Kỷ
niệm Linh
Bài
của Nguyễn
Quang Hữu
Anh
N. ơi, hôm nọ nghe anh nhắc đến
NM Linh, tự nhiên lại nhớ lại
một ít chuyện về thằng bạn cùng
khóa này, kể để anh nghe cũng
như thắp cho nó một nén nhang vào
ngày giỗ của nó cũng tháng
mười, khi lá vàng bắt đầu
rơi.
Linh
Phịt
:
Vào học khoá 1 (1957-1961), sau một thời
gian nghe ngóng về các thầy dạy,
rồi dần dà đến những
thằng cùng lớp. Những
thằng nào có đặc sắc là
phải có tên đệm. Thí dụ
như Phúc, vì có hai Phúc nên
phải có một « Phúc tếu »
(ĐT). Thật ra hắn ta không tếu tí
nào nhưng dáng cao hơn mọi người,
lúc đầu gọi là « Phúc
kều », có anh Bắc kỳ gọi là
« Sếu vườn », cuối cùng
thành tên là « Phúc tếu ».
Còn « Phúc còi » thì không
biết từ đâu mà ra. Theo Chị
TM Nhựt thì tại anh ta hét lên như
cái còi hồi ở Sub. , không
đúng, vì tên đó có
từ trong trường Điện. Theo
Trần Khiết thì tại nó gầy
gò quá. Nhưng còn một người
nữa nhớ là có một hôm
anh ta tự nhiên mang một cái tu-huýt
vào lớp thổi, có dây đeo
vào cổ, mọi người hỏi còi
gì thế? đá banh hả?
Anh
ta đáp thản-nhiên :
-
Không, của Ông già, Ồng làm
chef
ga Nha trang.
Sau
đó ở Điện lực còn
nhớ có « Phúc điên »,
« Phúc nhăn », v.v...
Một
hôm giờ Thầy Xuân, bắt đầu
cũng hơn nửa tiếng thì tự
nhiên thấy VH Thường lò mò
vào, đứng gãi đầu :
-
Excusez-moi, J'ai de problème avec mon scooter! Thầy
Xuân quay lại : -
Quel était le problème? VH
Thường còn đang lúng túng
thì ở lớp có tiếng nhắc
: -
Bougie, bougie hé hé hé. Thầy
cũng phì cười. Người
nhắc đó là NM Linh. Anh ta có cái
tên là « Linh Phịt ». Cũng không
biết tại sao? Thật sự thì anh này
có cái tật mỗi khi phải suy nghĩ
một cái gì là một tay xoa mũi
còn tay kia gãi "hậu môn!" Anh em nắm
được cái thóp này nên
về sau đánh phé phải để
ý : sau khi hắn rút một cây mà
cười hí hí, không quan trọng,
nếu hắn xoa mũi hay gãi cái chỗ
kia là thế nào cũng trúng tẩy.
Nhưng có khi cũng còn trớt lớt
vì nó xoa mũi xong là hô "chạy"! Linh
cũng là người "hiếu động",
nghĩa là không chịu ngồi yên
bao giờ. Trong lớp, anh Thiều ngồi
bàn đầu, cái đầu không
có tóc láng coóng, NM Linh nháy
nháy, gật gật dúi dưới gầm
bàn một cái gì kẹp trong một tờ
giấy, cứ thế là chuyền tay
nhau, tới Anh Thiều mở ra thấy
cái lược, phát cười
nhưng lại chuyền tiếp. Có
những buổi sáng đứng trên
lan can, NM Linh hay chờ thấy thầy Dậu
cưỡi cái lambretta đi qua là
để tay lên miệng làm loa : -
Thầy ạ. Thầy Dậu sung sướng lắm, gật gù cười vui vẻ. -
Có học bổng chưa Thầy? Thầy
Dậu chậm xe lại : -
Mẹ nó, mới lãnh hôm qua hôm
nay lại hỏi rồi. Có
một anh sợ Linh nhất đó là
LĐ Luyện. Vì đã hơn một
lần Linh nhắc là cái tên Luyện
khó đọc quá tìm cái tên
gì giống giống mà zui zui mà gọi.
