Hè
Mỹ Hè Tây
Bài của Thủy Trường
As-tu fini de mettre en place le service? Albert bảo tôi trong lúc anh cũng đang lúi
húi lựa mấy chai rượu vang ngon đặt lên bàn. Chúng tôi đang chuẩn bị đặt bàn
cho buổi cơm tối, một buổi cơm thường nhựt của một gia đình trung lưu Pháp.
Hai vợ chồng tôi theo xe của một người bạn
ở Bruxelles qua ở một tuần hè trong nhà một người bạn Việt nam tới Pháp
lập nghiệp từ năm 17 tuổi đến nay, thực sự là nhà của Christiane, vợ anh
vốn sinh trưởng tại đây. Làng La Croix en Touraine có chừng hơn trăm
dân, nằm trong thung lũng các lâu đài trên sông Loire (Tây nước Pháp). Mới
đặt chân tới, du khách thấy ngay những nét đặc thù của một làng nhỏ Pháp: nhà
nhỏ nhắn, sạch sẽ, kiến trúc giống như các nhà của Pháp để lại ở Sài gòn miệt đường
Miche hay khu Ðồn Ðất, thường chỉ có một con đường liên hạt rộng đủ cho
2 xe nhỏ tránh nhau đi qua làng, giữa phố là tòa Thị chính, trang trí đầy hoa Bégonia,
Mãn đình hồng, hoa Géranium, màu sắc sặc sỡ ở giữa một lá cờ Tam Tài phất
phới trước gió;
Nắp bàn trắng thêu tay, khăn ăn được ủi thẳng
tắp trình bày mỹ thuật, dĩa nhỏ, dĩa lớn đặt chồng lên nhau, nĩa muỗng dao được
đặt hai bên, ba thứ ly để uống khai vị, rượu chát và nước lạnh đặt trước dĩa.
Buổi cơm bắt đầu với các món ăn chơi như trái cây melon, bánh mì trét bơ,
rượu khai vị để lấy đà. Kế đến là soupe (nôm na gọi là canh), rồi thay dĩa,
thay ly dọn lên món chánh với rượu vang rất cũ và ngon. Nhắm nháp vài miếng, rồi
dừng lại kể chuyện xưa, chuyện nay, chuyện đi về VN, chuyện anh láng giềng khó
tánh, chuyện cô bán hàng tử tế... Người Pháp không quen ăn trái cây tráng miệng
như Mít ta, mà mời khách một mâm phó mát đủ loại: bò, trừu, dê, ôi thôi đủ loại,
đủ mùi (thường Mít ta cho là mùi khó ngửi!) với vài lát bánh mì và rượu chát đỏ...
.. .. Cứ thế mà chén anh, chén tôi cả hơn ba giờ cho một buổi cơm tối, đó là chưa
kể một màn trà nóng hay café với chocolat Bỉ tới 12 giờ khuya mới chia tay chúc
ngủ ngon, bụng đầy ắp rượu trà thịt!
Nhớ lại cách nay một tháng, vợ chồng tôi nhân
dịp dự đám cưới cháu trai ở Florida, có dịp ghé Houston ở nhà chị Bảo Dung, bạn
của bà xã cho tá túc, tiếp đón thật nồng hậu. Thành phố Houston được xem là một
thị trấn lớn, đang phát triển, nhứt là hệ thống xa lộ tối tân trả tiền hai bên
kèm theo lộ song hành miễn phí .Các trung tâm thương mãi của người Tàu và Việt
mọc lên như nấm, ngã tư nào cũng thấy đầy biển quảng cáo chữ Tàu chữ Việt, thậm
chí bảng tên đường mang cả tên Việt như Tự do, Lê Thánh Tôn... trong phố của
Houston. Anh BT Tiếng nổi tiếng là mạnh thường quân vùng Texas tận tình chăm
sóc hết mấy ngày hướng dẫn xem khu NASA, chùa VN, bãi biển Galveston, ngày ngày
hết Bà Kỳ đến Phát Ký, Hong Kong, Kim Sơn, nhậu nhẹt lia chia. Chưa kể hai buổi
cơm tối với gia đình chị Kim Chung, gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng câu chuyện cứ vương
vấn chúng tôi suốt mấy ngày ở Houston... Kỷ niệm khó quên là buổi họp mặt ở nhà
anh Ưng Hiến, trùng hợp với dịp ăn tân gia nhà nên khá đông THÐL tham dự như: Vợ
chồng anh Hiến, Căn, Tiếng, Cường, hai chị Mai, anh NX Trường, NX Mỹ, LP Bá, NQ
Thọ, Phước, Khoa, Mỹ, NT Cường, các cháu con rể của anh chị Hiến... Phe ta áp dụng
công thức thực tế của Mẽo: mỗi người đem lại một món do đầu bếp chính cống ở
Hong kong qua nấu, thơm ngon và hấp dẫn, bày ra đầy bàn, nước uống thì coca và
bia là quốc túy. Mọi người thi nhau kể lại chuyện xưa tích cũ từ chuyện Dậu Gà
gáy khan cả tiếng đến chuyện bị Ông Tổng nẹt chạy xì khói...
