Kén
vợ Lấy
vợ khó lắm ai ơi Lấy
phải ngựa trời, mang họa vào thân Từ
đầu cho chí ngón chân Phải
nhìn cho kỹ phải tầm cho ra Gái
xấu như quỷ dạ xoa Để
gác chuồng gà, chồn cáo hãi kinh Lấy
người quá đẹp quá xinh Kẻ
ngắm, kẻ rình, kẻ tán lôi thôi Lấy
người lắm miệng lắm môi Ăn
uống no rồi kiếm chuyện cãi nhau Nhâng
nháo cái mặt mo cau Chẳng
biết xấu hổ còn đâu là người Gặp
ai cũng liếc cũng cười, Tú
bà là giống suốt đời lầu xanh Bước
chân nhún nhảy đỏng đanh Liếc
mắt đưa tình là gái đa dâm Hở
hang ăn mặc khoe thân Mặt
dày, mày dạn bất cần tiếng tăm Miệng
rộng thêm mắt lá dăm Chính
bà La Sát dám ăn thịt người Mở
miệng quen thói dạy đời ”Bình
quyền, bình đẳng”, ấy người bon chen Ngồi
lê, tán gẫu thành quen Gái
hư, thóc mách, hay xen chuyện người Lưng
dài công việc biếng lười Cửa
nhà dơ dáy đó thời gái hư Gái
nào xanh lả tương tư Đa
tình, yểu tướng kể như bỏ rồi Gái
nào phách lối khinh đời Đầu
chồng, đè xuống nó ngồi lên trên Chằn
tinh, Hà Bá không nên Lại
gần nó... cắn chẳng điên cũng cuồng Gái
nào không biết thủ thường Đua
đòi ganh tỵ có đường chia ly Gái
nào ướt át lâm li Ngoại
tình lãng mạn, nó thì một cây Phấn
son dầy một thước tây Áo
quần lòe loẹt gái này bỏ đi Khôn
ngoan trong dạ khắc ghi Vợ
chẳng ra gì thiên hạ cười chê Lấy
người đần độn u mê Còn
hơn quỷ cái đi về khổ thay Lấy
vợ chớ vội liền tay Thủng
thỉnh đợi ngày kiếm được nàng tiên Công
dung ngôn hạnh đặt trên Không
có vợ hiền... thà ở độc thân! T.M.
(PVD) Kén
Chồng Ra
đi mẹ đã dặn rằng Lấy
chồng phải tránh mấy thằng xì ke Tìm
người có nhà có xe Có
tiền có của có nghề nhiều lương Đừng
nhìn diện mạo mà thương Đừng
nghe tán tỉnh yêu đương tầm phào Phải
tìm cho được anh nào Học
cao làm lớn ra vào thảnh thơi Làm
bà lớn, sướng thì thôi! Lấy
thằng nghèo khó, cả đời lầm than Chọn
nơi quyền quý cao sang Lụa
là gấm vóc bạc vàng đầy rương Chồng
nghèo lặn lội gió sương Chân
bùn, tay lấm, tìm đường tránh xa Chồng
giàu nở mặt mẹ cha Lấy
thằng nghèo đói rồi ra ăn mày Con
ơi phải nhớ câu này Lấy
chồng cho bõ tháng ngày điểm trang Mười
hai bến nước khôn ngoan Lấy
chồng xem ví, xem đàng quan gia Để
theo kịp với người ta Cố
tìm triệu phú cả nhà... vui lây!
