Tình
Nghĩa Thầy Trò Ghi
nhớ của Võ
Văn Hoàng Khi chiếc xe Lambretta màu trắng của tôi vừa qua khỏi cổng Trung tâm Quốc gia Kỹ thuật Phú thọ thì mùa khai giảng niên học 1967-1968 cũng vừa bắt đầu. Sau
ba tháng hè tập sự ở
các xí nghiệp, hôm nay các sinh
viên
của trường Cao đẳng
Điện học, Cao đẳng Công
Chánh,
Cao đẳng Hoá học, Quốc
gia Kỹ sư Công nghệ bắt
đầu một niên
học mới trong ánh nắng mai
vàng đầy hy vọng của
một khung
trời Sài gòn dễ
thương. Riêng đối với
tôi, đây là năm thứ
tư, cũng
là năm cuối cùng của một
cuộc đời sinh viên
Phú thọ. Ngày
khai giảng năm học, một thay
đổi mới cho trường
Công nghệ là Giáo
sư Bùi Tiến Rũng,
PhD ở Hoa kỳ, thay thế GS Văn
Đình Vinh,
Kỹ sư Arts et Métiers, Pháp,
làm Giám đốác. Trong bầu
không
khí đổi mới, chúng
tôi hân hạnh đón tiếp
ngày đầu tiên thầy BT
Rũng, dạy môn động cơ (moteurs).
Điều làm tôi ngạc
nhiên là tuy học bên Mỹ,
thầy nói tiếng Pháp lưu
loát như
mấy thầy Granottier, Martin dạy
công nghệ lúc bấy
giờ ... mà thầy lại còn
trẻ quá, xem như là anh
cả của chúng tôi. Sau một
thời gian
ngắn làm GĐ, thầy
được thăng chức làm
GĐ Trung tâm, lúc ấy tôi
cũng
vừa tốt nghiệp và
được tuyển dụng ngay làm
giáo
sư trường Công
nghệ khỏi phải làm đơn ...
Ngoài
việc học hành, tôi cũng sát
cánh bên thầy về tình hình
chính trị có
ảnh hưởng đến sự
xáo động sinh viên, vì
lúc bấy giờ chắc hẳn
chúng ta đã xuất thân
từ Phú thọ không ai quên
được thời điểm
éo
le của cuộc chiến tranh đau khổ
nầy. Đây là giai đoạn
khó khăn
nhất của nước nhà. Sinh
viên biểu tình, tranh đấu,
chính phủ thay
đổi lia lịa ... cọng sản len
lỏi trong sinh viên, rồi Tết Mậu
thân 68,
chiến tranh kế bên trường,
sinh viên cầm súng chống kẻ
xâm lăng ...
Tôi chỉ ghi nhớ vài mẩu
chuyện "Tình nghĩa thầy troø" quý
hóa nầy giữa tôi
và thầy BT Rũng
kể từ năm 1968 đến nay
2003, đã hơn 35 năm, mỗi
lần nhắc đến thầy,
vừa vui mừng vừa cảm
động ... Trong cuộc đời
của tôi, tôi luôn nhớ
đến hình bóng vị thầy
kính mến, hai thầy trò đã
cùng nhau "Đổi Mới"
trường Công
nghệ một thời ... Cái
tình nghĩa cao đẹp đó,
tôi xin cám ơn đấng
tối cao đã cho tôi cái hạnh
phúc này ... Tôi
nhớ mãi vào lối tháng 10
năm 67, tôi có mời thầy
Rũng và gia đình đi
viếng thăm và dự tiếp
tân, xem văn
nghệ nhân dịp lễ Phụ huynh (fêtes
des parents), được tổ
chức hằng năm để
giới thiệu cho cha mẹ, bạn bè,
hội đoàn
trong và ngoài nước, nơi
ăn, chốn ở của tôi và
khoảng 60 sinh viên
đủ mọi ngành, được
cái may mắn sống tại cư xá
sinh viên Đắc Lộ (Foyer
Alexandre de Rhodes), đường
Yên Đổ, do các cha Dòng
Tên (Pères
jésuites), phần lớn là
các linh mục Canadiens điều
khiển.
