giúp tôi dần dần
cởi bớt được mặc
cảm và buồn chán, đã trói
chặt tôi từ hơn mười
năm qua. Bữa
ăn tối thịnh soạn được
diễn ra, đồng thời với
sự phụ diễn tân cổ nhạc thật
hay. Ngoài các giọng ca thường
trực của THĐL, còn có các
giọng ca địa phương đậm đà
qua đủ các thể loại. Chị Tăng
Tố Nữ (vợ anh VV An), lúc nào
cũng tươi vui, sôi động trong các
bài ca tiếng Hoa đặc sắc của
riêng chị. Cô HT Phát, với làn
điệu dân ca "Em đi trên cỏ non"
và con gái của cô với hai bài
ca tiếng Pháp thật chuyên nghiệp. Chị
Huyền thướt tha trong chiếc dress
đen, cùng anh Lê Minh Châu hòa ca
"Ngẫu hứng lý qua cầu" thật...
tình tứ... Nhiều bài ca hay, nhiều
giọng hát điêu luyện trong suốt
chương trình, mà tôi không thể
nào nhớ hết, chỉ nhớ
cuối cùng một chị ở Texas, ca
bài "Phút cuối", chị mặc bộ
suit
hồng thắm, chị thật đẹp và
ca cũng thật hay. Trong
dịp này, tôi cũng biết có
hai đĩa CD vừa được
phát hành. Một đĩa mang tiếng
hát nhẹ nhàng, thánh thót như
từng giọt mật rót vào hồn
người nghe của chị Hiếu Tâm
(vợ anh Lê Tấn Tuyển) do chính
anh Tuyển thực hiện. Một CD khác
là giọng oanh vàng quen thuộc, cao vút,
ngọt ngào, như đưa "chúng ta vào
động hoa vàng" ở San Jose của
chị Hoàng Thị Kim Oanh (vợ anh Nguyễn
Công Thuần). Cả hai CD này, chỉ mua
theo "mail order only" chứ không bán tại
các cửa tiệm (lời của người
viết). Một
phần hấp dẫn khác trong đại
hội là việc đấu thầu để
tổ chức đại hội cho năm tới.
Anh ĐV Tùng (Victoria) đại diện cho British
Columbia, Canada, và anh Lê Thúc Căn,
người còn ở miền Đông
Bắc Mỹ nhưng con tim đã rụng
xuống miền Nam, nhận là đại
diện cho Texas. Để dành phần thắng,
cả hai lần lượt nêu ưu điểm
và lý lẽ của mỗi tiểu bang
đạidiện hầu
đánh bại đối thủ. Tài
ứng đối nhạy bén, chính
xác, thông minh của hai anh, đã lôi
cuốn cả hội trường hứng
thú theo dõi trong bầu không khí
thật sôi nổi, với những
tràng pháo tay cổ võ nổi lên
từng hồi. Cuối
cùng, anh LT Căn, càng già càng
lão luyện, với màn phản phé
tài tình, đã nhường bước
cho anh ĐV Tùng. Thế là năm hai ngàn
lẻ một chúng ta sẽ đi Victoria (và
Vancouver), năm hai ngàn lẻ hai chúng ta
gặp nhau ở Houston, Texas. Trong
bữa họp mặt ngày 02/7/00 vừa
qua, điểm chính yếu, cá nhân
tôi muốn nêu lên là: "vai trò
của các nội tướng", một vai
trò quan trọng, đóng góp 50% vào
sự thành công của các ông.
Đó là các vị phu nhân với
ban ẩm thực. "Có thực mới
vực được đạo". Chúng
tôi ăn uống đầy đủ no
nê thì mới nói, mới cười
và mới cổ vũ, ủng hộ
các ông được. Cả hai buổi
ăn, tuy không sơn hào hải vị,
nhưng rất hợp khẩu vị với
hầu hết mọi người. Cách
trình bày và tổ chức lấy
phần ăn cho từng cá nhân thật
trật tự và khoa học, điều
này chứng tỏ các chị đã
họp nhau nhiều lần, bàn thảo, góp
ý để có sự thành công
ngay hôm đó.
Sáng
ngày đến địa điểm họp,
vừa vào trong đã thấy các
chị đứng đầy cả bếp.
