Nói Về Chữ HẠNH
"Cho Và Nhận"
Bài của Một Kẻ
Đến Sau
Ở đây, tôi
xin mượn hai chữ Cho và Nhận để thay thế hai chữ "bố thí" trong cái
Hạnh Bồ Tát của nhà Phật. Tôi không phải là người đạo Phật, không là Phật tử,
mà lại cũng không có cái đam mê đi chùa lễ Phật, nghe kinh. Tuy nhiên, tôi lại
rất ái mộ những triết lý cao siêu của nhà Phật. Dường như bao giờ cũng vậy, cứ
mỗi lần đọc được một trích đoạn, một vài câu văn, nghe được vài lời nói, thấy
được vài hành động nào có liên quan đến
sự bao dung, quảng đại của nhà Phật là tôi cứ thấy như có một sức mạnh vô hình
nào đó tác động vào tận tâm cang và âm hưởng rất lâu trong tư tưởng và suy nghĩ
của tôi.
Đó chính là cái lý do mà tôi muốn nói đến
chữ HẠNH của nhà Phật khi tôi đọc Bản tin THĐL số 14, đọc được những bài viết
đã qua 10 năm, có thể là đã cũ đối với các thân hữu, nhưng lại rất mới, rất
tuyệt đối với tôi (xin cám ơn Anh Th. đã gởi cho tôi những bản tin cũ, đã cho
tôi được sống lại cái xúc cảm của quí bạn hữu 10 năm về trước). Thú thật, khi
đọc bài "Về Hạnh Bố Thí" của Du Li, tôi mới thực sự "ngộ"
được thế nào là chữ "Hạnh Bồ Tát". Quả thật là nó cao siêu, quảng
đại, và bao la đến vô cùng ...
Tự trong thâm tâm tôi, suốt gần cả cuộc đời
này, tôi cũng đã từng có biết bao trăn trở, băn khoăn
khi nhận của ai một cái gì mà chưa có dịp trả ơn, đền đáp. Và cũng đã có không
ít lần, tôi đã thầm thắc mắc "Trời cao sao không công bằng, sao lại
phân chia không đồng đều cái diễm phúc, cái may mắn, sự sung sướng ấm no cho
con người trên thế gian." Và, cũng đã có đôi lúc, tôi tự hỏi rằng tại
sao tôi luôn sẵn sàng trang trải tấm lòng mình cho bạn bè, cho
mọi người, sẵn sàng chia xẻ những gì mình có cho người thân, cho những cảnh đời
cùng khổ, vậy mà sao mình vẫn không có được cái gì hết, vẫn chưa tìm được một
chút nào bình an, hạnh phúc trong tâm hồn.
Có phải chăng đó là do sự ích kỷ, do cái chữ Tôi của con người
luôn hiện diện nhiều hơn, rõ rệt hơn lòng bao dung và sự thánh thiện. Thật là
một điều hết sức sai lầm, một khiếm khuyết không thể khỏa lấp nếu như tôi không
được "ngộ" cái chữ" Hạnh" mà Du Li đã đề cập đến trong bài
"Hạnh Bố Thí " này.
Và, đấy cũng là dịp để tôi nhớ lại những tình nghĩa nồng ấm mà
các thân hữu đã dành cho tôi trong suốt thời gian qua, tôi đã thực sự nhận được
cái Hạnh "Cho" của Hội THĐL, đã thấy được tấm chân tình ấy nó lớn lao
và to tát đến dường nào!
... Tôi nhớ lại, cách đây độ mươi năm, tôi
có nghe nói ở hải ngoại, có một đoàn thể qui tụ những vị đã từng làm việc trong
ngành điện phía Nam trước 75 để sinh hoạt, gặp gỡ, thăm hỏi nhau trên đất
khách. Tôi rất vui và hồ hởi với hy vọng sẽ có một ngày nào đó, mình cũng sẽ
được gặp lại các vị lãnh đạo, bạn bè thân thiết cũ. Do đó, khi chuẩn bị làm hồ
sơ xuất cảnh, tôi có hỏi thăm một người đã sinh sống ở Mỹ khá lâu, đã từng là
một nhân viên kỳ cựu, đã có môi trường quen biết rộng khắp trong CTĐLVN, ... để
nhờ giới thiệu tôi vào Hội. Nhưng, tôi lại được phán một câu nghe mà chợt vỡ
mộng :"Em nên nhớ ngày xưa em chỉ là một nhân viên quèn, chỉ là loại
tép riu, bây giờ em có qua Mỹ, thì lại càng thấp kém hơn so với những người đã
đi trước, đã có sự nghiệp, tài sản, mà đa số lại là những người đã từng có chức
vụ cao, liệu em có được nhìn nhận, có cho đứng cùng hàng ngũ , có coi là đồng
nghiệp không?" Và, thế là, sau khi đặt chân lên đất Mỹ, tôi không dám
liên lạc với ai hết, mặc dù trong lòng tôi rất muốn.
