![]() |
Tin Vui : TH Nguyễn Sĩ Chính nhanh chóng hồi phục
sau ca giải phẫu động mạch tim thành công mỹ mãn.
Trích emails ngày 19 th. 7, 2015 của TH Nguyễn Trọng Dzũng
TH Nguyễn Sĩ Chính (Bắc CA) vừa trải qua một cuộc giải phẫu động mạch tim và đang trên đường mau chóng hồi phục.
Từ những triệu chứng mỏi mệt một cách bất thường, TH Chính đi khám bệnh, được bác sĩ phát giác ra tình trạng động mạch tim bị nghẽn. Thoạt đầu bác sĩ dự tính làm phẫu thuật thông tim. Chiều thứ Tư 15/7 các kết quả thử nghiệm cho thấy trên động mạch tim tổng cộng 4 chỗ bị nghẽn, trong đó có một chỗ 100% và một chỗ khác 90%. Các bác sĩ đã hết sức ngạc nhiên vì trong tình trạng như thế bệnh nhân rất dễ bị heart attack hay stroke, vậy mà anh Chính không hề hấn gì trong suốt chuyến đi chơi Nam Mỹ dài 17 ngày trước đó.
Bác sĩ quyết định phải làm bypass ngay. Sáng thứ Năm 16/7 anh Chính được đưa vào phòng giải phẫu tại bệnh viện O'Connor (San Jose). Sau gần 5 tiếng đồng hồ (từ 7:00 đến 12:00 giờ) cuộc giải phẫu quadruple bypass đã thành công tốt đẹp.
Không như nhiều người lớn tuổi khác cấn được sắn sóc đặc biệt 2 hoặc 3 ngày, anh Chính chỉ nằm phòng ICU không đầy 36 tiếng đồng hồ. Sáng hôm qua, 18/7 anh đã được chuyển sang phòng bệnh nhân thường. Bác sĩ dự tính, ngày mai sẽ cho anh Chính về nhà.
Mừng thân hữu Chính đã tai qua nạn khỏi. Với tiến trình hồi phục như 3 ngày vừa qua, chắc chắn chẳng bao lâu nữa anh Chính sẽ trở lại với biệt danh "Trạng nếm" của THĐL Bắc Cali.
NT Dzũng
Đôi dòng tâm tình thay lời cảm tạ
của Kim Ngân (Nguyễn Sĩ Chính)
Cả tuần tui vào ở trong bệnh viện với ông xã… Cứ tưởng đi soi tim rồi thông tim… dễ ụi… Rồi về… trong ngày, hôm sau đi làm lại… Ông chồng tui tưởng bở… Vào nhà thương lại có bạn bè và sếp ổng vào, trấn an… không sao đâu… Soi tim mới có chừng 10 phút… thấy ông Bác sĩ ra tui mừng thầm… chắc không có gì nên ông ấy mới ra nhanh, khỏi thông tim chắc…???
Nào ngờ ông đến bên tôi, lắc đầu… không thông được, bị nghẽn nhiều quá, phải mổ… làm bypass gấp… Tôi nghe lỗ tai lùng bùng… Bác sĩ nói sao, nặng vậy à? Nghe bypass thì… rùng mình… nhớ lại Thầy Nguyễn đăng Phu vừa làm bypass năm rồi… Ông bác sĩ bảo đi theo ổng vào phòng để làm thủ tục mổ vào ngày thứ sáu tức là… nằm một ngày nữa… rồi mới mổ. Quay sang cám ơn Bác sĩ và nhờ ông ấy tìm giùm Bác sĩ giỏi... Ông hứa sẽ tìm Bác sĩ giỏi, bảo tui... an tâm... Làm sao mà tui an tâm được?
