Trở về trang chính

Tưởng niệm Nguyễn Xuân Mỹ

Sau khi nghe bà xã gọi điện thoại vào báo tin anh Mỹ vừa rời bỏ chúng ta ra đi…, tôi vội thanh toán cho xong những gì mình đang dang dở và xuống lầu phóng xe trực chỉ Houston SE Memorial Hospital. Đến nơi tôi dùng cell phone gọi Chị Thanh xem anh đang ở đâu vì khi nãy nói chuyện với bà xã mà quên hỏi số phòng… Khi lên đến nơi, nhanh bước đi tìm theo lời chỉ dẩn của chị thì gặp toàn gia nam nữ tử tôn của anh Mỹ đang ngồi quay quần ở nơi chờ đợi của Phòng Cấp Cứu. Không khí yên lặng trang nghiêm. Tôi bước vào bắt tay, chia buồn với cháu Hoàng (trưởng nam) xong quay sang chị. Với đôi mắt đỏ hoe chị cho biết anh Mỹ đã ra đi khoảng 3 tiếng rồi… Mặt dù đã biết tin buồn này, nhưng sau khi nghe chị trình bày cơn đau dày vò anh đêm qua (... nó đau như cắt, em ơi anh không muốn chemo lần thứ hai…), tâm tôi se lại vì anh đã thốt ra như một lời trăng trối!

Thưa quý THĐL, tôi se thắt cho một cái gì đó nó chưa đến, nhưng chắc chắn sẽ đến với tất cả chúng ta, tựa như lời chị Nam nói hôm qua, chúng mình đang ở cái tuổi “get in line” nên từ từ mà chuẩn bị hành trang để sẵn sàng cho một chuyến đi xa… khi rời khỏi lữ quán ta bà này. Hôm nay tôi lại là chứng nhân cho một trong tám cái khổ: Ái biệt ly khổ (người mình thương mà phải xa lìa là khổ). Bởi thế cho nên: “Ta Bà khổ, Ta Bà khổ,” Đức Thế Tôn đã bảo như thế cơ! Tôi đã tâm viên ý mã rồi quý anh chị…

Sau khi chia buồn với chị, tôi xin phép được vào bên trong nhìn mặt anh lần cuối. Một màn màu xanh dương mỏng đã được kéo phủ mặt trước của gian phòng cấp cứu nơi anh nằm. Tôi bước vào nhìn thấy cháu Hoàng còn đang ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường Bố. Với đôi mắt đỏ hoe cháu đang chăm chăm nhìn Bố mà nói trong nghẹn ngào: “Bố con cái gì ổng cũng lo hết, Bác ơi…”. Đúng là Ái biệt ly khổ! Tội cho một hiếu tử vừa mất Bố! Rồi tôi lại nhìn anh, gương mặt quay về phía chúng tôi. Tất cả các dây “cáp điện lực” cấp cứu đều đã được tháo gỡ và anh đã được nhẹ nhàng, tối thiểu là phần vật chất ngoài thân. Tôi nhận ra anh đang trải nghiêm một giấc ngủ thật sâu… Với anh, thất thập nhị tuế vừa qua như một cơn mưa rào.

Thưa quý anh chị, tự nhiên tai mình như nghe tiếng hát liêu trai của cô Khánh Ly đang chầm chậm vọng về:

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi…
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về.
Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ ngày qua
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa.

Tôi lẩm bẩm: “Không đâu, hôm nay chưa vào Thu, mới 20 tháng 7 vẫn còn đang trong mùa hè gay gắt với những cơn nóng nung người, nóng nóng ghê của Houston, nhưng chân ngựa đang về chốn xa …” À thì ra mình đang cảm nhận bài tình ca “Một Cõi Đi Về” của Trịnh Công Sơn … và tôi cùng gia đình ở lại đến 5:00pm sau khi nhà quàn đến mang thân xác anh đi như đã hẹn với cháu Hoàng. Sự chuyển dịch không ngừng của Vô Thường đã nhiều khi để lại những mất mát không nhỏ cho người còn ở lại, nhưng, tôi thấy trong khói sương mờ nhân ảnh dường như có thân hữu Ngô Quang Thọ đang đến đây để đón Anh và từ miền miên viễn cao chắc anh đang mỉm cười vẫy tay cùng THĐL và thầm khẽ rằng: “Xin đừng buồn anh chị nhé, vì tất cả chúng ta rồi sẽ gặp lại…”

Dù cát bụi mệt nhoài đã trở về cùng cát bụi, nhưng nước mắt của gia đình, thân nhân và THĐL sẽ còn thì thầm trải dài theo dòng thời gian ít ra là đến hôm nay và nó sẽ trở thành những lời kinh cầu nguyên…

Lâm Quang Tới
Th. 7/2018 - Houston nắng ấm tình nồng


Trở về đầu trang