Luyện đã phải sửng cồ thật
sự và yêu cầu anh em nên đứng
đắn đàng hoàng. Quan mới hay Quan cũ: Anh ta sau khi ra trường, cùng tu nghiệp ở Pháp với TM Nhựt, HV Phong. Tụi này qua đợt sau thấy một cái xe Dauphine bỏ ở gần Maison du Vietnam, trên xe đầy giấy phạt. Một anh bạn cho hay là xe của NM Linh. Anh
ta lái xe chở mấy Ông tu nghiệp,
không biết sao đụng bay một cánh
cửa xe của một thằng Tây, bị
ra toà. Hôm
ra toà, ở một tỉnh nhỏ đã
làm dân bản xứ cười
lăn cười lộn. Quan
toà hỏi : - Tại sao Ông lại gây tai-nạn làm hư hại xe của Ông kia. Trước
vành móng ngựa anh vừa tính
gãi, vừa quay lại nhìn mấy thằng
bạn, sau đó nói tiếng tây đầy
accent
: -
Tại vì tới đó một thằng
bảo quẹo trái, một thằng nhất
định quẹo phải, còn đang đ.
m. thì tông ngay vào xe Me-sừ kia. Cả toà cười. Ông Toà cũng cười. Toà
tuyên phạt bồi thường cho nạn
nhân hai trăm quan Tây. NM
Linh gật đầu chấp thuận, quay về
chỗ, giữa đường quay lại
giơ tay hỏi quan toà : -
Franc
mới
hay franc cũ? Cả
toà lại được dịp cười
vì hình như một trăm Franc cũ ăn
một Franc mới và không còn ai
xài Franc cũ nữa. Ông
Trưởng Hệ thống
:
Tôi còn nhớ hồi đó
Ông NTT là TGĐ, một hôm họp ở
HBT. Ông ta quan trọng lắm : - Có cái anh Linh là Trưởng Hệ thống Đa nhim, không biết các anh có ai biết hiện giờ anh ấy ở đâu không? Tôi ghé nhà máy cả thảy ba lần mà lần nào nhân viên cũng cho hay là Ông Trưởng Hệ thống đi vắng. Trong nhà máy thì tức cười lắm. Cứ mỗi cái turbine lại cài một cái xe hơi xen kẽ. Anh
em đều lặng thinh, ý kiến gì
bây giờ! Hai
ba ngày sau gặp anh ta lang thang ở bên
hông Tổng nha, lôi vào uống cà
phê : - Ê mày gặp Ông Tổng chưa? -
Gặp làm mẹ gì? -
Hôm nọ Ông ta nói lên mày ba
lần mà không gặp. Có ai biết
mày ở đâu mách giùm. -
Đây nhé, lần thứ nhất
chả lên bất ngờ, nghĩa là
đi đâu ghé ngang qua, làm sao mà
gặp tao được. Lần thứ
hai đánh điện tín, mày biết
điện tín tới được
Sông pha phải mất hai tuần lễ. Lần
thứ ba tao đang lên máy bay ở
Phin nôm thì thấy chả xuống máy
bay, lần này có điện thoại nhắn
tao nhưng trễ rồi. Chim
cút
:
Vào cái dịch chim cút ở Sài
gòn thì anh ta đem vợ con về
ở cư xá Nguyễn Siêu, một
buổi sáng cà phê anh ta cho hay: -
Ê, nhà Ông Thiều không biết
ở đâu lại có một chuồng
chim cút. Nó thay phiên nhau gáy suốt
đêm mày ạ. Tối hôm qua tao phải
mò mò ra lấy thuốc xịt muỗi
xịt cho mấy anh ngất ngư nó mới
chịu êm. Cái
hên : Sau 30 tháng
tư 75, trời sập, anh em còn đang
ngơ ngác, lo lắng cho số phận mình
và gia đình thì thấy NM Linh xuất
hiện, mặt mày cũng đăm chiêu
không kém. Hôm đó anh ta có
tâm sự với chúng tôi: -
Tớ tìm đường ra Phan thiết,
không biết có thoát được
không? Ít
lâu sau, có tin là nhờ cái
Sự vụ lệnh của ĐC TTK, tiếp
quản ĐL, cử Linh đi kiểm soát
các nhà máy Phan rang, Phan thiết v.v...
mà anh ta đã đi thoát. Cái xui : Ngày 02 tháng 10 1983, được tin buồn anh ta mất. Ai cũng chưng hửng. Không thế nào ngờ được. Anh Thuần có viết bức tâm thư đầy uất nghẹn gửi Linh, nhưng số phận đã như vậy. Gần đây tôi mới đọc trên một tờ tuần báo nói về những tai nạn xảy ra đối với những người chạy bộ (joggers): cứ bốn trăm vụ thì có một vụ bị rối loạn nhịp tim, gây ngộp thở và dưỡng khí không lên óc, có người bên cạnh kêu cầu cứu ngay thì kịp. Tình trạng này xảy ra khi người chạy bộ không hẳn đã có chứng đau tim, nhưng sức khoẻ không được dồi dào, và tinh thần không được thoải mái. Còn ba trăm chín mươi chín vụ khác đều nằm trong các khoản linh tinh như chó cắn, móc hàng rào kẽm gai, các cô bị mấy thằng 35 rượt, v.v... Cuộc
đời là vậy, khi chào đời
thì có nhiều người tiếp
đón, nhưng lúc ra đi thường
rất côđơn. Mùa
thu Âu châu 1999
Nguyễn Quang
Hữu
|