Trở về trang Mục Lục

DUYÊN XƯA LẠI THẮM

(Thơ dựa theo chuyện kể của tác giả Hạ Vũ)
Người chuyển thơ Nguyễn Sáu

Lời BPT: "Duyên Xưa Lại Thắm" nguyên gốc là một bài văn xuôi của tác giả Hạ Vũ đăng trên mục "Viết về nước Mỹ” của Việt Báo Online, bài số 2933-28233-vb3062910, được thân hữu Nguyễn Sáu chuyển thành thơ, dưới hình thức "nói thơ" mộc mạc và chân thực ở làng quê miền Trung thời xa xưa, quê hương của thân hữu Nguyễn Sáu.

Xin cám ơn người “chuyển thơ”, TH Nguyễn Sáu, cám ơn tác giả Hạ Vù và Việt Báo Online.

***

Những câu đối thoại, cười vui thân mến,
Của hai người vừa mới đến tìm nhau.
Sau một thời gian xa cách rất lâu,
Giờ gặp lại, hai mái đầu đã bạc.

***

Xin chào Bà, cô giáo trường Châu Đốc,
Em là Tùng, không chắc cô nhớ ra.
Cậu học trò xưa, nay đã quá già,
Cô khoẻ không? Thời gian qua trôi nổi…

Trời ơi Anh! Tưởng em quên giọng nói?
Sao bây giờ anh mới tới tìm em?
Duyên cớ nào? Anh thử nói ra xem?
Em luôn nhớ Anh, hằng đêm da diết…

Anh tìm em bao lâu đố em biết?
Từ Washington tận miết đến Virginia.
Và bây giờ mới gặp ở California,
Anh về đây, thông qua thằng con út.

Có việc ở Ca Li, may hết sức,
Anh theo về, từ lúc nó về đây.
Mới được mấy tháng, tính đến hôm nay,
Âu cũng là dịp may Trời sắp đặt.

Đến Ca Li em vẫn luôn ở miền bắc,
Không đi đâu, nên rất khó quen ai.
Làm sao anh tìm được? thật là tài,
Vì em bận đi làm hoài, anh tưởng?

Cho em đoán, nếu trúng anh sẽ thưởng,
Ngàn đoá hồng, cho em sướng cả người.

Chịu thua, nhưng em cần một đoá thôi,
Là đủ để em thấy đời thơ mộng…

Tuần rồi họp không quân, theo truyền thống,
Anh tình cờ gặp cả đống người quen.
Trong đó có Hoàng, em còn nhớ chăng?
Là em ruột chị Cẩm Vân ngày trước.

Gặp chị Vân, là biết tin em được,
Thể là điều anh mơ ước đã thành.
Đúng là Trời đã xui khiến cho anh,
Về đây họp mặt, nên anh mới biết.

Cám ơn Trời, thấu việc mình tha thiết,
Ơn nước Mỹ, giúp người Việt tận tình.
Những người đầy khốn khó như chúng mình,
Có được cuộc sống an bình, nhân ái…

Anh nghỉ hưu, nên thì giờ rộng rãi,
Hứa tuần sau, anh sẽ lại dùng cơm.
Anh còn nhớ, trước đây có một hôm,
Em mời anh một bữa cơm quá tốt.

Nhớ làm thêm món “ruốc xào sả ớt”,
Đã làm anh nước mắt rớt trong tù.
Không vì cay, mà vì anh suy tư,
Tình của em cho anh như Trời biển!

Anh à! nói oang oang sẽ nguy hiểm,
Vợ anh biết, bà sẽ “điểm mặt anh”.
Em đừng lo, vợ anh đã vãng sanh,
Nên giờ đây anh muốn thành “Vô Kỵ”.

Biết chồng con em sao mà nói bậy?
Gặp Cẩm Vân, anh đã lấy lời khai.
Tại sao em lại muốn dấu anh hoài?
Từ quê nhà, không nói ngay cho biết!

