Trở về trang chính

SỰ TỈNH GIẤC CỦA MỘT KẺ DO DỰ VÀ THỜ Ơ

Trần Anh Kiệt

Tôi đã do dự không chịu bước lên chiếc tàu Trường Xuân tại thương cảng Saigon ngày 30 tháng tư năm 1975. Tôi đã do dự không bước lên chiếc tàu Đại Hàn cập bến Tân cảng cầu xa-lộ. Tôi đã do dự không chịu theo đứa em họ cùng vào căn cứ hải quân để lên tàu. Tôi đã trả cái giá do dự của tôi bằng những ngày tháng nhục nhằn trong lao tù cộng sản. Tôi cố phân tích nội tâm của tôi, tự hỏi vì sao tôi đã do dự trước làn sóng người hoảng loạn tìm đường chạy trốn cộng sản. Có phải tôi sợ cái vô định, bấp bênh của cuộc đời tị nạn? Không, tôi đã du học, đã làm việc có tiền trước khi trở về quê hương, tôi có thể trở lại Canada làm việc như trước. Phải rồi! Ngoài cái tình quyến luyến quê hương, điều chính yếu làm tôi do dự là vì trong bao nhiêu năm, tôi đã không tin hoàn toàn vào những chứng cớ về cái ác của cộng sản vì những cái ác ấy vượt quá sức tưởng tượng của tâm hồn hướng thiện và chất phác của tôi. Tôi đã tự nhủ : họ cũng là con người, có lương tâm, từng làm cách mạng chống Pháp, sao lại có thể ác như lời người ta nói được. Tôi nhớ đến ông thầy thuốc bắc Lê Minh Xuân đã cứu mạng tôi lúc trẻ thơ. Ông là Thủ lãnh Thanh niên Tiền phong hồi 1945, sau đó theo CS giữ chức bộ trưởng Y tế. Ông ấy không phải là người xấu, tôi không có lý do ghét ông ta. Tôi có biết đâu là trong cuộc chiến chống Pháp có biết bao nhiêu người ái quốc không đảng phái đã bị CS nhốt lại sau bức màn sắt để cuộc đời trôi theo định hướng do cộng sản quyết định. Nhiều văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ tài ba mà tôi ái mộ cũng đã bị cộng sản nhốt trong lồng. Lại còn đày đọa thảm thương sau vụ án Nhân văn giai phẩm . Tôi đã đọc rất nhiều sách, không lạ gì cái tàn ác của Mao trong cách mạng văn hóa, của Staline với "quần đảo Goulag", nhưng tôi vẫn chưa biết sợ cái ác của cộng sản. Về trường hợp của Mao, tôi bị ảnh hưởng bởi những lời phân tích của báo chí và lý thuyết gia tây phương, nhất là ở Pháp : "Nước Tàu bao nghìn năm bị chia rẽ và đói khát, nay được thống nhất và tránh được nạn chết đói đã là kỳ công của Mao. Dân Tàu đã quen cái độc tài trong chế độ phong kiến nên dù Mao có xử sự như hoàng đế thuở xưa cần được tôn sùng thì có gì trở ngại. Còn Tưởng Giới Thạch tham ô và ngu xuẩn, dung túng các sứ quân, trong tay nắm quyền hành trên toàn quốc mà lại để mất hết về tay Mao." Những lời miệt thị Tưởng Giới Thạch, kẻ thua trận, không khác gì những lời của bọn phản chiến Mỹ miệt thị chính thể VNCH và các người lãnh đạo trước 1975. "Gần đây, tôi nghe chính tiếng nói của Tổng thống Johnson trong một phóng sự : "Nước Mỹ làm sao đánh thắng giặc khi đội ngũ ký giả của nó ở VN gởi về Mỹ những tin thất thiệt, dối trá về chiến trận làm lợi cho kẻ thù." Về Staline, tôi biết hết về sự tàn ác của hắn, do Kroutchev người kế nhiệm hắn đứng ra tố giác, nhưng tôi lại nghĩ : đó là do con người tàn bạo của hắn chớ không phải do chế độ cộng sản, hơn nữa đối với dân tộc Nga, Staline đã thành công trong việc ngăn chận phát-xít Đức và tạo ra một Liên bang Sô Viết hùng mạnh. Tôi nào có biết được bên trong bức màn sắt là biển nước mắt, người dân Liên Xô bị áp bức, phải trầm mình trong men rượu Vodka để quên hiện tại tối tăm. Nhưng đối với thế giới bên ngoài, Liên xô đã khéo che dấu một nền kinh tế quốc doanh bệ rạc nhờ các thành tích về kỹ nghệ quốc phòng, nhất là khi phóng thành công Spoutnik với Youri Gagarine bay vòng quanh trái đất. Có khác gì Kim Jong Un của Bắc Triều Tiên ngày nay, phô trương vũ khí nguyên tử trong lúc dân bị đói khát, sống dưới áp bức mà không có con đường thoát. Tôi còn nhớ lời phê bình của chính quyền Mỹ về Nam Hàn dưới thời Tổng thống Lý Thừa Vản : "Nam Hàn là một dân tộc ăn bám vào viện trợ Mỹ." Bây giờ ta đã thấy cái dân tộc "ăn bám" kia đã phát triển như thế nào khi con người được sống trong tự do dưới sự lãnh đạo sáng suốt, ngược với Bắc Triều tiên đói khát vì bị ngự trị bởi các hoàng đế CS họ Kim.