Tôi bắt đầu gọi bác sĩ gia đình hỏi ý kiến… Ý gì thì cũng là… phải làm bypass thôi. Rồi gọi Cô Thu … xin cố vấn vì biết cô ấy… kinh nghiệm vì Thầy Phu vừa mổ năm rồi. Rồi gọi lại bác sĩ vừa thông tim… Ông ấy nói Bác sĩ… Sang Lee đang đi đến… Vừa gặp thì ông Lee nói… Bác sĩ vừa soi tim xong thì gọi tôi vào gấp, xem kết quả thì phải mổ ngay sáng sớm mai thôi, không chờ ngày mốt được đâu. Mạch máu bị nghẽn, may đó … đi chơi mà không ngã lăn đùng ra là quá may mắn… Rồi ổng hỏi tui và ông xã tui có biết Heart Attack và Stroke là gì không? OMG… tui muốn khóc rồi…
Lật đật gọi con gái, tối đi làm xong về với Bà, còn Mẹ thì ở nhà thương với Bố… Con nhỏ mếu máo… hổng cho con vào thăm Bố hả?... Ừ, thì vào một chút thôi nha, rồi về lo cho Bà Nội giùm Mẹ. Dấu không cho thằng con đang làm bên Philippines biết, có biết cũng chẳng làm gì được…???... Tui còn như đang trên mây thì... chị Thanh, vợ bạn anh Chính gọi vào hỏi tin tức... Tui khóc ngon lành làm chị ấy cũng khóc theo. Vợ chồng anh Hùng cũng vào bệnh viện thăm và trấn an... Hơi đỡ lo một chút rồi, giờ thì bắt đầu cầu nguyện cho mọi sự an lành.
Tờ mờ sáng thứ năm 16/7 y tá cứ liên tục vào thử máu, thử tim… ôi thôi chẳng có ngủ nghê gì, lớp lo, lớp sợ, lớp cứ bị đánh thức… tui như con khùng… nhưng rán tỉnh táo, không khóc … sợ ông chồng tui buồn. Ổng dư sức biết tui là con chết nhát, hay mất tinh thần…
Rồi thì giây phút hồi hộp cũng tới… Tui nắm tay ông xã, nói ổng đừng lo, rán chịu đau rồi khỏe… Ổng gật đầu. Nhìn mấy người y tá đẩy chiếc giường đi vào phòng mổ mà nước mắt tui nó rớt… Tui bước nhanh ra khỏi cổng nhà thương, phải về nhà, lo cho má chồng tui nữa… Lái xe phải thật bình tĩnh… không khóc… không được khóc nha Ngân!
Về nhà gặp má chồng tui, bà hỏi… thằng Chính đâu mà con về một mình? Tui làm tỉnh… ảnh còn trong bệnh viện, họ đang check vì tìm chưa ra bệnh. Soạn quần áo, vật dụng cần thiết là tui chạy vô nhà thương… Còn phải chờ… Ôi cái giây phút chờ đợi sao mà nó dài và lâu, kèm theo nỗi lo sợ vu vơ… Anh chị Hùng Hạnh, bạn thân ông xã tui cũng có mặt…
5 tiếng đồng sau… Đồng hồ chỉ 12:05 phút… Bác sĩ Lee bước ra, nói … Cuộc giải phẫu thành công, ông xã tui OK… Nước mắt tui rớt ra… Tui chỉ biết nắm tay ông Bác sĩ, miệng nói… Thank you, Doc… Thank you… và cứ khóc… Vợ chồng anh Hùng cũng khóc. Giờ phút đó mới thấy vui làm sao, vui mà khóc…!!!
Sau đó thì tui được vào thăm ông xã tui trong phòng hồi sức ICU. Nhìn ông ấy thiêm thiếp với dây nhợ chằng chịt tui lại muốn khóc rồi. Y tá đến kế bên tui nói ông xã mày OK lắm, đừng lo… Làm sao mà không lo… Rồi tui phải về vì ở lại chẳng làm gì được… Cô y tá an ủi… đừng lo, ngày mai mầy đến thì ông ấy đã ngồi lên ghế đó. Tui giật mình… cái gì, mổ banh cái ngực mới xong, còn đang nằm thiêm thiếp mà sáng mai đã ngồi… Tui nhớ lại, cũng nhà thương này, 29 năm trước tui sanh con gái đầu lòng, cũng đẻ mổ… Ngày hôm sau y tá đến bắt tui đứng lên… đi… Ừ mà đi thì đỡ hơn ngồi vì ngồi thì chỗ bụng vừa mổ đau lắm. Bây giờ thì ông chồng tui được nếm mùi… đau đớn như tui rồi. Nhưng tui biết ông ấy can đảm hơn tui, hổng có nhăn nhăn cái mặt rên la đâu. Đàn ông mà lị…!!!
