TƯỞNG NIỆM ANH HÙNG LÝ TỐNG
Anh xong phi vụ cuối cùng,
Xứng danh là một anh hùng Việt Nam.
Anh ra đời trong thời ly loạn,
Đời bắt Anh phải hoạn nạn cùng.
Sớm mang dòng máu anh hùng,
Tròn mười tám tuổi, Anh xung phong vào
Ngành không quân, với bao mơ ước,
Làm người hùng, nối bước tiền nhân.
Quê hương yêu dấu đang cần,
Những người trai trẻ, dấn thân diệt thù.
Trong huấn luyện, tiếp thu rất lẹ,
Vững niềm tin, Anh sẽ hiên ngang.
Cánh bằng lướt gió, băng ngàn,
Thi hành phi vụ, không màng hiểm nguy.
Bao lần được chỉ huy khen tặng,
Người phi công nhanh nhẹn, can trường.
Được nhiều binh chủng yêu thương,
Kịp thời yểm trợ, trên đường hành quân.
Năm bảy lăm, Phan Rang đụng trận,
Máy bay Anh bị đạn bắn rơi.
Anh nhảy dù ra kịp thời,
Nhưng đành chấp nhận làm người tù binh.
Cuối tháng tư, tình hình thay đổi,
Anh không may, đã lỗi dịp này.
Đồng đội di tản ra ngoài,
Anh đành chấp nhận, bó tay trong tù.
Sau năm năm ở tù cọng sản,
Anh vượt ngục, thật đáng ngợi khen.
Về Sài gòn, vẫn không yên,
Anh tìm mọi cách, vượt biên ra ngoài.
Đi đường bộ, chông gai chẳng sá,
Một mình đi, thật quả kiên cường!
Biết bao trở ngại trên đường,
Cuối cùng đến được quê hương Hoa Kỳ.
Sau sáu năm, anh đi đại học,
Để lấy bằng cao học ở Louisiana.
Tinh thần chống cọng thiết tha,
Anh tìm mọi cách tung ra đòn thù.
Lòng kiên cường, lao tù chẳng sá,
Anh tạo nhiều thành quả quý thay!
Lần đầu, uy hiếp máy bay,
Đem truyền đơn thả xuống ngay Sài Gòn.
Thật ngoạn mục, nhưng còn chưa hết,
Anh nhảy dù, thấy chết như chơi.
May thay dù mở kịp thời,
Đưa Anh lần nữa, đến nơi ngục tù.
Qua bao năm, kẻ thù man rợ,
Anh can trường, không sợ quyền uy.
Luôn đòi hỏi được thực thi,
Những quyền căn bản, trong khi ở tù.
Sau tám năm, Anh từ ngục tối,
Được về Mỹ, theo lối ngoại giao.
Tinh thần Anh vẫn không nao,
Anh lại tiếp tục, nêu cao anh hùng.
Năm hai ngàn, anh tung chiêu mới,
Từ Florida, bay tới Cuba.
Truyền đơn lại được tung ra,
Hô hào lật đổ cáo già Castro.
Về Florida, xử anh vô tội,
Nhưng bằng lái lại bị thu hồi.
Được dân Cuba khen hết lời,
Việc làm “đội đá vá Trời” xứng danh.
Không bằng lái, nên Anh lại phải,
Qua Thái Lan học lái máy bay.
Chỉ mong được dịp để bay,
Anh liền thuyết phục người thầy ngồi bên.
Để anh được mình ên tự lái,
Đến Sài gòn để rải truyền đơn.
Vị thầy đã được đền ơn,
Nhưng vì áp lực, nên ông phản lời.
Đưa anh trở lại đời tù tội,
Rồi Việt Nam gây rối chuyện thêm.
Tình hình trông thấy khó êm,
Cộng đồng ở Mỹ, cố đem Anh về.
Qua vụ án, không hề đơn giản,
Cho dù anh bản lãnh biện minh.
Nhưng toà không được công minh,
Bảy năm bốn tháng, tiến trình mới xong.
Về lại Mỹ, cũng trong năm đó,
Qua Đại Hàn, tìm cớ để bay.
Nhưng mà anh lại không may,
Phi công phát hiện anh ngay tức thì.
Anh bị bắt, và truy tố tội,
Đã cố tình gây rối, gán cho.
Nên không thực hiện ý đồ,
Thả truyền đơn, đòi tự do Bắc Hàn.
Về lại Mỹ, liên quan nhiều chuyện,
Có đấu tranh, anh hiện diện liền.
San Jose tuyệt thực đòi quyền…
Chống Đàm vĩnh hưng, văn tuyên cọng thù…
Luôn tranh đấu, cho dù mỏi mệt,
Chuyện anh làm dễ chết như không.
Can trường chẳng chút yếu lòng,
Chỉ mong đất nước không còn cọng nô.
Hai lăm năm, sa cơ tù ngục,
Luôn kiên cường, không chút nản lòng.
Bốn lần vượt ngục thành công,
Còn về tuyệt thực, thì không thể bàn.
Luôn tranh đấu, không màng hạnh phúc,
Rất đào hoa, nhưng lúc cuối đời.
Một mình trơ trọi đơn côi,
Nhờ tình chiến hữu, khắp nơi ân cần.
Tháng tư xưa, THIÊN THẦN gãy cánh,
Khiến cho Anh lâm cảnh tù đày.
Tháng tư này, gặp chuyện không hay,
Ó ĐEN “hạ cánh”, từ nay yên bình…
Vĩnh biệt Anh, người hùng nước Việt,
Suốt một đời oanh liệt đấu tranh,
Công Anh đáng được vinh danh,
Đám tang trọng thể, được dành riêng cho.
Sunnyvale 21/4/2019
Mùa Quốc Hận
NGUYỄN SÁU
Trở về đầu trang |