Tuy nhiên, tôi nhớ lại, tôi hãy còn một vị
Quản Đốc rất tốt, rất quý mến nhân viên, do đó tôi phải tìm Ông để thăm hỏi cho
phải đạo. Và, thế là tôi đã dò hỏi và tìm được địa chỉ của Ông, đã viết thư thăm Ông, vì tôi tin Ông hãy còn nhớ đến tôi. Và, cũng
thật là bất ngờ, sau đó không lâu, tôi nhận được hai cuốn bản tin mới và một
thư mời dự Đại hội Paris, tôi vui mừng khôn xiết, vì cứ ngỡ như mình đã
"Ước gì được nấy", nhưng chưa biết đó là do tấm lòng, do sự quan tâm
đến nhân viên của vị Quản Đốc ngày xưa, đã dành cho mình, đã "CHO"
mình cái mà mình đang mong ước.
Để rồi, qua những ngày đầu bỡ ngỡ, xa lạ,
tôi đã được các thân hữu đón tiếp một cách hết sức chân tình, đã được giúp đỡ,
chỉ dẫn cặn kẽ những điều tôi chưa biết, chưa hiểu, đã xem tôi như một đồng
nghiệp thật sự mà không hề phân biệt, đố kỵ hay suy hơn tính thiệt gì hết.
Những ân tình nồng ấm đó nới xứ lạ quê
người quả thật là quí hoá , thân ái đối với tôi biết là
chừng nào. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thực sự "ngộ" được chữ
"Hạnh" trong tình thân ấy nếu như tôi không được đọc bản tin THĐL số
14, không được đọc mẩu đối thoại giữa Anh T. và Anh D. trong mục thư tín, trong
đó, Anh T. đã nhắc lại một chuyện cũ của những ngày đầu Anh vừa vượt biên tới
đảo, một nghĩa cử hết sức cao đẹp của một người bạn từ bên Pháp đã gởi cho Anh
một mandat 500 francs kèm đôi dòng chữ : "Tớ giúp cậu bây giờ, trong
hoàn cảnh nầy, cậu đừng thắc mắc ơn nghĩa gì hết. Nếu cậu muốn trả ơn cho tớ, thì ngày sau, nếu
có điều kiện, cậu hãy giúp một người bạn nào khác của chúng ta". Anh
T. đã kết luận, hơn 13 năm qua, tức là tính đến cái năm 1994 ấy, chính cái tình
nghĩa nầy đã là động lực và năng lượng hàng đầu giúp Anh giữ vững được nghị lực
trong đời sống hàng ngày và cố gắng duy trì sinh hoạt thân hữu điện lực ngày
càng tốt đẹp hơn.
Đấy
là một minh chứng giúp cho tôi "ngộ" thêm
được cái nghĩa của chữ "Hạnh" nó to tát, bao la đến dường nào. Và
cũng chính cái hạt giống mà Anh B. đã gieo đó, cây "Hạnh" của Hội
THĐL VNHN ngày càng vững mạnh và phát triển không ngừng, lan tỏa trên khắp năm
châu bốn bể, hễ chỗ nào có thân hữu điện lực là có vườn cây "Hạnh",
có những tấm lòng quảng đại, từ bi, biết "Cho" và biết "Nhận".
Tôi thật không biết nói gì hơn là xin được
gởi nơi đây sự trân trọng, kính mến của một người đến sau với tất cả tấm lòng
của mình, tôi trân quý những gì mà các thân hữu đã "Cho" và tôi cũng
đã "Nhận" được trong những tháng ngày lưu vong nơi đây...
Một
kẻ đến sau.