Để phải mang một nỗi buồn da diết,
Và chúng mình đâu nhất thiết xa nhau…
Các con muốn anh lấy vợ đã lâu,
Để chúng khỏi bận tâm hầu hạ Bố.

Anh biết em không cho là anh “hố”,
Vì lúc anh quá khổ, em còn thương.
Thì giờ đây chuyện đó là bình thường.
Đừng cho là chuyện yêu đương đã muộn…

*
*     *

Mở mắt nhìn đồng hồ vẫn còn sớm
Thì bỗng nghe tiếng gọi lớn tên mình.
Chị Cẩm Vân một người bạn thân tình,
Đã giục giã “mau lên không sẽ trễ”.

Vì hôm nay chủ nhật là ngày lễ,
Sợ kẹt xe, mình sẽ trễ chuyến bay.
Đừng xí xọn, vì chẳng thấy được ai,
Toàn quả phụ, không có ai nhìn thấy,

Xách hành lý, nắm tay tôi kéo chạy,
Có tắc xi đang đậu tại trước nhà.
Và Ngọc Mai ngồi trong xe nhìn ra,
Ba chúng tôi đều là bạn cùng lớp.

Thân nhau nhiều, vì tính tình rất hợp.
Nên chuyện gì cũng kể hết nhau nghe.
Về Sài Gòn trong ba tháng nghỉ hè,
Giờ ra Huế để học về năm cuối.

Trong ba đứa, Cẩm Vân người nhiều tuổi,
Nên được chúng tôi phong tước “Chị Hai”.
Lần này nhờ chị xin được chuyến bay,
Sài Gòn Đà Nẵng, trước ngày khai giảng.

Không anh nào, nên chúng tôi lơ đãng,
Ngồi im ro, trông dáng thật hiền lành.
Sau khi đã đưa mắt đảo nhìn quanh,
Tìm đối tượng, nhưng rồi đành thất vọng.

Chỉ một ông già, trông hơi lọng cọng,
Ngọc Mai đùa, “Đừng trông ngóng làm gì”.
“Trên tàu này quả “âm thịnh dương suy
”,
Cả ba đứa lại xầm xì ranh mãnh…

Thì đột nhiên thấy máy bay hạ cánh,
Xuống Liên Khương để nhận lãnh người thêm.
Ba không quân đã nhanh nhẹn bước lên,
Bầu không khí bỗng trở nên vui vẻ.

Cả ba người đều trông còn rất trẻ,
Vừa kéo tay ngồi ghế kế bên nhau.
Những ánh mắt dò xét, liếc thật mau,
Khẽ gật đầu chào nhau liền sau đó.

Thấy hai anh đang ghé tai nói nhỏ,
Cả bốn mắt đều đang ngó chúng tôi.
Khiến cho tôi suy nghĩ mãi không thôi,
Ai là đối tượng? tôi ngồi nghiêm chỉnh.

Quan sát xem ai là nhân vật chính?
Nên trong đầu cứ suy tính mông lung.
Chắc mình là đối tượng không chừng?
Nên cảm thấy hơi thẹn thùng thì phải?

Suốt chuyến bay, thấy tay chân thừa thãi
Không làm sao để giải thích được đây.
Một anh đeo kính, và một anh gầy,
Cứ nhìn mãi suốt chuyến bay không ngớt.

Máy bay đáp, giúp chúng tôi xuống trước,
Chị Cẩm Vân được tiễn bước đầu tiên.
Đến lượt tôi được đưa xuống tiếp liền,
Từng đứa một, đưa tay “phiền anh giúp”.

Rồi hỏi han, giới thiệu tên tới tấp,
Cho chúng tôi biết tên gấp ba anh.
Hùng cao ốm, anh mang kiếng là Thanh,
Người tên Sang mặt hiền lành phúc hậu.

Bạn rất thân, là không quân chiến đấu,
Bảo vệ quê hương yêu dấu Việt Nam.
Chống cọng quân xâm lươc đầy gian tham,
Người trai trẻ, quyết tâm diệt áp bức.