(T.M.) Đạo
Thờ Chồng Ngày
xưa tứ đức tam tòng Công
dung ngôn hạnh các chồng đặt cho Chồng
chết phải ở vậy phò Con
cái, cháu chắt thân cò cô đơn Các
ông sao lại bất nhơn Đã
chết xuống lỗ mà còn ghen tương Không
cho người khác vào thương Vợ
dại, con nhỏ đỡ dường tay chân Đặt
chi cái luật bức gân Bắt
đàn bà chịu nghìn lần khổ đau Ngày
nay hết kiếp lao đao Tử
tế vợ ở không thì cho out Việc
ngoài, việc trước, việc sau Phải
chung gánh vác, càu nhàu không vui Anh
vì thương vợ lau chùi Có
chi cực khổ bùi ngùi thở than Làm
chồng thì phải đảm đang Việc
nhà bao hết, vợ làm hổng cho Cưng
vợ ai nói đừng lo Nam
nhi tháo vát nhận cho xế cùi Vì
anh muốn làm vợ vui Nên
nhường xe mới đỡ mùi hôi tanh Việc
nhà finish rất nhanh Giặt
giũ, rửa chén máy dành ráo trơn Thương
vợ đừng nghĩ thiệt hơn Chăm
chỉ làm việc không hờn giận chi Cửa
nhà êm ấm ai bì Ra
vào vui vẻ còn chi quí bằng Sắm
sửa nhà cửa lăng xăng Cũng
vì vợ thấy chiếu chăn cũ rồi Muốn
cho hạnh phúc tuyệt vời Thay
đổi cái mới gọi mời tình yêu Không
lẽ anh để đến thiu Hâm
sao nóng nổi, thuốc nhiều ích chi Rảnh
rang vợ phải ra đi Học
hỏi cái mới kịp thì văn minh Anh
có vợ đẹp, vợ xinh Phải
cho chưng diện đem trình bà con Đừng
để vợ phải mỏi mòn Nhốt
mình trong xó thì còn chi hoa Vàng
vòng cho sắm thả ga Hột
xoàn lớn bé về nhà đeo chơi Sáng
mặt hãnh diện với đời Cày
thêm chút xíu rả rời chi đâu Thương
chồng vợ mới tính sâu Trước
là làm của sau màu người ta Chiều
vợ vui vẻ cả nhà Yên
vui hạnh phúc không quà nào hơn Hoaiviet01 Đạo
Thờ Bà Ngày
xưa vợ phải thờ chồng Chồng
chết ở vậy nằm không tháng ngày Bà
nào muốn tái giá ngay Ba
năm phải đợi qua ngày mãn tang Bà
nào giòng giống đoan trang Thủ
tiết trọn kiếp không màng tái hôn Nuôi
con tới lúc lớn khôn Quyên
sinh trọn nghĩa bảo tồn thanh danh! Ngày
nay nàm thao? Ngày
nay xã hội tan tành Luân
lý đổ vỡ, nghĩa tình đáng chi! Tha
phương học được cái gì? Trượng
phu, thằng ở cũng thì giống nhau Cày
nhiều, tiền bạc cất đâu? Nợ
hơn chúa chổm! Phờ râu suốt đời Xe
dơ hút bụi, lau chùi Xe
hỏng nằm đó ai thời sửa sang? Xế
anh cà rịch cà tang Xế
ả láng coóng, thì nàng mới vui Suốt
ngày làm đổ mồ hôi Cũng
không hết việc trời ơi là trời! Lau
nhà, hút bụi xong rồi Rửa
chén, rửa đĩa, rửa nồi, rửa xoong Giặt
quần áo, sấy vừa xong Ngồi
ủi từng cái muốn còng cái lưng Đồ
nàng đồ nỉ đồ lông Đem
tiệm giặt ủi mười đồng một manh Quần
jean, T shirt phần anh “Quân
tử độc bộ” xoay quanh bốn mùa Máy
này hỏng, máy kia khua Phải
mò, phải sửa, phải mua phụ tùng Nhà
này có sáu bẩy phòng Trang
trí, sơn phết cho vừa lòng em Giường
kia nằm chẳng đặng êm Bàn
ghế không hợp! phải nên đổi liền Suốt
đời cái túi không tiền Mặt
mũi hốc hác như ghiền xì ke Mùa
xuân rồi đến mùa hè Trồng
rau, cắt cỏ chớ hề ở không Qua
thu rồi lại sang đông Cào
lá, xúc tuyết việc ông, ông làm! ............................. Nàng
rảnh nàng đi chơi mall Nữ
trang quần áo một kho kếch xù Tha
hồ em sắm lu bù Thời
trang lắm “mốt” lắm trò đổi thay Tiếc
tiền anh muốn giải bày “Đồ
khốn, đồ cheap!” em thời mắng anh Muốn
cho ngon ngọt cơm canh Nghiến
răng nhịn nhục làm lành cho mau Chớ
để cho Bà giận lâu Bà
xé hôn thú là chầu Diêm Vương .............................. Ông
kia đến Mẽo đã lâu Mà
vẫn không thuộc “sáu câu thờ bà” Đạo
này không phải đạo ta Đạo
Mỹ chính cống luật tòa hẳn hoi “
Chồng ngoan phải biết thờ bà “
Nếu bà ly dị, chia ba gia tài “
Khôn ngoan lý lẽ người ngoài “
Hỗn láo, cãi vợ có ngày nhà tan...” T.M.