Ngoài ban ẩm thực còn có các
chị bạn phương xa đến giúp
như: chị Dậu, chị Quân, chị Thượng,
chị Thuần, chị Diệp, chị Tuyển
... ồn ào, tất bật, người
làm, kẻ phụ, người dọn, kẻ
giúp, thỉnh thoảng một vài ông
chạy vào bếp thăm hỏi, tìm kiếm
giống như cảnh "gươm lạc giữa
rừng hoa". Chị Thanh hò hét như
vị chỉ huy trưởng nên khàn
cả giọng, chị Thúy Hằng (xin nhớ
là không có chữThẩm
phía đầu, vì hiện giờ
chị giỏi và đẹp hơn cô
Thẩm minh tinh nhiều) thì mỏi cả hai
chân, vì chạy xuôi chạy ngược,
phải bỏ giày dù chị đang mặc
dress rất xinh, chắc chị định làm
bà Hoàng (gia Thụy) chân đất. Anh
Nguyễn Sĩ Chính giọng ca "tê no" của
ban tổ chức, cũng là "trạng nếm"
của THĐL Bắc Cali, cũng là phụ
tá Trưởng ban ẩm thực, đã
từ nhà mang đén đôi sandal
thấp gót cho cô vợ trẻ: đó
là cô Kim Ngân (tức đồng
đô la vàng), trưởng ban ẩm
thực của đại hội. Hôm đó
chị Ngân mặc bộ complet xanh màu
nước biển, thật gọn, thật nhã,
thật đẹp. Đặc biệt, chị có
lòng từ tâm, đặt vài món
chay, vì quên thông báo, nên chính
chị đi tìm anh Xừng đang đứng
xếp hàng để chỉ phần thức
ăn chay. Hôm sau, chị cho biết là
cũng có nhiều người kiêng
bớt thịt mỡ, nên món
ăn chay cũng được chiếu
cố nhiều, thành chị rất vui. Anh
Nguyễn Sáu, tay hòm, tay rương của
THĐL Bắc Cali, người thật hiền
lành, dung dị, đã cùng cô
con gái dễ thương bán áo T shirt
cho mọi người, tiền lời
thâu được dùng yểm trợ
tài chánh cho ban ẩm thực. Chúng
tôi xin cám ơn ban ẩm thực, và
nhất là rất cám ơn sự
đóng góp của toàn thể các
thân hữu miền Bắc Cali đã
chi phí tất cả cho chúng tôi từ
mướn phòng họp, mướn
ban nhạc, đến hai bữa ăn trưa
và tối... mà không một lời
công bố. Đó là một sự
thầm lặng đáng khâm phục và
cảm kích. Sáng
ngày 03/7/00 là ngày bắt đầu
chương trình du ngoạn 2 ngày. Tất
cả những người tham gia đều
có mặt tại sân khách sạn Best
Western. Hôm nay chúng tôi gặp lại anh
chị Nguyễn Ích Chúc và Trịnh
Gia Mỹ, và cô con gái hoa hậu đi
cùng. Đúng 8 giờ sáng, chia
làm hai xe bus, anh Dũng đi chung xe với
chúng tôi để liên lạc với
xe thứ nhì, với công ty du lịch,
và thông báo tin tức cho cả
xe ở mọi chặng đường. Ngày
đầu, đoàn xe đi Sequoia National
Park. Trên trái đấtchỉ
còn vài địa điểm như nơi
này là có loại cây redwood
nguyên thủy, sống từ 2 đến
3 ngàn năm. Xoay đầu nhìn đồi
núi bao la, ngước cổ nhìn rừng
cây cao lớn thẳng tắp, so lại
với đời sống con người
quá yếu ớt và ngắn ngủi.
Vì khu rừng quá rộng lớn,
mỗi trạm ngừng chúng tôi chỉ
dừng chân độ 45 phút để
nhìn ngắm, chụp ảnh và vệ sinh
cá nhân. Tuy là rừng, chúng
tôi không được tiểu dưới
gốc cây kiểu Việt nam, mà phải
xếp hàng dài, chờ đợi.