Lên Đà Lạt mục đích là dưỡng sức,
Sau thời gian dài, sức lực hao gầy.
Phải trở về đơn vị gấp hôm nay,
Rất may mắn cùng chuyến bay quân sự.

Lần đầu tiên, nên chúng tôi do dự,
Chị Cẩm Vân nhanh nhẹn thử hỏi đường.
Vì không biết lối ra từ phi trường,
Và anh Thanh, vì tình thương vô tận…

Đã tình nguyện lo thi hành bổn phận,
Chở chúng tôi đến tận bến xe đò.
Dùng xe phi đoàn, không chút đắn đo,
Tình cờ đó, là lý do quen biết.

Theo thời gian, chúng tôi thành thân thiết,
Nên cuối tuần là tạm biệt Cố Đô.
Theo các anh bằng trực thăng bay vô,
Đến “Đà Thành” để tha hồ ngắm cảnh.

Trong những tuần chúng tôi được rỗi rảnh,
Sáng thứ hai về lại cảnh học đường.
Những chuyến đi, khiến tôi chạnh lòng thương,
Từ thương đến yêu… ai lường trước được?

Có yêu nhau cũng là do duyên phước,
Tôi và Thanh đã nhận được tình yêu.
Hai chúng tôi đều khó xử một điều,
Vì Hùng cũng yêu tôi nhiều như thế…

Cuối năm học, tôi sắp xa rời Huế,
Nhận trường dạy, nên không thể gặp thường.
Lần chót Thanh gặp tôi bên sông Hương,
Để ăn chè, và chủ trương hóng gió.

Em ăn chè gì? Nói cho anh rõ
Chè thịt quay, món đó em chưa ăn.
Em nghĩ rằng có thịt ăn khó khăn,
Giờ xa Huế, em muốn ăn cho biết.

Anh gọi cho tôi ly chè đặc biệt,
Có nhiều thịt, khi tôi liếc mắt trông.
Em ăn đi, xem nó có ngon không?
Bưng chén lên, tôi thấy lòng ái ngại.

Không chi mô, ăn đi cô em gái,
Anh khuyến khích, nên tôi phải rán ăn.
Húp một miếng, nhưng lọng cọng làm răng,
Cả chén chè đổ ụp, văng đầy áo.

Anh lấy khăn tay vội lau cho ráo,
Bà bán chè liền bảo “ngực nửa kìa”.
Tưởng vợ chồng, vì đi giữa đêm khuya”,
Anh vội vàng cầm khăn, chìa tay vuốt.

Tôi rùng mình, vì điều chưa biết trước,
Lòng lâng lâng, cảm nhận được “đê mê”
Choàng vai tôi, anh bảo “chúng mình về”,
Tôi theo anh, và không hề phản đối.

Sợ bà hàng chè biết, sẽ bắt lỗi,
Không vợ chồng mà lặn lội trong đêm.
Kề tai tôi, anh khẽ nói “xin lỗi em”.
Lời nói anh đã gây thêm luyến ái,

Em về tắm, đêm khuya rồi, lạnh đấy,
Đi bên anh, tôi cảm thấy ấm lòng.
Lời tỏ tình tôi hết sức trông mong,
Nhưng anh chỉ bảo “sẽ trông và nhớ”.

Chắc có lẽ sỗ sàng anh không nỡ,
Nên anh đành chỉ nói trớ thế thôi.
Và như thế chắc cũng đã đủ rồi,
Chuyện gắn bó giữa đôi ta đã rõ.

Tôi giữ trọn mối tình đang nở rộ
Anh chúc tôi “ngày thượng lộ bình an”.
Tạm biệt anh, tạm biệt Huế đài trang,
Tương lai chắc sẽ, “huy hoàng tráng lệ”.

***

Tôi được Bộ bổ nhiệm về Châu Đốc,
Cô giáo việt văn, là gốc của mình.
Tuy xa người yêu, và cả gia đình.
Nhưng rất vui, vì tình không xa cách.