Rời Xứ nóng tình Nồng Houston, vợ chồng
tôi bay qua Xứ ấm tình Nồng Bắc Cali. Tá túc ở nhà em Xuân Hồng, học trò cũ
KMTÐ của bà nhà tôi, thuộc khu Santa Clara. Hùng, em họ của nhà tôi, vợ chồng
NT Dũng, em Minh Phụng (KMTÐ) thay phiên nhau hướng dẫn xem các thắng cảnh như
bãi bể Monterey, Santa Cruz, bờ biển lên San Francisco, vườn hoa Nhựt, nơi nào
chúng tôi cũng không muốn rời chân đi vì phong cảnh hữu tình mà tình bạn thật
là nồng ấm! Tại bờ bể Monterey, chúng tôi được anh hai của tôi cùng vợ chồng
cháu Nghĩa từ Los Angeles lên, hướng dẫn xem Aquarium: hai anh em mừng mừng tủi
tủi cùng hưởng thú pic nic ở bờ biển nên thơ nầy. Chúng tôi đã dành bốn ngày
theo chân một đoàn du lịch Tàu xem thác nước hùng vĩ Yosemite, nước rơi từ đỉnh
núi chơi vơi, rồi lại tới Las Vegas thử cúng Thần Tài vài đô la để xin phò hộ được
trúng Lotto vài triệu, xem các màn Núi lửa phun lửa mịt trời, Hải tặc làm chìm
tàu, sự tích thần Zeus trong Cesar, Hành lang hình ảnh (phố Las Vegas cũ) ... Lạc
lõng trong thế giới người Tàu suốt một ngày, may thay làm quen được một cặp VN
dễ thương để trò chuyện suốt đường dài, tới đập nước nổi tiếng Hoover, tới
Grand Canyon, núi non thật hùng vĩ, thung lũng hình thù kỳ thú được tạo hóa khắc
sâu vào lòng đất trên mấy mươi cây số đât khô cằn. Chúng tôi cứ luyến tiếc chỉ được
có một tiếng để quay phim chụp hình rồi lại quay trở về lại LV.
Ở SF, hai đứa tôi có dịp viếng Hoàng gia
trang, mặc dù đang chỉnh trang nhưng không mất vẻ hữu tình và hiếu khách của một
vườn Nhựt. Cũng đủ mặt bá quan văn võ như anh chị HG Thụy, NT Dũng, N Thiệp, VV
An, NH Tý, NS Chính, NH Tiên, các chị PX Hùng, HN Chân, TT Nhiên, các anh N
Sáu, HU Lễ, NV Lộc, ... Cũng rượu thịt ê hề, chụp hình lia lịa, câu chuyện cứ
dài lê thê mặc dù chiều hôm đó chúng tôi phải nhờ vợ chồng anh Dũng chở về SJ
còn gặp lại mấy em KMTÐ ở nhà em Xuân Hồng trước khi đáp máy bay trở về Vương
quốc Bỉ.
Các anh em KSCN trong vùng cũng dành cho vợ chồng
tôi một buổi tối cuối tuần nhiều kỷ niệm tại nhà hàng Thái của Thung lũng hoa
vàng... Anh em gặp lại mừng mừng tủi tủi, sau cả mấy mươi năm xa cách.
Ngoại trừ buổi họp mặt ở Houston tổ chức ở nhà
hàng Tàu, hầu hết các buổi họp mặt KMTÐ đều tổ chức dưới hình thức pot luck
(nhà của XH và của Nam Yến): mỗi người mang lại một món sở trường, cũng có em
trổ tài đầu bếp chính hiệu con nai, cho mọi người thưởng thức món sở đoản của
mình. Giới hạn bởi thì giờ eo hẹp, các em học sinh cũ KMTÐ trong vùng đều có mặt,
các bè bạn Marie Curie và ÐHSP cũ của bà xã cũng tham gia họp nhau vui nhộn,
làm huyên náo cả xóm.
