Ngày Quốc Hận
(Bài nầy được viết bằng tiếng Pháp nhắm vào độc giả Canada được tác giả ghi lại bằng tiếng Việt)

30 tháng 4 năm 1975, ngày định mệnh ! Ngày chiến thắng của cộng sản nhưng là ngày tang tóc của người Việt quốc gia, ngày khơi dậy một vết thương sâu đậm, ngày mất Saigon. Chiến tranh Việt Nam đã kết thúc! Nước Mỹ thở dài nhẹ nhõm. Đã xong rồi cơn ác mộng chia rẽ dân tộc họ. Sáu mươi ngàn lính Mỹ đã hy sinh, và hơn một triệu người Việt đã bỏ mình trong cuộc chiến chống xâm lăng cộng sản. Sự thua trận của miền Nam có thể dự đoán được. Trong lúc Liên-xô và Trung cộng tuôn vào miền Bắc mọi vũ khí tối tân thì người Mỹ, qua Quốc hội, đã ngưng tiếp tế súng đạn cho miền Nam. Chiến dịch tuyên truyền chống chiến tranh do Liên-xô tài trợ đã thành công mỹ mãn trong việc sách động dư luận, dẫn đến sự rút lui của Mỹ ở Đông nam Á, phản bội một đồng minh làm vướng bận. Nghĩ lại trước kia, trong cuộc chiến chống cộng sản ở Triều Tiên, nước Mỹ đã tạo được vinh quang, đẩy lùi đạo quân của Bắc Hàn và Trung cộng về vĩ tuyến 38, nhờ thế mới xuất hiện được một Hàn quốc hùng mạnh ngày nay, trong lúc nước VN đáng thương phải chìm sâu trong bóng tối của bức màn sắt, dưới gông cùm của cộng sản khát máu, nung nấu khát vọng trả thù. Hơn một triệu quân nhân và công chức miền Nam bị giam cầm trong các trại cải tạo, hàng ngàn người bị xử bắn, không ít người bị chết vì kiệt quệ trong khổ sai, nhiều người phải khổ đau sống cuộc đời tù ngục đến 20 năm, gia đình họ bị đuổi khỏi thành phố theo kiểu “Pol Pot”, bị ép buộc đi “cái gọi là vùng kinh tế mới”, miền đất hoang vu, thiếu nước, không trường học, dẫy đầy muỗi sốt rét. Thế giới tự do nhắm mắt trước cái tàn bạo của cộng sản VN. Họ giữ vai trò của một quan sát viên lạnh lùng chứng kiến sự lập lại của lịch sử. Mao trạch Đông và Staline cũng đã phạm những tội ác chống nhân loại như thế. Goulag của Liên-xô, trại Lao cải của Trung cộng, lưu đày tập thể của Staline, cách mạng văn hóa của Mao, những thứ ấy đã chôn vùi sinh mạng của mấy chục triệu người vô tội. Tuy nhiên, cái thế giới tự do kia, dù bất lực trước làn sóng đỏ nhưng lại có một lòng quảng đại vô biên : đón nhận làn sóng người vượt biển. Đoàn người đó đã một thời được gọi là “vô tổ quốc” trân trọng giữ mãi trong tim tên của những ân nhân của họ : Trudeau, Thatcher, Reagan, Chirac. Và họ cũng không quên cái tên Joe Biden, ứng cử viên Tổng thống Mỹ, đã một thời bỏ phiếu chống việc cứu giúp người tị nạn VN. “Nước Mỹ không có trách nhiệm đối với họ”, hồ sơ giải mật của Quốc hội Mỹ có ghi lại lời ông ta nói. Sau cùng, cái tàn ác của cộng sản đã đánh thức lương tâm của một số người có danh vọng. Tại Pháp, Jean Paul Sartre, từng thân cộng, phản chiến, đã cùng nắm tay đối thủ ý thức hệ Raymond Aron đến gặp Tổng thống Jacques Chirac để xin cứu giúp người tị nạn VN. Joan Baez, du ca phản chiến, đã tỏ niềm hối tiếc. Jane Fonda ăn năn vì đã đứng trên chiến xa của cộng sản miền Bắc tố cáo tổ quốc mình, nước Mỹ, kẻ xâm lăng!
Trong cái Ngày đau buồn nầy, được Canada đặt tên là “Ngày Hành trình tìm tự do”, ba triệu người Việt quốc gia trên toàn thế giới làm lễ truy niệm các vị anh hùng của mình, trong ấy có năm tướng lảnh đã tuẩn tiết sau khi Saigon thất thủ. Đồng thời họ cũng cầu nguyện cho linh hồn của hai trăm ngàn người vượt biên không đến được bến tự do, thân xác bị chôn vùi dưới lòng đại dương.
Vết thương năm xưa đã có thể lành nếu nước Việt Nam ngày nay thành công về kinh tế và người Việt được thở luồng không khí tự do. Nhưng thực tế đi ngược lại : kinh tế lụn bại, quyền con người bị chà đạp. Số là, sau bao nhiêu năm áp đặt một cách điên cuồng và ngu xuẩn một nền kinh tế quốc doanh và tập thể hóa nhiều hoạt động công nông nghiệp, trước khi thức tỉnh theo gương Tàu cộng xoay qua kinh tế thị trường, cộng sản VN đã thành công trong việc hủy hoại xứ sở, thực hiện được con số ít oi về tổng sản lượng chia cho mỗi đầu người là 2.740 đô-la Mỹ, so với con số 31.400đô la của Hàn quốc. Các tên đao phủ thủ cộng sản năm xưa nay trở thành tư bản đỏ cùng bọn thái tử đảng thu góp cho mình mọi của cải và thiết lập một bộ máy tham nhũng ở mọi giai tầng quyền lực của cán bộ cộng sản. Người dân bị khảo tra đến chết trong đồn công an, các bloggers bất đồng ý kiến trên mạng xã hội bị kêu án hơn mười năm tù, các cuộc biểu tình chống Trung cộng xâm lăng bị đàn áp dã man, mọi lời chỉ trích chính quyền được xem là lý luận phản động. Án tù dài hạn chờ đợi những kẻ chống đối. Trong cái nhà tù vĩ đại của chế độ cộng sản, ngành du lịch lại rất phát đạt. Nhiều du khách không những bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của vịnh Hạ Long, kỳ quan thế giới, mà còn khao khát gặp những phụ nữ con nhà lành nhưng lại không ngại bán thân làm kế sinh tồn.
Là người tị nạn năm xưa, tôi luôn luôn ấp ủ lòng tri ân sâu đậm đối với quê hương thứ hai và người dân nơi ấy vì đã cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời một cách tốt đẹp và được thở bầu không khí tự do sau bao nhiêu năm bị đọa đày trong ngục tù cộng sản.
Trần Anh Kiệt |