(PVD) Thương
Vợ Từ
ngày anh cưới được em Đời
anh cảm thấy ấm êm ai bằng Biết
tánh em hay cằn nhằn Làm
về anh chỉ ôm chầm ti vi Tránh
đường nhường bước em đi Việc
nhà không dám mó khi rỗi nhàn Muốn
em nở mặt rình rang Khoe
tài nấu nướng anh mang bạn về Để
em có dịp khoe nghề Món
nhậu hết xẩy em bề ra mâm Nhậu
xong anh quay ra nằm Dứt
cho một giấc đến gần trưa mai Thức
dậy ăn uống lai rai Tiêu
cơm anh độ thêm vài ba lon Thương
em thao thức canh mòn Anh
đi ngủ sớm cho tròn ý em Không
muốn em chịu cực thêm Nên
chẳng bày việc sợ em đòi làm Với
em anh thủ phận nam Ăn
uống ngủ nghỉ không màng việc chi Thời
giờ còn lại ti vi Thủ
thỉ với vợ không đi khỏi nhà Thương
em chơn chất thật thà Đảm
đang con cái cửa nhà khéo tay Nấu
cơm giặt giũ cả ngày Thời
giờ không có để xài tiền anh Có
thương anh mới để dành Hoaiviet01 Thương
Chồng Từ
ngày tía gả cho anh Em
đây thủ phận vợ lành đảm đang Ra
đường đâu dám ăn hàng Chỉ
mua mấy món loàng xoàng điểm tâm Thấy
anh làm việc quá chăm Nên
em sắm nệm anh nằm khỏe lưng Biết
anh thích ăn mắm chưng Đi
ra tiệm mắm em bưng về liền Tánh
anh lục đục, làm siêng Nên
em nhường hết việc riêng cho mình Sợ
anh không việc bất bình Nên
em nhịn nhục làm thinh anh làm Mua
sắm em đâu có ham Chỉ
vì theo ý em làm vừa anh Em
biết anh thích màu xanh Nên
mua mấy cái để dành ngắm chơi Ở
nhà thui thủi đơn côi Sắm
thêm vi tính rảnh ngồi chơi game Anh
thích đời sống êm đềm Mang
về mấy đĩa nhạc êm làm quà Tánh
anh không thích la cà Sau
khi xong việc về nhà với em Đi
chơi chi lại gây phiền Về
nhà giúp vợ ấm yên cửa nhà Vốn
em chân chất thiệt thà Muốn
gì anh nói, thả ga em chiều hoaiviet01 Gia
tài của vợ Một
ngàn năm nô lệ “ vợ “ nhà Một
ngàn năm nô lệ “ vợ “ con Hai
mươi năm rửa chén giặt đồ Gia
tài của Nàng để lại cho ta Gia
tài của Nàng là khối việc nhà Một
ngàn năm ta sợ đàn bà Một
ngàn năm ta sợ “ vợ “ ta Hai
mươi năm làm hết việc nhà Ôi
còn là gì, một đời trai tơ Chỉ
còn lại là một kiếp dại khờ Nàng
dạy ta biết nấu thịt bò Nàng
dạy ta biết kho thịt kho Ta
biết kho thịt kho, cho thật ngon Nàng
dạy ta, rửa chén chùi nhà Nàng
dạy ta biết mua đồ “sale” Ôi
biết bao là ơn, ơn vợ nhà Một
ngàn năm đi làm người chồng Một
ngàn năm trong đời xiềng gông Hai
mươi năm làm kiếp lòng thòng Ôi
còn gì là ngoài bộ xương teo Chỉ
còn lại là một kiếp bọt bèo Đời
đàn ông như vậy là thường Đời
đàn ông như vậy mà thương Con
con ơi hãy rán noi gương Hễ
làm việc nhà thì đừng bê tha Cho
dù sợ bà, thì cũng bà nhà Dạy
cho con biết quí đàn bà Dạy
cho con biết như người cha Con
biết như người cha, vui cửa nhà (Con
biết như người cha... vui... cửa... nhà...) Định
nghĩa “Vợ” Vợ
là mẹ các con ta Thường
kêu bà xã, hiệu là phu nhân Vợ
là tổng hợp: “bạn thân, Thủ
trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền...” Vợ
là ngân khố, kho tiền Gởi
vô nhanh gọn, hơi phiền rút ra Vợ
là biển cả bao la Đôi
khi nổi sóng khiến ta chìm phà Vợ