Ngoài việc cư ngụ trong một campus
tân tiến kiểu Âu Mỹ, sinh
viên được hướng
dẫn sống tập thể lành mạnh,
kỷ luật, tương thân
tương ái, dạy dỗ về mọi
khía cạnh theo chiều hướng
làm ngưới tốt,
"Esto Vir", nhất là tham gia công
tác xã hội, giúp đỡ
đồng bào
nghèo ở thôn xóm
ngoại ô Sài gòn vào mỗi
cuối
tuần. Chúng tôi hoạt động
với đầy đủ phương
tiện y tế, giáo dục,
tiền bạc ... của một hội
đoàn quốc tế yểm trợ
nhiệt tình ... Thầy
Rũng rất ngạc nhiên về
cuộc sống sinh viên ở
đây, nên
thầy và tôi bàn luận
để áp dụng vào cuộc
sống của sinh viên
trường Công nghệ. Vào
dịp gần lễ Giáng sinh, chúng
tôi tổ chức ngày
lễ Phụ huynh cho trường Công
nghệ. Tôi áp dụng thêm lễ
"Đỡ
đầu" (Bâptème et Parrainage)
như các trường kỹ sư
bên Pháp
cho mỗi sinh viên mà sau này tôi
có dịp tham dự lúc học Arts
et
Métiers ở Aix en Provence. Để
có tài chánh, chúng tôi
huy động một số sinh
viên đi
mời các kỹ nghệ gia,
các công ty lớn vùng
Sài gòn, Thủ
đức, Khu kỹ nghệ Biên
hòa ... tham dự ngày lễ
và được sự
hưởng ứng về
tài chánh dồi dào, nhờ
vậy mà sinh viên và
gia đình cũng như quan khách
tham dự lễ, ăn uống, dạ
vũ
... đều thoải mái, khỏi lo
chi phí. Ngày lễ
bắt đầu từ
chiều, tất cả sinh
viên đều ăn
mặc đồng phục complet đậm
và thắt cà vạt,
rất đẹp mắt. Họ
hướng dẫn từng toán
quan
khách gồm
gia đình, bạn
bè, kỹ nghệ gia ... và nhất
là rất đông các
cô ăn diện
phần lớn jupe dài kiểu
dạ hội, có cô mang găng tay
trắng, như
tài tử xi-nê-ma ... đi
thăm trường, giải thích
các môn học,
viếng xưởng cơ khí, luyện
kim, máy dụng cụ ... với
máy
móc được chùi
rửa sạch sẽ cả
tuần trước, chuẩn bị
rất
chu đáo. Đây cũng là
một hình thức quảng cáo
trường với báo chí
và
quan khách ... chiều lại có lễ "Bâptème",
tiệc tiếp
tân, và tối đến có
dạ vũ nhạc sống vui
nhộn cho đến giới
nghiêm, ra về với bao luyên
tiếc ... Ngày ấy có cả
ngàn người tham dự, trong
lịch sử của trường
chưa bao giờ trung
tâm đón nhiều
khách lạ như thế ...
Danh
xưng
Kỹ sư Công nghệ không còn xa
lạ với quần chúng và
xí nghiệp
nữa,
và được đánh
giá cao ... rồi từ đó
thành thông
lệ cho trường ... Hy
vọng đổi mới của
tôi đã thành sự thật
... Trong
khói lửa của Tết Mậu
thân 68, sinh viên Công nghệ
được huy động bảo
vệ tổ quốc canh gác tại
Bến Hàm tử, Chợ
lớn, tay cầm
súng, thầy và tôi đi thăm
hết đơn vị nầy đến
đơn vị nọ, để làm tăng
lên
tinh thần
yêu nước của
mấy chú lính sinh viên thơ
ngây, ban đêm cầm súng carbine
kiểu
"nhân dân tự vệ",
đứng gác trên mấy
chung cư, không
biết kẻ thù ở nơi nào
tới ... Dạo ấy trung tâm như
một trại lính
khổng lồ ... Hè
68, lúc tôi ra trường, mặc
dầu tôi không phải là sinh
viên xuất
sắc, tôi được
đặc biệt tuyển dụng ngay
về làm giáo sư trường
Công nghệ, với ý định
của thầy là sẽ đưa
tôi đi học thêm ở Mỹ
vài
năm, nhưng vì tôi phải lập
gia đình, và vì nhiều lý
do khác ...
nên sau vài tháng dạy học,
được sự thông cảm
của thầy, tôi rời
chức giáo sư, để
làm việc cho hãng Dệt, rồi
Điện lực VN, ...
