Chợ Quán Xưa
Tùy
Bút của Châu
Huyền Tôi
không còn nhớ rõ thời gian vào khoảng năm
nào, gia đình tôi đã dọn
về phía bên kia cầu chữ Y, khu Phạm Thế Hiển. Thuở ấy, nơi
đây vẫn
còn lưa thưa hoang vắng. Lác đác vài căn
nhà lụp xụp ở sâu về phía
xa xa. Con
đường Phạm Thế Hiển, khoảng từ dốc cầu chữ Y đến cầu Rạch ông nay
là đường Dạ phía nam, ngày xưa đã có
những hàng me tây xanh, rợp đầy
bóng mát. Thường buổi chiều về, chị em tôi hay lang
thang tìm nhặt
những trái rụng mang về để mẹ tách hột rang ăn. Thỉnh thoảng quay nhìn phía bên kia sông, vài đợt khói đen thoát ra từ những ống khói cao của nhà máy đèn Chợ quán, khói càng lên lan mỏng dần, và lần lượt tan biến giữa bầu trời xanh, làm cho tôi suy nghĩ viễn vông. Gia đình tôi, nói riêng, ở chung quanh đây ai cũng có ít nhiều gắn bó kỷ niệm với nhà máy đèn Chợ quán. Lúc đó mỗi lần nghe nhà máy hú còi, mẹ tôi thường hay lẩm bẩm đã mười hai giờ trưa rồi mà chưa kịp làm cơm cho chị em tôi, mẹ tôi lăng xăng vội vã, thấy mà thương mẹ nhiều thêm. Ngày ngày nghe tiếng còi hụ như thói quen đưa vào trí nhớ mọi người, trời đã trưa rồi đó! Càng
về khuya, có những lúc học bài trễ, tôi nghe
văng vẳng những tiếng
phát ra từ máy phát điện phía bên kia
sông. Âm thanh sao mà buồn và
ray rứt, làm tôi liên tưởng có lẽ cuộc đời
mình sẽ có ít nhiều gắn
bó với nó... Thật
vậy, sau này khi lớn lên tôi cùng các
con theo chồng khi ảnh được
lệnh thuyên chuyển về "Trung tâm Điện lực Vũng tàu".
Tôi
lại có dịp đi xa và nhìn thấy những nét đẹp
thiên nhiên của những
dãy núi chạy dài theo quốc lộ. Những đợt
sóng êm đềm của "Bãi
trước", rào rạt của "Bãi sau", và ầm ĩ của
"Bãi Ô
quắn". Đêm đêm tôi lại nghe những tiếng rên
siết phát ra từ
những chiếc máy phát điện GM, SACM. Tôi nghe
mãi rồi tôi yêu nó như
yêu cuộc sống của chúng tôi lúc bấy giờ. Nhưng
hoàn cảnh đất nước xảy ra, âm thanh từ những chiếc
máy phát điện
đã không còn đến với tôi nữa. Tôi trở
về thành phố cũng bên kia
cầu chữ Y năm nào. Nhưng tôi đã và đang vất
vả lam lũ để nuôi con
và chồng tôi từ ngày anh ấy được lệnh tập trung cải
tạo... Bây
giờ ở đây cứ mỗi năm gần đến ngày 4 tháng 7,
lòng tôi rộn rã xôn
xang. Mong được gặp mặt thầy cô, cùng các anh chị
em bạn hữu để chia
sẻ nỗi buồn vui trên xứ lạ quê người. Cứ mỗi lần
nhìn thấy Thầy
Cô Phát, anh chị Dậu, anh chị Huấn (LC) cùng
các anh chị làm việc ở
nhà đèn Chợ quán xưa, lòng tôi
lâng lâng, hình dung nghe lại những
âm thanh buồn man mác buông ra của những chiếc
máy phát điện xưa. Và
ký ức đã đưa tôi tìm về cuộc sống của một
thời niên thiếu. Còn
đâu kỷ niệm khung trời ấy, Một thoáng gợn buồn, hạnh phúc xưa... Châu Huyền |