Vậy mà sáng hôm sau tui đến, vào phòng ICU thì thấy ông xã tui đã ngồi sẵn, cười với tui… tuy đau lắm. Em gái và cháu tui cũng vô thăm, ai cũng mừng vì thấy anh ấy khá hơn… ngày hôm qua.
Và thêm một ngày nữa… Bác sĩ nói sức khỏe tiến triển khá, cho đổi sang phòng thường… Tui lại vui vì được ngủ lại đêm, sắp xếp cho con gái đến ngủ với Bà… Trưa trưa, ông xã tui ăn xong thì ngủ và tui chạy nhanh về nhà, tắm rửa và đồng thời lo cho bữa ăn chiều cho Bà má chồng tui…
Sức khỏe ông chồng tui khả quan, tiến triển tốt… Vấn đề là lúc nằm xuống phải gượng ngồi lên thì hơi đau… Bạn bè ông xã cũng như bà con đến thăm, ai cũng mừng vì tình trạng sức khỏe ông ấy tốt, phục hồi sức khỏe nhanh… Vợ chồng anh Dũng vào thăm, ông ấy còn ngồi mở cell phone ra khoe có cái gì hay hay nữa kìa.
Thứ hai, 20/7, bác sĩ vào thăm ký giấy cho về… Tui mừng quá… Tui có nói với ông ấy là bây giờ phải kiêng ăn, kể như giã từ… Bún bò Huế, phở bò, mì Quảng, cơm tấm… hic hic… Chịu thôi, tui cũng kiêng ăn theo ổng cho có bạn… hihi… khỏi phân bì.
Tạ ơn Trời Phật, tui thấy mình thật may mắn. Tui viết những lời này để xin gởi tới bà con bạn bè… những báo động nhỏ như cơn đau ngực, mệt, thì đừng coi thường. Là… nó đó…!!! Chuyến đi Nam Mỹ vừa rồi, ông xã tui cứ nói sao thấy mệt, đi bộ lên dốc không được… Đến Rio ở Brazil, tui lên đến nơi nhìn lại thấy ổng còn đứng dưới thở dốc… Ở Michu Pichu bên Peru cũng vậy, không leo dốc nổi… Về lại nhà, đi bộ đường bằng phẳng thì không sao, nhưng lên dốc thì mệt… Tui mới nói ổng phải đi Bác sĩ liền… Và nhờ vậy mới khám phá ra… nếu không thì… Hổng dám nghĩ tới phần kế đâu. Bác sĩ cũng nói may mà ông ấy không hút thuốc và uống bia rượu… Mấy thứ đó, kết hợp với bệnh thì dễ … đi xa… bất tử lắm.
Đôi lời cảm tạ trước hết là 3 ông Bác sĩ : Bác sĩ gia đình, Bác sĩ soi tim và Bác sĩ giải phẫu, rồi đến các Y tá và Nhân viên ở nhà thương O'Connor, San Jose, đã quá sốt sắng và nhiệt tình... khỏi cần “thủ tục đầu tiên.” Kế đến là Cảm tạ Bà con, Thầy Cô, Bạn bè trong và ngoài nước đã phone, nhắn tin, email thăm hỏi… Ông xã tui được ông boss cho nghỉ 2 tháng, tội nghiệp ngày nào ông boss cũng vô nhà thương thăm và nói… mày nói chồng mày nghỉ giùm 2 tháng, trả lương đầy đủ… và yên tâm nghỉ ngơi giùm… Kể như ông xã tui may mắn vì được mọi người thương mến…
Xin chúc tất cả bà con, anh chị em, bạn bè gần xa luôn đầy đủ sức khỏe, gia đình hạnh phúc…
Kim Ngân
21-07-2015
Hình 1. Chiều ngày 15, 14 tiếng đồng hồ trước khi giải phẫu với ACTH Nguyễn Giụ Hùng
Hình 2. Trưa ngày 17. 24 tiếng đồng hồ sau giải phẫu
Hình 3. Sáng 20 : Chuẩn bị rời bệnh viện
Hình 4. Ngày 21/7 tập đi lại quanh nhà
Hình 5. Ngày 25/7 "và con tim đã vui trở lại !"