là âm nhạc, thi ca Vừa
là cô giáo, vừa là luật sư Cả
gan đấu khẩu vợ ư? Cá
ươn không muối, chồng hư cãi vờ (vơ.) Chồng
ơi! Đừng có dại khờ Không
Vợ, đố biết cậy nhờ tay ai? Vợ
là phước, lộc, thọ, tài... Thuộc
trăm định nghĩa, trả bài Vợ khen Vợ,
từ thiếu nữ hiền lành Đến
khi xuất giá trở thành... “quan gia” Vợ
là con của người ta Và
ta quen Vợ chẳng qua vì tình Có
quan thì phải có binh Nên
ta làm... lính hầu tình “quan gia” Con
ta do Vợ sanh ra Nên
ta với Vợ ... chẳng bà con chi Tại
vì hôm Vợ vu quy Ta
lỡ làm... lính hầu đi bên nàng Làm
lính chứ không... làm tàng Tính
chất Vợ ta phải càng hiểu hơn Mỗi
khi mà Vợ giận hờn Áp
dụng “công thức giản đơn... “làm huề" Khi
Vợ đã ngỏ lời... chê Thì
nên sửa đổi... “đa bê” tức thì (database) Mỗi
khi Vợ phán chuyện gì ”Program”
Vợ viết nhớ ghi trong lòng Khi
Vợ đã nói là... “không!” ”Nguyên
hàm bất định”, đừng mong tìm dò Vợ
mà nổi nóng giằng co ”Bảo
toàn định luật” phải lo sẵn sàng Khi
nào cùng Vợ ra đàng ”Bảy
hằng đẳng thức” sẵn sàng lắng nghe Mỗi
khi mà đã ngừng xe Phải
lo... “chuyển vế “ mở xe cho nàng Cùng
Vợ đi vào nhà hàng Không
nên tự ý “khai hàm tích phân” Hễ
thấy Vợ cứ nhăn nhăn ”Khảo
sát hàm số “ nhưng cần làm thinh Vợ
... “input” chữ “Shopping” Thì...
“output” phải áo xinh, váy đầm... Muốn
Vợ đừng có... chầm bầm Credit
cards cứ âm thầm... “khai căn” Nếu...
lỡ mà có lăng nhăng ”Giá
trị tuyệt đối” một lần rồi thôi Tình
Vợ mà có muôn đời Phải
nhường Vợ chức... “đương thời quan gia” Muốn
Vợ trẻ mãi không già Lưng
ta chắc phải như là... “parabol” Tính
chất Vợ thì phải tuân Kẻ
làm... lính phải luôn luôn thật thà Nấu
cơm, đi chợ, quét nhà... Quan
gọi thì... dạ , bẩm bà có ngay Quan
thương sẽ cười suốt ngày Quan
ghét... lính sẽ bị đày khổ sai Hễ
ai có cười chê bai Đổ
thừa... thương Vợ chứ ai mà... đần Tính
chất phải... học nhiều lần Nếu
không áp dụng trăm phần trăm... thua!!! Chồng
than thở Chiều
chiều bìm bịp kêu chiều Lấy
vợ thì cũng lấy liều mà thôi Ban
ngày làm việc tả tơi Ban
đêm hầu vợ, phận tôi đêm trường Nằm
chung thì bảo chật giường Nằm
riêng lại bảo... tơ vương con nào Lãng
mạn thì bảo tào lao Đứng
đắn lại bảo người sao hững hờ Khù
khờ.... thì bảo giai tơ Khôn
lanh thì bảo... hái mơ bao lần Cả
đời cứ mãi phân vân Tơ
lòng con gái biết mần sao đây... Vợ
than lại Chiều
chiều tiếng vịt kêu chiều Lấy
chồng chi để trăm điều đắng cay Ban
ngày nằm ngủ bảo phơi Ban
đêm nằm ngủ: “Mình ơi, trả bài” Thẳng
băng thì bảo sân bay Lớn
quá thì phán: “Mặt này, chúa dâm” Gầy
thì chồng bảo cây tăm ”Phì
nhiêu” thì ổng lầm bầm: “Cái lu” Nhiều
con bảo: “Đẻ như gà” Không
con thì bảo: “Tại bà không chăm" Đầu
năm khấn nguyện lâm râm Kiếp
sau làm kiếp con tằm sướng hơn Cô
Láng Giềng VHT (Trích
liên mạng) Xế
nàng đậu cạnh xế tôi Cách
nhau chỉ một lằn vôi trắng ngần Tánh
tôi vốn dĩ ngu đần Tưởng
đâu nàng cũng cù lần như tôi Lắm
lúc nàng tựa Thiên Lôi Đỏng
đa đỏng đảnh đôi môi dỗi hờn Sometimes