Khi còn là sinh viên ở Canada, tôi đã gặp nhiều người Hung Gia Lợi tị nạn cộng sản sau khi bị đàn áp dã man tại Budapest. Thế mà tôi vẫn chưa biết sợ cái ác của cộng sản! Tại sao tôi có thể u mê đến thế? Có lẽ trong tiềm thức của tôi vẫn còn vấn vương hình ảnh tốt về Hồ Chi Minh và Võ Nguyên Giáp do một số tác giả nổi tiếng của Pháp tạo ra sau trận chiến Điện Biên Phủ. Tôi đã đọc say mê các tác giả ấy lúc vừa mới trưởng thành và chịu ảnh hưởng của họ rất nhiều. Tôi còn nhớ vào năm 1954, lúc còn trẻ thơ, nếu không nhờ mẹ tôi giữ lại thì có lẽ về sau tôi đã biến thành một tên VC bị nhồi sọ, hung hăng với khẩu hiệu chống Mỹ cứu nước, đánh giặc giùm các đồng chí Nga Tàu (lời Lê Duẩn). Số là cậu của tôi lấy tin từ VC, thầm thì với tôi : "Con có muốn được đi Nga du học không? Cậu sẽ sắp xếp cho con lên tàu tập kết ra Bắc sau đó sẽ được đi Nga. Tập trung ở Bến tre. Con đừng nói cho mẹ con biết." Nhưng làm sao ngăn chận được lời thỏ thẻ giữa mẹ và con! Cậu tôi đã phải nhận những lời trách móc pha nước mắt của mẹ tôi. Có rất nhiều đứa trẻ không được may mắn như tôi, bước chân lên tàu đi tập kết. Hai mươi mốt năm sau họ trở lại với đôi dép râu và cái ba-lô, vẫn ở độc thân, thân hình tàn tạ. Chống Mỹ cứu nước đã thành công! Bây giờ ta lo kiếm vợ! Tuổi đã khá cao, thân hình ốm đói, da mặt xanh xao, mắt vàng sốt rét, răng rụng phân nửa, miệng nói ba hoa, cặp mắt láo liên, sợ kẻ rình mò. Thôi, ta dùng danh xưng cách mạng bù vào khuyết điểm thể chất để tán tỉnh các nàng. Ngụy quân, ngụy quyền đều đã vào trại cải tạo thì "ngụy gái" ngoài xã hội chắc cũng còn nhiều. Nhớ khi xưa ở miền Bắc những đồng chí bị thương được cho về làng sống đời vua Trụ, thôn nữ bao quanh, chờ ơn mưa móc, vì tất cả thanh niên đã lên đường chống Mỹ cứu nước, vượt Trường Sơn vạn dặm để giải phóng miền Nam đau khổ, đói cơm.