Trở lại miền Tây xứ Fa lang xa, hôm nay Albert
đưa tụi tôi xem lâu đài Chaumont, một trong khoảng 30 lâu đài lớn nằm
trong thung lũng sông Loire, được xây dựng từ thế kỷ 15-16, tức là thời kỳ Phục
hưng của nước Pháp. Lâu đài nằm trên núi cao nhìn xuống dòng sông Loire lặng lẽ
uốn khúc. Ðường vào lâu đài qua hai hàng cây bách, cây platane cả mấy trăm
tuổi râm mát, công viên rộng cả mấy mẫu. Vào lâu đài phải qua một cầu treo, bắt
qua giao thông hào kiên cố, hai bên có vườn thượng uyển trồng đủ loại hoa muôn
hồng nghìn tía, lâu đài thường có bốn tầng, không kể dưới hầm dành cho ngự trù.
Trong các phòng chưng đầy tranh ảnh thời Phục hưng: đây là nơi làm việc, nơi giải
trí, phòng ngủ các tượng vua chúa như Francois 1er, Louis XIV, XVI, kia là hình
ảnh di tích kể lại đời sống của các danh gia như H. de Balzac, Hugo... Trên đường
trở về Bỉ quốc, dọc theo đường liên hạt, còn sót lại khá nhiều nhà đào trong
núi (maisons troglolites), bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một tấm vách đá,
giữa một khung cửa to duy nhứt, nay đã bỏ hoang phế hoặc dùng làm nơi chứa rượu
nhờ giữ hơi mát và độ ẩm cao. Cảnh bần hàn làm chúng tôi tưởng nhớ lại vào thời
đại của vua chúa phong kiến, hàng nghìn dân chúng lầm than, sống trong các hang
động ẩm thấp ngày ngày phải đi dân công xây cất bao nhiêu là lâu đài cho kẻ ăn
trên ngồi trước để rồi các lãnh chúa kéo quân đánh nhau tranh giành đất đai quyền
thế. Ôi lịch sử của con người chỉ là diễn biến của những sự tranh giành triền
miên... Kẻ mạnh giàu có quyền thế khống chế kẻ nghèo hèn yếu thế.
Thủy Trường
Một
anh nọ, sau thời gian điều trị khá lâu, được cho một ít tiền và xuất viện. Vì
quá vui mừng nên khi ra phố chợ anh cứ "cà rịch cà tang" cho đến khi
trời tối. Thầy cảnh sát thấy anh cứ loanh quanh ở cột đèn hoài, khả nghi liền
chận hỏi:
-
Anh kia, anh làm gì ở đây, không nói thiệt tôi sẽ bắt anh về bót.
- Dạ, tôi đi tìm
tiền tôi làm rớt.
- Vậy chớ anh làm rớt nó ở đâu?
Anh
đưa tay chỉ và nói:
-
Tôi làm rớt ở bụi cây bên kia!
- Sao anh không ở đó mà kiếm?
Anh
thản nhiên trả lời:
-
Dạ vì ở đây có đèn sáng dễ kiếm hơn!
- Trời!! Ðiên thiệt! (Châu Huyền
kể)
Một
người Mỹ, một người Tô cách lan, và một người Gia nã đại cùng bị tử thương
trong một tai nạn xe cộ. Họ cùng tới trước cổng thiên đường gặp Thánh Phê-rô. Thánh
Phê-rô có vẻ bối rối, bảo là có một sự nhầm lẫn. Thánh Phê-rô nói "Mỗi anh đưa cho tôi 500$, tôi sẽ gửi trả các
anh trở về trần thế, coi như không có chuyện gì xảy ra." Người Mỹ quyết
định rất nhanh "Xong ngay!",
và bỗng chốc ông ta thấy mình khỏe mạnh đứng bên cạnh chỗ xảy ra tai nạn. Một
nhân viên cấp cứu hỏi người Mỹ "Còn
mấy người kia đâu?" Người Mỹ trả lời "Phút chót tôi biết thì ông Tô cách lan đang mặc cả để bớt giá, còn ông
Gia nã đại thì nhất định bảo là chính phủ của ông ta phải trả số tiền đó."