Nếu lúc ấy tôi còn
độc thân thì tôi
sẽ đi học thêm
bên Mỹ là cái chắc rồi,
nhưng cuộc đời thay đổi
chỉ trong giây phút
mà thôi ... và sau đó
vài năm, thầy Rũng cũng
lìa chức GĐ Trung
tâm để đi làm Tham vụ
Ngoại giao. Vào
năm71, lúc làm việc cho Công ty
Điện lực VN, nhân dịp
được đi Pháp tu
nghiệp cùng với hai bạn là TS
Thực và NV Thích, chúng tôi
có ghé
thăm thầy Rũng tại Bangkok,
Thái lan, trên đường đi
Paris. Thật
vô cùng cảm động và sung
sướng cái tình cảm
thầy trò cao đẹp mà
thầy đã dành cho chúng
tôi. Chỉ cần tôi báo tin sẽ
ghé thăm thầy
là hôm ấy, lúc xuống phi
trường Bangkok đã có
sẵn xe của Ngoại giao
đoàn tiếp đón về
ở chơi với thầy và gia
đình, cùng nhau thăm
viếng thủ đô Thái lan suốt
ba ngày, thầy không cho trả một xu
... Kể
từ ngày mất nước 30
tháng tư năm 75, sau khi đến
Pháp và đã
yên ổn cuộc sống mới,
tôi bắt đầu tìm kiếm
thầy Rũng. Gặp ai có
liên hệ đến Trung tâm Kỹ
thuật Phú thọ tôi đều
hỏi thăm không
biết nay thầy ở phương
trời nào, gia đình thầy
có bình an hay không ...
Cho mãi đến năm ngoái 2002,
nhân dịp anh chị NV Thích ở Canada
qua
Pháp thăm chúng tôi, tôi
có nhờ anh kiếm dùm tôi
vì nghe tin thầy
Rũng ở Canada. Lúc
trở về bên ấy anh Thích
đã tìm kiếm
thầy và cho tôi e-mail của
thầy ở Montréal. Lúc
được thơ tôi, thầy
Rũng bàng hoàng, cảm động,
không nói nên lời,
thầy tưởng như là
giấc mơ gặp lại được
học trò cũ, và tôi
cũng thế, nước mắt
cứ trào ra khi cầm trên tay
mấy hàng chữ đầy
thương mến của thầy. Thầy
hẹn với tôi ngày mai
mới viết dài
được,
vì quá cảm động
tưởng như là không bao
giờ gặp lại được
tôi ... Rồi
hôm sau, tôi được một
lá thư rất dài của
thầy nhắc lại dĩ
vãng êm đẹp đã
qua đầy thương mến
và thầy khen
ngợi tôi với tất
cả tấm lòng của
một vị giáo sư tài
ba, mà âm thầm ... Lá thư
dài tôi để trên đầu
nằm, mỗi lần đọc,
niềm hạnh phúc chạy từ
từ lên người tôi,
rồi cái sung sướng
ấy tôi để nước
mắt cứ trào ra ... Tôi có
thưa với thầy là chừng
ấy chữ đầy
"tình người" của
thầy đủ cho tôi
sống mạnh trong cuộc đời ly
hương, tôi không muốn
đòi hỏi gì thêm
nữa vì hạnh phúc đang
trong tầm tay của gia đình tôi.
Trong cuộc
sống hải ngoại, vật chất dư
thừa mà nhiều lúc vẫn
cô đơn, chỉ thiếu
chút "tình người" ấm
áp mà thôi ... Trong suốt 35
năm xa
cách, thầy Rũng vẫn còn
nhớ đến tôi như ngày
hôm qua, thầy viết: J'étais
vraiment ému par le message de H... Je me souviens
de H comme si
celà était hier... Ngày
10 tháng 6 năm nay, 2003, chúng tôi
đi Canada theo lời mời
của bạn bè và anh chị
Thích, những người
đã ghé thăm chúng
tôi tại miền nam nước
Pháp trong suốt gần 27 năm qua.
Biết tin vợ
chồng chúng tôi ghé Montréal,
thầy cô đã sắp đặt
đón chúng
tôi bằng một buổi họp mặt
với các thân hữu
đã cọng tác tại TTQGKT
Phú thọ mà chính thầy là
Giám đốc, và tôi là sinh
viên rồi là
giáo sư được mấy
tháng,... tôi mong sao
cho mau đến
ngày gặp lại thầy và
các bạn bè thương
mến của chúng
tôi... chắc chắn sẽ rộn rã
tiếng cười và
nước mắt tái ngộ...
Tôi nghĩ : nơi nào có tình
yêu thương, nơi đó ắt
có Thành đạt, Giàu
có, Hạnh phúc, Hoà bình
vĩnh viễn ... 35
năm đã qua,"Tình nghĩa thầy
trò"ø dưới mái
trường Công nghệ
vẫn được tiếp tục
nối vòng tay thân ái, kính
mến của cả hai dòng
sông St Laurent và sông Seine...
nước xanh một màu hy vọng
và nước của hai dòng
sông sẽ không bao giờ vơi
cạn ... Tình
nghĩa thầy trò là thế
đó ... cao đẹp biết bao ... Viết
cho thầy Bùi Tiếng Rũng
kính mến. Học
trò cũ : Võ
Văn Hoàng
|