Tôi đã được xem phim "Chúng tôi muốn sống" mô tả cảnh đấu tố đẫm máu trong việc cải cách ruộng đất ở miền Bắc nhưng tôi vẫn mê muội vì cái ác được đề cập đến, con tố cha mẹ, vợ tố chồng, vượt ra ngoài trí tưởng tượng của tôi về đạo đức con người. Tôi cứ lẩn quẩn với ý nghĩ : họ cũng là con người, có lương tâm, đã từng làm cách mạng chống Pháp, làm sao có thể ác như thế được! Đọc "Giải khăn sô cho Huế" và xem các phóng sự về VC giết người vô tội ở Huế trong biến cố Tết Mậu Thân, tôi lại cho đó là do một nhóm nhỏ VC chớ không phải chủ trương của đảng cộng sản. Vô tình tôi đã lọt vào cái bẫy ngụy biện của bọn khát máu. Trong tư tưởng, tôi đã luôn luôn tìm cách làm nhẹ tội cho cái tàn ác của họ. Cộng sản phải có cái gì hay nên mới thu hút được những nhân tài về phục vụ cho họ. Điển hình là hai nhân tài học vấn mà tôi thán phục, luật sư Nguyễn Mạnh Tường và triết gia Trần Đức Thảo đã bỏ Pháp về VN sống với chế độ CS. Tôi hâm mộ Trần Đức Thảo vì đã đọc những tham luận về triết học của ông trả lời cho Jean Paul Sartre, một triết gia thiên tả của Pháp. Tôi có biết đâu hai ông ấy đã lọt vào cái bẫy dụ dỗ của cộng sản mà phải sống cả một cuộc đời bị trù dập sau bức màn sắt. Nguyễn Mạnh Tường chỉ viết một bài bình luận về cải cách ruộng đất mà từ đại trí thức biến thành cục phân. Còn tệ hơn cục phân vì theo HCM cục phân có ích lợi hơn trí thức.

Ở miền Nam có biết bao trí thức bị VC lừa như hai ông Tường, Thảo và chỉ thức tỉnh sau 1975. Tôi được biết rõ vài tên. Trương Như Tảng cựu Bộ trưởng tư pháp của Mặt trận Giải phóng Miền Nam làm boat people trốn qua Pháp, Châu Tâm Luân giáo sư Đại học Nông nghiệp trốn qua Thụy Sĩ. Huỳnh Văn Nghị giáo sư Pétrus Ký chồng của Dương Quỳnh Hoa, bộ trưởng Y tế MTGPMN, từng chạy theo đám Lâm Văn Tết vào mật khu VC sau biến cố Tết Mậu Thân, ông Nghị nhất quyết ở nhà nuôi gà sau 1975 chớ không tham gia vào chính quyền CS.

Tôi đã trả cái giá do dự của tôi bằng những ngày đau khổ trong nhà tù cộng sản nhưng tôi không tha thứ được cái thái độ thờ ơ của tôi trước cuộc chiến chống cộng sản trong suốt thời gian sống dưới chế độ VNCH. Tôi núp trong cái vỏ bọc chuyên viên cần thiết được huấn luyện 9 tuần lễ rồi trở về nhiệm sở cũ để tránh ra chiến trường. Tôi có thân cộng không? Không. Trong gia đình tôi không thiếu người chết trên chiến trường. Tôi có vô cảm không? Không, tôi có nhiều khát vọng. Khát vọng hòa bình. Nhưng tôi không đi sâu hơn trong tư tưởng, lý luận, là muốn ngưng chiến tranh thì kẻ xâm lăng phải dừng tay chớ không phải kẻ bị đánh phải đầu hàng. Nam Hàn và Bắc Hàn đã đủ khôn ngoan dừng tay năm 1953. Kim Nhật Thành cũng có công cách mạng chống Nhật, cũng là cộng sản độc tài nhưng hắn không kéo dài chiến tranh như các bộ óc heo VC chỉ biết vâng lệnh Nga Tàu, bất kể hậu quả kinh tế của một cuộc chiến tranh dai dẳng, vừa tương tàn vừa hủy diệt tiềm năng phát triển của xứ sở, gây ra món nợ vũ khí khổng lồ biến VN thành nô lệ của Tàu cộng từ gần nửa thế kỷ nay. Cái lỗi nặng của tôi là đã không chịu tin hoàn toàn vào "sự thật" về tội ác mà cộng sản đã gây ra. Sau này khi suy ngẫm lại, tôi lại đổ lỗi cho bộ máy tuyên truyền của VNCH quá dở. Nói sự thật mà không thuyết phục được người nghe trong lúc CS nói dối mà tạo được ảo tưởng cho một số người. Người nông dân miền Nam biến thành du kích vì cái tuyên truyền bịp bợm của cộng sản, điều mà chính quyền quốc gia đối phó không hiệu quả. Có lẽ vì có quá nhiều gián điệp cộng sản trong báo chí, chúng tung tin giả, tạo hỏa mù và gây hoang mang cho dân chúng làm họ không biết đâu là sự thật. Ông trùm tình báo của VNCH, Bs Trần Kim Tuyến lại làm bạn với tên gián điệp hạng nặng của CS, Phạm Xuân Ẩn, tên này đội lốt ký giả đưa tin thất thiệt và kích động cho giới truyền thông ở Mỹ, làm vũ khí cho phong trào phản chiến. VC đã tàn sát biết bao nhiêu người vô tội trong Tết Mậu Thân nhưng không khơi dậy làn sóng phẫn nộ trong dư luận ở Mỹ bằng hình ảnh của tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn vào đầu tên VC khủng bố.