Việc đi tiểu cũng là một đề
tài rất tiếu lâm cho tất cả
chúng tôi. Anh NN Đạt (người
đầu tiên tham dự đại hội
cùng vối vợ) đã quay camcorder
và gửi tặng chúng tôi, nhìn
lại cảnh quay tận trong phòng vệ sinh
với các ông đứng xếp
hàng chờ, thật vui quá vui. Từ
sau hôm du ngoạn, tôi bị cái tật,
cứ thấy nhà tiểu thì phải
vội vàng đi ngay, vì sợ phải
xếp hàng chờ. Rồi
tôi thấy anh Ngô Đức Huấn,
không đi dạo quanh như mọi người,
mà ngồi trên tảng đá, dáng
thư thái, trầm ngâm như đạo
sĩ mắt ngước nhìn cây cao,
tôi hỏi thăm, anh cho biết là: "anh
không muốn sống như cây đại
thụ lớn nhứt địa cầu,
có thể anh chỉ sống thọ bằng
các cây redwood hơi nhỏ hơn bên
cạnh". Tôi nghe và nghĩ, anh NĐ Huấn
rất thực tế, vì nếu anh sống
lâu quá đến 3 ngàn năm, thì
lúc đó, chắc không còn THĐL,
không còn các bạn... anh sẽ bị
cô độc và buồn chán trên
cõi đời ô trọc này. Chiều
về Fresno, ăn ở nhà hàng
Tàu rất ngon miệng, tối ngủ tại
khách sạn 5 sao (vì bảng hiệu có
dấu 5 ngôi sao) chứ không phải
khách sạn ngàn sao ở Sài gòn
(VN). Qua
ngày thứ nhì 04/7/00, sau bữa
điểm tâm tại khách sạn, đoàn
chúng tôi đi thăm vùng Yosemite
National Park. Đường đi càng
lên cao càng ngoằn ngoèo, rất dễ
say sóng, chóng mặt. Trên xe, ngoài
anh Trần Trung Tính ngồi cạnh anh Xừng,
luôn miệng pha trò rất có duyên,
còn thêm một LK Minh, người Việt
gốc Hoa, lại kể chuyện tiếu lâm
trong thời gian bị tù cải tạo,
với giọng cán bộ miền Bắc,
khiến cả xe cười nghiêng ngả,
nhứt là anh chị Lữ Châu
Hùng và Minh Nguyệt. Đặc
biệt, trên xe còn có chị Liên
Hương (hay Ly Hương? Calgary, Canada) lần
đầu tiên đến với đại
hội, chị có nhiều tâm huyết
với các em Việt nam ở Canada,
chị hướng dẫn, khuyến khích
bảo tồn và phát huy văn hóa.
Chị còn có biệt tài về tướng
số và chỉ tay, với hơn 30 năm
kinh nghiệm, có nhiều anh chị trong xe nhờ
chị xem, nhưng vớiù quan niệm "đức
năng thắng số", chị chỉ xem và
nói khi nào có hứng thú. Giống
như hôm qua, xe dừng lại từng
địa điểm để ngắm cảnh,
chụp ảnh, mua quà lưu niệm. Chúng
tôi phải đi theo người tour
guide để được hướng
dẫn và giải thích. Đứng
giữa thung lũng, xung quanh là núi
đá cao sừng sững, các
thác nước liên tục tuôn
đổ từ trên cao, hơi nước
tỏa ra mờ mịt, tạo nên một
khung cảnh đẹp tuyệt vời. Nước
từ nguồn suối cao, Nước
từ lòng đất sâu, Nưóc
mầu nhiệm tuôn chảy, Ơn
nước luôn tràn đầy.(Thơ
Nhất Hạnh) Rồi
nghĩ bàn tay tạo hóa,"Thương
hải biến vi tang điền", nghĩ đến
thân phận thật nhỏ bé của kiếp
người so với vũ trụ thật
bao la, hùng vĩ. Qua
hai ngày du ngoạn, cách xa San Jose độ
4 giờ lái xe, chúng tôi thêm
lần nữa, nói lời cám
ơn ban tổ chức Bắc Cali. Vì đây
là lần tổ chức thứ ba,
nên các anh Thụy, anh Dũng, anh Chính,
anh Hùng, anh Sáu... phải cố gắng
tìm những thắng cảnh lạ, không
trùng hợp vối hai lần họp trước,
mới hấp dẫn được
người tham dự. Có
nơi du ngoạn tâm đắc, các anh
lại lo sợ số người ghi danh
không đủ túc số, nhưng cuối
cùng người tham dự khá đông
lên đến đầy 2 xe bus, nhờ
đó mà hợp đồng tính
giá rất hạ không thể tưởng.