nàng lại lơn tơn Sớn
sác mở cửa làm sờn xe tôi Đau
lòng đành chịu phận thôi Bồ
hòn ngậm đắng đứng ngồi xót xa Vậy
mà nàng chẳng buông tha Lại
còn đậu lấn lướt qua bên này Rửa
xe nàng cứ vung tay Vắt
khăn qua xế cận kề ngon xơi Nhìn
nàng, nàng vẫy tay chơi Xem
như chuyện nhỏ, chẳng lời sorry Xế
anh nào có thá gì Tha
hồ bụi đất nàng đì khắp nơi Quét
lau chùi rửa tơi bời Trắng
răng, nàng cứ khơi khơi cười tình “You
ơi! I need câu bình” “Cable”
thắm thiết xế mình xế ta Mỗi
ngày vài bận câu qua Chẳng
cần e ngại hết “ga” hồi nào Xe
nàng nổ, tớ thở phào Chưa
hề nghe nói lời nào cám ơn! Đôi
khi nàng tựa lên cơn Vào
xe đóng cửa ôm đờn hát ca Mùa
hè nóng nực thấy cha Thương
nàng tôi lạy, thôi bà nội ơi Bà
hát nữa lệ con rơi Đời
con văn nghệ tả tơi thân già De
xe nàng nhấn hết ga Tưởng
chừng lấy mạng không tha phen này Thù
nàng, tôi hẹn có ngày Cộng
vốn lẫn lãi, quyết đày đọa em Ráng
chờ chống mắt mà xem “Ơn
đền, oán trả”, sẽ đem phục thù Tình
câm tôi lỡ đánh đu Thì
hay nàng mới vừa “move” tháng rồi “Cable”
lăn lóc đơn côi Làm
sao hiểu được rằng tôi yêu nàng Bỗng
dưng ngấn lệ hai hàng “Parking”
trống vắng, lá vàng ngẩn ngơ... V.
H. T. Đong
đưa (Nguyễn
Quang Hữu sưu tầm) Trời
sinh ra cái đong đưa Đong
đưa nụ cười, đong đưa con mắt Từ
khi có loài người trên trái đất Có
đàn bà thì có đong đưa Mắt
đong đưa là đôi mắt có bùa Bao
chàng trai ngã lòng xin chết Môi
đỏ thắm màu lời thề tâm huyết Bao
chàng trai minh mẫn hóa ngu ngơ Nàng
đứng núi này ngó đỉnh bên kia Lời
hẹn ước bất thình lình dang dở Tình
yêu như cánh cò đang vỗ Bị
đạn chì gãy đứt chung chiêng Mắt
đong đưa đan lưới cơ duyên Như
tơ nhện chăng đầy lối gió Những
chàng trai hồn nhiên như thỏ Bị
sập bẫy rồi chưa hết ngây thơ Nàng
đòi nuông chiều, đôi mắt như mơ Chàng
nhìn nàng dùng dằng chưa quyết Nàng
cúi đầu lệ rưng đôi mắt Chàng
chỉ còn một cách chào thua Đong
đưa cười con mắt đò đưa Đẹp
rực rỡ, chưa bao giờ đẹp thế Chàng
chưa hoàn hồn mới vừa chợt ngộ Đã
bị mắt nàng thiêu cháy thành than Sẽ
còn nhiều rắc rối giữa nhân gian, Sẽ
còn những chàng trai ngã lòng xin chết Sẽ
còn những anh hùng tê liệt Vì
trên đời còn có đong đưa Nguyễn
Quang Hà Đại
Pháo Gầm (Sáng
tác của
Châu Khắc Tử) Đại
pháo gầm, một người nằm xuống Nằm
xuống rồi có còn biết gì không anh Có
biết rằng vợ trẻ khóc thây chồng Có
biết rằng mắt mẹ mờ khói nhang. Đại
pháo gầm, người mất đôi tay Ôi
lấy gì ôm dáng em gầy Trở
về đây chỉ làm em sợ hãi (câu
này quên...) Đại
pháo gầm, người mất đôi chân Còn
đâu bóng dáng anh thiên thần Để
cùng em dạo phố chiều xuân Ôm
gói trọn số kiếp tàn thân. Đại
pháo gầm, người đứt mất thằng cu tý Đến
bên em mà cảm thấy trống giữa hai chân Em
lại nói “Đừng tha em anh nhé!” Làm
anh buồn, anh hận cái ca nông. Người
lặn lội cố đi tìm John Bobbit Để
xem, bị pháo rồi, còn fix được hay không Nếu
fix được thì thật là quá đã Khi
người về, em sẽ thấy pháo bông. Châu
Khắc Tử |