Sau 1975, tôi không còn phân vân về cái ác của CS khi chứng kiến cách chúng trả thù tàn bạo đối với người bại trận. Rõ ràng là nó vượt qua sức tưởng tượng của tôi. Nhưng tôi lại có cơ hội nhận diện thêm được ba đặc điểm khác của CS ngoài cái ác, đó là dối trá, ngu xuẩn và tham ô. Chính ba tính chất này của VC đã tạo bao thảm cảnh cho dân tộc và làm cho VN tụt hậu thật xa so với các nước Á châu khác.

Đầu tiên là "dối trá." VC đã ngụy tạo cho dân miền Bắc thấy một miền Nam đói khổ dưới chế độ VNCH, do đó cần phải thắt lưng buộc bụng để giải phóng miền Nam, theo lệnh của Nga Tàu. Sau 1975, người dân miền Bắc đã phải ngẩn ngơ trước sự trù phú của miền Nam. Thôi thì nào đài (radio), nào quạt máy, nào TV, nào tủ lạnh, chắp cánh bay về phương Bắc. Trong cơn sốt vơ vét của cải, các anh bộ đội quên là CS đã nói láo với họ mấy mươi năm, hy sinh mạng sống cả triệu người cho một chủ nghĩa không tưởng. Cái dối trá của cộng sản biến thành một nét văn hóa của XHCN vì người ta phải nói dối trong một xã hội mà người dân luôn luôn bị rình rập, đe dọa, không ai tin tưởng ai. Cái dối trá cũng được thể hiện trong việc thực thi công việc, "ăn thật, làm dối." Nền kinh tế nào có thể phát triển được với hàng triệu bàn tay và bộ óc thừa thãi, không hoạt động, không suy nghĩ chỉ học thuộc lòng khẩu hiệu, mắt nhắm, tai ngơ, để sống qua ngày.

Cái ngu xuẩn của VC gồm hai phần, khác với các nước cộng sản Đông Âu. Đầu tiên là cái ngu xuẩn dính liền với nền kinh tế quốc doanh theo chủ nghĩa CS : sáng kiến bị hủy diệt vì thiếu yếu tố kích thích con người, phẩm chất sản phẩm tồi tệ vì thiếu cạnh tranh và do sự vô trách nhiệm của người thi hành công việc : nói dối đưa đến làm dối vì làm dối được che đậy bằng nói dối. Ngoài ra, việc điều chỉnh tối hảo mức cung cầu trong nền kinh tế thị trường được thay bằng những kế hoạch què quặt, phí phạm tài nguyên, được lập ra theo giáo điều của những tên cán bộ chính trị ngu dốt. Một ví dụ. Lệnh của Mao về chỉ tiêu sản xuất thép đã một thời làm cho dân Tàu không còn dụng cụ để làm bếp vì nó phải chui hết vào lò luyện thép trong làng, trong quận, huyện. Nhà nhà luyện thép. Nhưng thép lại không xử dụng được vì kém phẩm chất, chất thành núi khắp nước Tàu. Những cái ngu xuẩn kể trên dính liền với XHCN giúp giải thích được sự chênh lệch về phát triển kinh tế giữa các nước CS Đông Âu so với các nước Tây Âu, chưa nói đến nhân quyền bị CS chà đạp đến tận cùng.