Ban tổ chức rất vất vả suốt
hai lộ trình, anh Dũng thường nhắc
nhở tất cả mọi người
ý thức và tự giác, nên
không có điều gì đáng
tiếc xảy ra, tôi nghĩ người
mừng hơn cả là anh NT Dũng vì
anh có tinh thần trách nhiệm rất
cao; bằng chứng, khi xe trở về
an toàn, buổi du ngoạn chấm dứt,
tôi thấy anh Dũng bước đi
nhanh nhẹn và nhẹ nhàng hơn. Khi phát
thư mời, đến ngày đạihội,
các anh trong ban tổ chức ai nấy đã
"được" loose weight mà không
cần diet khiến các bà xã
rất là hài lòng. Tối 04/7/00, đúng ngày lễ Độc lập Mỹ, chúng tôi được anh Nguyễn Công Chánh mời về nhà ngủ, sau khi chở đi ăn cơm tối ở khu chợ VN(San Jose) cùng với anh chị Trần Văn Minh. Trên xa lộ, chúng tôi được coi pháo bông ngay trước mặt, phía San Francisco, ngay khi đang ngồi trong xe, nhưng không quên nhắc anh Chánh nên lo lái xe chớ đừng nhìn pháo bông trên trời. Sáng hôm sau, anh Chánh chở chúng tôi và anh chị Minh đi coi đường phố và các thắng cảnh ở San Francisco vì anh là " thổ địa " của vùng này. Chiều
đến thăm nhà anh chị Ngô Lương
Phú, anh Xừng được ăn
một bữa cơm nóng với dưa
hấu là điều thích thú nhất
của anh, trong khi chúng tôi và anh chị
Minh có đặc biệt khổ qua hầm,
chuối chưng rất ngon, vì chị Phú
nổi tiếng về nấu ăn và nấu
chè. Bên ngoài trời lạnh, mưa
bụi lấm tấm, được ngồi
trong căn phòng ấm, ăn bữa cơm
ngon, canh nóng, thật hạnh phúc vô cùng.
Cám ơn anh chị NL Phú. Sau
khi đưa anh chị Minh ra phi trường
để về Oregon, anh Chánh đưa
chúng tôi trở về khách sạn
San Jose. Đây là lần đầu tiên
tôi gặp và biết anh NC Chánh và
anh chị TV Minh. Anh Chánh, người trông
cứng rắn, khô khan, nhưng tình
cảm của anh chứa chan. Trên xe, anh Chánh
và chị Minh đối ứng rất
là vui vẻ, cởi mở. Ngồi
cạnh chị Minh (tức nữ sĩ
Sương Lam) linh hoạt, và nhanh nhẹn, tôi
tợ như là sương mù là
đà trên dãy núi San Francisco. Anh
Chánh đã làm thơ, anh đọc
cho cho cả xe cùng nghe, thơ hay, súc tích:
"... trời Cali thiếu nắng hồng...
". Tôi biết anh có nhiều nỗi niềm
riêng còn dấu kín, anh chưa già,
nhưng đã vội nói "về hưu",
mỗi ngày, ngồi bên cầu Golden
Gate, nhìn ra vịnh San Francisco để câu
cá, anh muốn làm một Lã Vọng
thời nay, hay anh đang nhìn thấu sang
bên kia bờ Thái bình dương,
dồn tâm tư để tìm đáp
số cho bài toán nan giải trong sự
nghiệp thành đạt của anh? Chúng
tôi rất tôn trọng, không dám
tò mò thêm, ngoài những điều
anh tâm sự, chỉ biết cầu nguyện
cho anh trút bỏ ưu phiền, vọng niệm,
chân tâm thanh tịnh, anh sẽ được
an lạc, hạnh phúc hơn bên vợ
đẹp, con ngoan, trong căn nhà giá trị
của anh. Xin cám ơn anh Chánh đã
