(Trích
Liên mạng) Cười
là một liều thuốc bổ
Khóc
là mộtliều thuốc khổ
Vừa
cười vừa khóc là một liềuthuốc
xổ... Hổng
nói dấu gì quý vị, ngày xưa tui có đi theo mấy thằng bạn
lạng qua lạng lại mấy cái trường con gái để ... đón mấy
em tan học dìa! Trường mà tụi tui đến ngồi đồng thường
xuyên là trường Gia Long! Hổng
lẽ đứng lớ ngớ ngoài cổng trường với cặp mắt đờ
đẫn (vì dại khờ?) coi mất sĩ diện nam nhi quá, tụi tui
bèn tạt vào mấy cái xe đậu đỏ bánh lọt và bò khô trước
cổng chùa Xá Lợi, vừa lót dạ bao tử, vừa có lý do chính
đáng đứng xớ rớ gần cổng trường mà không sợ bị cảnh
sát hỏi han giấy tờ. Có lần đang đứng lúp xúp húp nước
tương còn sót lại trên cái dĩa nhôm đựng khô bò, tụi tui
bị một đám nữ sinh cũng vừa tan học ra tạt vô ăn đậu
đỏ bánh lọt, cô thì nguýt, cô thì liếc, cô thì háy, có
cô còn chẩu cái mỏ nhọn hoắc ra chua ngoa : -
Ðồ cái thứ đàn ông con trai mà đứng ngoài đường ăn hàng
hổng biết... nhục! Trời
ơi ngó xuống mà coi! Tụi tui chỉ đứng ăn khô bò ngoài đường
chứ đâu có làm cái gì điếm nhục gia phong đâu mà phải
mang "nhục" dữ vậy! Mấy nàng này sao mà ăn nói đao to búa
lớn quá vậy hổngbiết! Rồi
hổng lẽ lại đi đôi co cãi qua cãi lại với mấy nàng thì
còn gì là... danh giá, nên tụi tui chỉ đànhbiết
cười ruồi rồi lặng lẽ bỏ đi! Vậy
mà đạp xe đi rồi tui còn nghe tiếng mấy nàng bình phẩm
nheo nhéo ở đằng sau lưng : -
Mấy thằng cha này bị người ta chửi hổng biết quê còn
toét cái miệng ra cười! Hồi
xưa ở xứ mình hình như đàn ông hổng có xách giỏ đi chợ,
hổng có đứng ngoài đường ngoài sá ăn uống nhồm nhoàm,
hổng có xuống bếp nấu cơm vo gạo làm cá, chuyện giặt
giũ ủi quần ủi áo lại càng "hổng có động móng tay", bởi
vì mấy chuyện đó là chuyện của đàn bà! Ðàn
ông phải làm những chuyện vĩ đại hơn, to tát hơn! Vậy
mà ở Mỹ này tui thấy ông nào ông nấy cũng tự dưng ...
đảm đang hẳn ra : ông nào cũng làmđược
hết công việc nhà, mà tê tái thay, đôi khi lại còn vén khéo
hơn mấy bà mới chết chứ! Thằng
bạn tui mới vừa bảo lãnh bà già nó từ Việt Nam sang! Thằng
này má nó biết tui tại hồi đó ở Sài Gòn tui có lại nhà
nó chơi vài lần. Hôm
weekend lại nhà nó thăm bà già, hàn huyên tâm sự đôi câu
thì bả mới hỏi tui : -
Cháu cho bác hỏi cái này : bộ đàn ông con trai qua Mỹ này
bị mấy con mụ đàn bà cho uống thuốc lú hết hay sao mà
đâm ra khờ khạo ngu đần dữ vậy! Ai đời cháu thấy đó,
thằng P. bao nhiêu công việctrong
nhà một tay nó "đảm đang quán xuyến", con vợ nó chỉ có
xách đít đi học, dìa tới nhà thì chun vôphòng
chơi trò chơi điện tử (chắc tại vợ thằng bạn tui học
computer phải làm program ở nhà). Tưởng nó qua Mỹ làm vương
làm tướng gì thì bác mới lết cái thân già này qua đoàn
tụ với nó. Chứ bác mà biết nó qua đây "làm mọi" như vậy,
đầu tắt mặt tối như trâu như bò thì chẳng thà bác ở
bên nhà bác hổng biết, chứ bác thấy tình cảnh thằng con
trai của bác mà bác cầm lòng hổng đậu! Nói nào xéo trâu
bò có cày thìchập tối cũng
được vô chuồng mà nghỉ dưỡng sức, chứ thằng P. bác
thấy nó cứ quần quật tới nửa đêm cũng còn công chuyện
để làm! "Nói
sao cho em hiểu"! Ôi làm sao mà tui có thể giải thích cho bà
già thằng bạn tui hiểu là ngay cả tui đây cũng đang "làm
thân trâu ngựa" cho bà vợ yêu dấu của tui! Hồi
còn ở đảo tui đã từng nghe người ta rỉ vào lỗ tai là
đàn ông con trai bên này xếp hạng còn thuachó
mèo, tui đã nhếch một nụ cười khinh mạn, bụng bảo dạ
chỉ là lối nói thậm xưng! Nhưng qua đây rồi,lập
gia đình được mấy mùa hoa anh đào nở rồi tui mới thấy
tiếng đồn quả không ngoa! Những
hôm đứng rửa chén trong bếp tui mới nhớ lại hồi đó ba
tui ăn cơm xong là ổng ngồi tại bàn mở tờ báo ra coi, má
tui phải bưng lên tách trà nóng cho ổng vừa coi báo vừa uống
trà để khỏi nhạt miệng! Ngồi
bỏ đồ dơ vô trong máy giặt mà tui nhớ lại hồi đó ba
tui ổng đi làm dìa là má tui đã xếp sẵn một bộ đồ pyjama
màu lụa lèo máng trên thành ghế cho ổng thay! Nhiều
hôm vừa thay tã cho xấp nhỏ ở nhà mà tui nhớ hồi đó anh
em tui có đứa nào khóc là má tui lật đật bồng xuống bếp
sợ tiếng khóc làm kinh động giấc ngủ của ba tui! Càng nhớ
càng so sánh thì nước mắt tui càng tuôn xuống lộp độp
như mưa tuôn, tui tê tái cho thân phận bọt bèo của mình tấp
nhằm cái bến đục ngầu, tui áo não cho cuộc đời tôi mọi
tương lai mịt mùng vô định! Ai biểu ham vui, ham đèo bồng,
ham lấy vợ làm chi, đã ham "má phấn môi hồng" thì rán mà
chịu! Nếu
mà tui có một điều ước, tui sẽ ước tui sống được một
ngày giống như ba tui ngày xưa để thử xem cái cảm giác "làm
chủ nhân ông" nó sung sướng ra làm sao! Ước
thì ước vậy thôi chứ tui biết chắc là cái "lâu đài tình
ái đó chắc không có trên trần gian" đâu! Bữa
nào tui sẽ dẫn má của thằng bạn tui dìa nhà tui chơi, rồi
tui sẽ cho bả thấy hoàn cảnh của tui, và tui sẽ nói : -
Bác ơi, cuộc sống bên này nó vậy! Ít ra tụi con cũng hổng
có cô độc vì thằng chồng nào cũng như thằng chồng nào,
hổng có thằng nào bị dí súng vô lưng để lên xe hoa hết!
Thằng nào cũng tình nguyện, thằng nào cũng cười tươi như
hoa trong ngày cưới, ít ra cũng còn cười được một lần,
há bác! (Không
biết tác giả) |