Nhưng VC có cái ngu xuẩn thứ hai mà ít nước cộng sản khác bì kịp là sự ngu xuẩn và dốt nát của con người, của toàn bộ cấp lãnh đạo quốc gia, làm cho VN tụt hậu thảm thương, sau hơn 40 năm cưỡng chiếm miền Nam. Họ âm mưu rất giỏi, tình báo rất hay, dối trá bậc thầy, tàn ác hơn Mao, nuôi hận thù ở đỉnh cao chót vót nhờ rèn luyện trong nhà tù Côn sơn, nhưng họ hoàn toàn ngu dốt về xây dựng, phát triển vì việc này đòi hỏi phải có "cục phân" trí thức (lời HCM) nhưng họ lại gạt trí thức qua một bên để dành cho "giai cấp công nhân lãnh đạo", theo chân đồng chí Lê Duẩn, công nhân thiến heo, đồng chí Đỗ Mười, công nhân thợ hồ, đồng chí Nguyễn Văn Linh, công nhân vườn cao su, đồng chí Tôn Đức Thắng, công nhân sở Ba-son v.v... Trong lúc các nước trên thế giới khởi đầu cuộc cách mạng kỹ thuật số và máy tính, làm gia tăng gấp bội nhịp độ phát triển và mức sống của người dân thì VC vâng lệnh Nga Tàu, xâm lăng miền Nam, trả thù miền Nam sau trận chiến, bỏ tù hàng triệu người, diệt tư sản, lập phở quốc doanh, cơm quốc doanh, hớt tóc quốc doanh, phát triển nông nghiệp bằng phân xanh lẫn phân người, dùng sức người thay trâu giống như HCM đã dạy "có sức người sỏi đá cũng thành cơm." Hồ Chí Minh cũng như các đồng chí thợ thiến, thợ hồ, thợ vườn cao-su, thợ Ba-son, thợ đổ thùng v.v. của Bộ Chính trị làm sao hiểu được hiệu lực đòn bẩy của tư bản trong sự phát triển kinh tế. Cái nhìn của họ như con ngựa mắt bị che khuất vì chủ nghĩa Mác Lê chỉ thấy được tứ chi con người mà không nhìn được sức mạnh của bộ óc, uy lực của sáng tạo của tư nhân được sống trong môi trường tự do tư tưởng.