tận tình hiếu khách, cho chúng tôi
một kỷ niệm đẹp ở Cali, và
mỗi khi nhắc đến San Francisco là
chúng tôi nghĩ ngay đến anh. Các
anh chị Thụy, Dũng, Thuần thấy chúng
tôi lần đầu được
đi xa, nên không ngại tốn thì
giờ, tổ chức riêng đi Lake
Tahoe và giải trí ở Reno
vào ngày 6 và 7/7/00 cho chúng tôi
được mở rộng tầm mắt
vì hai nơi này, các anh chị đã
đi nhiều lần rồi. Do lần du ngoạn
này, chúng tôi được biết
"tư dinh" của anh chị NT Dũng, đó
là một ngôi nhà có rất nhiều
kiếng nên rất sáng, ai vào cũng
thấy thích, lại ngăn nắp và
sạch sẽ, nhờ sự siêng năng
lau chùi, quét dọn của chị Thanh, nhất
là vườn hoa đủ loại bốn
mùa, bao bọc sân sau tạo thêm cảnh
sắc nên thơ. Nhìn chị luôn tay
không ngừng nghỉ, tôi thấy qua
chị, hình ảnh của các bà giám
thị nội trú Gia Long kính mến thuở
nào, và chị là một đóng
góp vào sự thành đạt cho
anh NT Dũngtrong
việc hội nhập vào môi trường
mới, tạo cuộc sống mới
vững chải nơi xứ người. Rồi
chúng tôi đến nhà anh HG Thụy,
có cảanh chị
NC Thuần và hai cô con gái Khuê Oanh,
Thúy Oanh đi cùng. Tôi quen nghe hai tiếng
"Hoàng gia", cứ nghĩ Hoàng gia Anh
quốc, nhưng không, Hoàng gia trang chủ
không có những scandals, mà
rất êm đềm, hạnh phúc. Trước
nhà có một bụi tre vàng, trong nhà
có bức màn trúc, sau nhà ngoài
cây ăn trái, còn có ao nuôi
cá, với cây cầu ván nhỏ
bắc ngang, và một tượng Phật
ngồi dưới gốc cây, tôi
nghe đâu đây có tiếng "gió
đưa cành trúc la đà, tiếng
chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ xương
". Từ nhà anh Thụy, chúng tôi ra xa lộ, trực chỉ hồ Tahoe, cảnh trí hai bên đường có khác hơn miền Đông Bắc Mỹ. Tôi thấy nhiều cụm trúc đào, đang ra hoa đỏ thắm, đây là loại hoa tôi rất thích hơn 40 năm về trước ở quê nhà, miền đồng bằng sông Cửu long, khi lên Sài gòn học, rồi lập gia đình, tôi không còn dịp thấy hoa trúc đào. Bây giờ nơi đất khách quê người, nhìn lại được bông hoa xưa, ký ức ngày xưa quay trở lại, tâm hồn tôi trẻ ra trong khoảnh khắc, và tôi kể cho con gái tôi nghe về loại hoa đẹp này, nhưng mủ của lá cây rất độc và hại cho mắt. Ở miền Đông Bắc Mỹ có nhiều đồng cỏ nối tiếp xa xa các dãy núi xanh đen chắn ngang tầm nhìn, thì nơi đây đất đỏ với những đồi trọc, thấp chạy dài nối tiếp nhau. Hồ
Tahoe có nước xanh như ngọc, phong
cảnh thật hữu tình. Có đến
tận nơi, có nhìn tận mắt, mới
thấy hết nét đẹp của thiên
nhiên, lời văn thô kệch của
tôi không thể nào diễn tả nổi
cảnh quá thơmộng
này,
mà tạo hóa đã ban cho chúng
ta. Từ
hồ Tahoe, thẳng đường đi
Nevada,
để thăm gia đình người
anh của chị Kim Oanh (vợ anh NC Thuần)
vì đã lâu anh em chưa gặp nhau.