Không có máy móc thì ta xử dụng cánh tay, huy động nhân dân đào kinh bằng cuốc xuổng, sẵn dịp bắt bọn trí thức quen cầm bút phải đổ mồ hôi học tập lao động chân tay, để công nhân vô sản của chúng ta dùng bộ óc (heo) suy nghĩ về quốc sách. Quốc sách đầu tiên về dẫn thủy nhập điền của các đỉnh cao trí tuệ đã làm cho nước biển mặn tràn ngập khắp ruộng đồng, phá hoại mùa màng. Quốc sách thứ hai là di dời vợ con của bọn Ngụy phản động vào vùng gọi là kinh tế mới, đất phèn, rừng núi hoang vu, đầy muỗi sốt rét, để chúng đền tội thêm cho chồng cha đang ở tù, đồng thời giúp cho cán bộ ta có nhà đủ tiện nghi để ở, có bồn cầu, bồn tắm và lavabo tráng men để nuôi cá, có sẵn sân thượng để nuôi heo, nuôi gà, có sẵn cái nồi ngồi trên cái cốc để thưởng thức café phin. Nhưng hãy xem chừng cái bồn cầu này, nó có thể ăn cắp mất cá của ta! Trả thù, trả thù, trả thù! Bao mạng người đã ngã gục trong trại cải tạo dưới họng súng hay vì kiệt sức trong khổ sai. Hàng triệu cánh tay hãy cùng nhau cuốc đất cho sỏi đá biến thành cơm ! Hàng triệu cái vai hãy thay trâu kéo cày ! Trên hết có mười mấy bộ óc heo của Bộ Chính trị điều khiển vận mệnh đất nước, đó là những đỉnh cao trí tuệ của loài người. Để che dấu những bộ óc heo, CS ra lệnh cho các đại học cấp cho mỗi đứa một bằng tiến sĩ để bịp dân. Theo dõi vụ xử Đinh La Thăng và Trịnh Xuân Thanh, tôi thấy VC nêu ra là cả hai đều có học vị tiến sĩ giống như Trọng Lú. Từ thiến heo thành hoàng đế CS chỉ cần tắm máu hơn triệu đồng bào. Từ y tá du kích lên làm Thống đốc Ngân hàng, rồi Thủ tướng, chỉ cần có tên học tại chức trên giấy tờ để trường luật cấp cho bằng cử nhân kinh tế, nói chuyện ngang hàng với Alan Greenspan, xếp Federal Reserve của Mỹ. Trách gì 1000 đồng VN chỉ bằng 5 xu Mỹ và toàn cõi VN dày đặc các cơ cở của Tàu phù, trang bị máy móc phế thải gây ô nhiễm trên toàn thể đất nước, sông ngòi, ao hồ, biển cả, ruộng đồng, đem hóa chất vào thịt cá, trái cây, gieo mầm ung thư để hủy diệt dân tộc VN. Trong lúc CSVN ngụp lặn với kinh tế phở quốc doanh, hớt tóc quốc doanh thì bên Đài Loan, Tưởng Kinh Quốc nối nghiệp Tưởng Giới Thạch mời được một người Mỹ gốc Tàu, đang làm giám đốc kỹ thuật của Control Data Corporation (đối thủ của IBM) về Đài Bắc thiết lập khu kỹ nghệ kỹ thuật cao, giống như Silicon Valley, làm căn bản giúp Đài Loan phát triển kinh tế vượt bậc. Và cũng trong lúc ấy, dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Phác Chánh Hy, Hàn quốc đã xây dựng mọi nền tảng để biến thành một cường quốc kỹ nghệ trên thế giới.

Nói về tham nhũng thì ai cũng biết nó dính liền như thịt với xương của mọi chế độ cộng sản do độc tài bóp nghẹt tiếng nói của người dân. Đâu có ai dám tố giác cán bộ CS tham nhũng vì bộ máy công an sẽ vu cho họ tội phản động, sẽ bị lưu đày không xét xử và chết rũ trong tù. Vì không ai giám sát hay xử phạt, bọn chúng hè nhau hút máu người dân, biển thủ công quỹ, ăn cướp đất đai, biển thủ ngân hàng, vòi tiền người dân trong mọi hoạt động kinh tế hay thủ tục hành chánh. Muốn vòi tiền nhiều thì phải đặt thêm thủ tục thật nhiều và giấy tờ chồng chất. Xây trụ sở đảng, xây tượng đài cho thật nhiều thì mới ăn cắp được nhiều. Ai dám nói dựng tượng HCM là vô ích! Tiền xây tượng đài ta dành phần lớn để xây biệt phủ cho ta! Cô giáo Trần Thị Lam ở Hà Tĩnh đã phải thốt lên : "Những dự án và tượng đài nghìn tỉ. Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay." Công an và quân đội thi nhau làm kinh tế, đầu cơ, chiếm đoạt đất đai, ăn cắp ngân quỹ. Phải cho chúng lợi lộc chúng mới tận lực bảo vệ đảng ta. Đảng CSVN biến thành một đảng cướp mafia dùng súng ống và nhà tù có trong tay để vòi tiền, hút máu người dân ở mọi giai tầng quản lý xã hội : làng xã, quận huyện, tỉnh thành, cục, bộ. Các đày tớ của nhân dân trong Bộ Chính trị, trong chính phủ ngồi yên trên ngai vàng, hưởng của dâng hiến của đàn em. Có ai chưa thấy ghế hoàng đế lát vàng, chạm trổ long phượng trong nhà cựu Tổng bí thư Nông Đức Mạnh?

Vì sao cái tham nhũng của VC làm thụt lùi sự phát triển của quốc gia? Vì mọi quyết định về kinh tế của VC không căn cứ trên lợi ích kinh tế mà trên tiền huê hồng chúng nhận được hay trên kế hoạch biển thủ. Vinashin mua tàu phế thải nói là để sửa chữa nhưng biến thành bãi sắt vụn. Thiệt hại hơn tỷ đô la. Mua toa xe lửa đã phế thải của Tàu cộng, cũ đã trăm năm để tăng cường đường hỏa xa! Bô-xít Tây Nguyên, hủy hoại mội trường, nằm trong vị thế chiến lược, nhất định phải được thực hiện theo lệnh của Tàu cộng. Cụ già Võ Nguyên Giáp bị bọn óc heo cho ra rìa đã mấy mươi năm phụ trách hạn chế sinh đẽ, ò è lên tiếng, chúng để ngoài tai. Ôi, Điện Biên Phủ nay còn đâu! (thơ Thế Lữ).

Tôi chưa tha thứ được cho tôi về thái độ thờ ơ trước 1975 thì sau khi thoát khỏi nhà tù CS đến bến tự do, tôi lại trở thành lãnh đạm với chính trị, đặt trọng tâm vào sự nghiệp và gia đình cho đến một ngày tôi tỉnh giấc, tóc đã bạc màu, thì ôi thôi, còn đâu quê hương cũ ! Tàu phù tràn lan trên khắp nước, nhượng địa mọc khắp nơi, rừng thiêng đã thành bãi tha ma, Hoàng sa, Trường sa, Tàu phù đã chiếm, cá tôm chết ngập bãi bờ, ngư dân hết đường sinh sống, bị giặc Tàu cướp bóc, giết chóc hàng ngày trên vùng biển đảo của VN. Còn VC thì vẫn khư khư mười sáu chữ vàng dù biết lòng dân oán ghét. Chúng đàn áp dã man những cuộc biểu tình chống Tàu cộng, chống Formosa, chống ô nhiễm môi trường. Lương tâm của loài thú!

Tâm hồn tôi mang một vết thương sâu đậm trước thảm cảnh của dân tộc. Phụ nữ VN biến thành nô lệ tình dục cho cả thế giới, bán thân rẻ mạt cho người Đài Loan, Đại Hàn, làm ô-sin cho các nước Á châu và Á rập, chịu sỉ nhục, bị chủ hãm hiếp. Bao nhiêu giọt nước mắt thầm lặng khổ đau. Nam nhân thì tranh nhau đi lao động rẻ tiền ở nước ngoài làm giàu cho bọn cán bộ cộng sản ngồi thu tiền huê hồng trên đồng lương thấp kém của họ. VC nuôi cả triệu quân, vỗ béo 600 tướng lãnh công an, quân đội để chúng sẵn sàng tắm máu nhân dân để giữ vững ngôi vị cho một đảng cướp mafia.

Tôi đang tuyệt vọng cho tương lai của dân tộc thì vui sướng thay đồng bào tôi đã vùng dậy trước cái âm mưu bán nước cho Tàu cộng qua luật đặc khu kinh tế. Cả nước đã đứng lên hàng hàng lớp lớp, thách thức bọn thú làm người. Tôi thích nhất là lòng can đảm của đồng bào ở Bình Thuận, các anh chị em công nhân Pouchen ở Bình Tân và cái khẩu hiệu rõ ràng, quyết liệt của đồng bào tỉnh Tiền Giang : Đả đảo Việt cộng bán nước. Những ai còn nghi ngờ về văn kiện bán nước của Hiệp ước Thành đô, thì luật đặc khu kinh tế là sự khởi đầu cho việc thi hành hiệp ước này. Những bộ óc heo của Bộ chính trị làm gì có lương tâm. Chúng đã bán nước lâu rồi. Hãy nhìn tên Tàu cộng Hoàng Trung Hải ngang nhiên làm Phó Thủ Tướng của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa VN, rồi bí thư thành ủy Hà Nội. Hãy nhìn tên Tàu cộng khác, Lưu Bình Nhưỡng nằm trong Quốc hội để mớm lời cho các tên đại biểu quốc hội ngu đần, ngủ gà ngủ gật, khi thức dậy bấm nút "chấp thuận" theo lệnh đảng.

Thảm thay cho dân tộc VN đã khổ đau dưới gông cùm của cộng sản và cũng mừng thay cho dân tộc VN đã tỉnh giấc! Giống như tôi!

Trần Anh Kiệt
20 Th.6/2018

Trở về đầu trang