Ngôi nhà xinh, có cậu cháu chị
Thuần vừa đẹp trai, vừa
nấu nướng rất khéo, đúng
tiêu chuẩn "cao cấp", khiến chị Thanh
khen luôn miệng. Tôi quên kể là
chị Thuần cũng rất nổi tiếng
"nữ công gia chánh", chị có
dạy tôi nấu vài món, nhưng tôi
chưa có dịp thực hiện. Đêm
đó, chúng tôi ngủ tại Reno,
khách sạn Silver Legacy thật đẹp,
và cũng thật rẻ, vì là ngày
giữa tuần nên giá phòng được
bớt 50%. Tôi theo các bạn đi
casino,
tôi biết các bạn không trúng
lớn, vì "đen bạc, đỏ tình",
mà tình cảm Điện lực các
bạn đang tràn đầy thì làm
sao đỏ bạc được. Riêng
tôi, mặc dù không giải trí, nhưng
tôi biết tôi vừa trúng số
độc đắc, vé số là Thân
hữu Điện lực, còn lô
trúng là tình cảm yêu thương
của đại gia đình Điện lực
Việt nam Hải ngoại. Rời
Reno, trên đường về, chúng
tôi ghé thăm nhà anh chi Nguyển Quang
Hưởng, nhà có vườn
cây trái sum sê, có ao sen, ao súng,
và có cả lục bình trôi. Con
đường nhiều sen búp, Dâng
cúng Phật chân thành, Tâm
là tâm thư thái, Đi
từng bước an vui.(
Thơ Quảng Thanh ) Buổi
chiều tất cả tập trung tại nhà
anh chị NG Hùng - Hạnh để dùng
cơm tối. Anh chị Hùng trước
kia ở cạnh nhà tôi trong cư xá
Bến Hàm tử, hơn 25 năm xa cách
nay mới gặp lại nhau. Anh chị Hùng
vẫn hiền hòa, chân thật, hiếu
khách như thuở nào. Cái chân
tình của anh chị khiến chúng tôi
vô cùng cảm kích. Tôi đọc
trong nhưong bản tin cũ, biết chị hay
nấu nướng đãi các bạn
của chồng (vì chị là nhà giáo),
thì giờ đây chính chúng
tôi là những người bạn
được chị nấu đãi.
Nếu chị Hiếu Tâm (vợ anh LT Tuyển)
biệt tài về các món ăn Huế
như cơm hến, bún bò Huế...,
thì chị Hùng chuyên về các
món ăn Bắc. Tối
đó, ngoài món tôm xanh có
càng, hấp giống tôm tươi, còn
có các món như: cà bung (vì
bung ra nên anh N Sáu không thấy cà),
ốc nhồi, đậu hũ dồn thịt...,
thức ăn ê hề, thảo nào
vào buổi trưa, lúc ở nhà
chị Thanh, tôi được ăn cơm
với mắm ruột và cải chua thật
ngon, nhưng chị Thanh cứ nhắc chừng
tôi đừng ăn no quá, để
bụng tối ăn nơi nhà chị Hùng;
chắc chị Thanh đã có nhiều
kinh nghiệm là chị Hùng nấu nướng
chẳng những ngon mà còn rất
nhiều nữa... Khi trước ở
khít vách nhau, tôi ít thấy chị
Hạnh (vợ anh Hùng) nấu ăn, 25
năm sau gặp lại, chị khéo léo,
tài tình quá, khiến tôi từ
ngạc nhiên đến khâm phục. Nhà
anh chị Hùng rất khang trang, tôi thích
nhất khu vườn sau nhà, tuy đất
không rộng, nhưng anh chị khéo chọn
cây trái ngon, ngọt. Một điều
khác biệt là các nhà ở
Cali, tôi được ghé thăm,
chỉ trồng hoa, và cây ăn trái,
còn địa phương tôi ơ,
vào mùa hè, gần như nhà
nào ngoài sân cỏ cũng dành
một khoảnh đất nhỏ trồng các
loại rau thơm và rau cải. Sáng
hôm sau, 08/7/00, anh chị Hùng thức
sớm, lái xe đưa chúng tôi
ra phi trường San Francisco. Khi chia tay, lòng
buồn vời vợi, tôi vội quay
lưng để tránh cơn xúc cảm
chực trào ra khóe mắt. Rồi chúng
tôi bị đổi chuyến bay. Chờ
ở phi trường, nhớ lại
một tuần lễ đã trôi qua, nhớ
bạn bè cũ, nhớ thêm bạn
bè mới... tất cả thật thiết
tha. Phi
cơ cất cánh, lên cao, cao dần, đưa
tôi rời khỏiCali,
nơi tôi vừa biết, vừa quen,
và cũngvừa
để lại nhiều tình cảm. Cuối
tuần, ngồi nhớ lại những
diễn biến đã qua, một lần
nữa, tôi xin được nói:
"Vô vàn cám ơn" và xin chúc
tất cả Hãy
quên đi dĩ vãng muộn phiền Để
hoa cười đẹp nét trần gian.(
Thơ Sơn Cư )
Hà Trang
("Điện
câu" từ anh Lâm Văn Xừng)
|