Vẫn thư từ đều, không gì để trách,
Kẻ bắc, người nam, chẳng cách được lòng.
Luôn biết tin nhau, không phải chờ mong,
Tình thăng hoa, như một bông hồng thắm.

Tôi cầu mong, tình mãi luôn thắm đậm,
Dẫu có gì, cũng thông cảm cho nhau.
Rồi một hôm, anh hẹn đến thư sau,
Anh sẽ nói em nghe “câu quan trọng”.

Tôi vui mừng, và mãi luôn trông ngóng,
Cả tháng chờ, tôi thất vọng vô cùng.
Cứ mong điều…mình được phép sống chung,
Thư đến chậm, nhưng vui mừng vụt tắt.

Tin anh bị thương, lòng đau như cắt,
Anh về nhà, nên tôi chắc không sao.
Long Xuyên-Châu Đốc không xa là bao,
Chuyện thăm anh, tôi nôn nao chờ đợi…

Ngày cuối tuần, giờ chờ mong đã tới,
Đi chuyến sớm, để về nội trong ngày.
Đến nhà, được Ba anh báo cho hay,
Anh đi chơi, tôi nghĩ ngay thương nhẹ.

Chắc không mất phần nào của thân thể,
Ông giữ tôi ở lại để chờ anh.
Tôi xin phép, muốn được đi loanh quanh,
Vì không biết bao giờ anh trở lại.

Chờ ở đây, tôi cũng thấy rất ngại,
Thuê xe đến khu thương mại xem sao?
Hy vọng gặp được anh ở nơi nào…
Nhưng đi mãi, mà không sao tìm thấy.

Mỏi chân rồi, và mồ hôi nhễ nhại,
Tôi nhủ lòng, nên ghé lại bờ sông.
Tìm nơi nào mát mẻ ngồi đó trông,
Với hy vọng, anh lông nhông đâu đó.

Và tiện thể để có nơi hóng gió,
Thì bỗng nghe tiếng ai đó bên tai.
Vừa dí dỏm, và cũng rất khôi hài,
Người yêu tôi giống cô này như đúc

Chắc hai cô sinh ra cùng một lúc,
Cùng mẹ cha, và hạnh phúc như nhau?

Tôi nhìn anh, nước mắt bỗng trào mau,
Ôm lấy tôi, anh nói câu an ủi.

Anh không sao! Xin em thôi buồn tủi,
Người yêu lính, phải chấp nhận rủi ro.
Vết thương anh không đến nỗi to
Xuyên qua chân, nhưng không lo xương cốt.

Can đảm lên! Xứng danh người vợ tốt,
Đừng làm anh phải mai một chí trai.

Ôm lấy anh, tôi thành thật nói ngay.
Xin lỗi anh, kể từ nay… em cố.

Em biết không? Sống chết đều có số,
Lỡ sau này, anh “thành cố” thì sao?

Tôi ngăn không cho anh thêm lời nào.
Rồi hai đứa ôm nhau trao “âu yếm”.

Nụ hôn đầu đời trao anh trìu mến,
Giữa ban ngày, ngay tại bến sông đây.
Tôi run rẩy, trong tình yêu đắm say,
Và thầm ước, thời gian ngừng quay tới.

Để yêu thương…để đường về…quên lối,
Không được rồi! Trời sắp tối đến nơi.
Tôi cần phải đến bến xe kịp thời,
Nên vội vã, xin nói lời “tạm biệt”.

Nắm tay tôi, anh van xin tha thiết,
Còn ngày mai, sao em quyết ra về?
Cho anh xin trọn ngày đi em nghe,
Mình ở xa, nên khó bề gặp mặt.

Thời gian bận rộn, không gian xa lắc,
Có nhớ thương, cũng chưa chắc được gần.
Nghe lời anh, em đừng có phân vân,
Thời gian này anh rất cần em đó…

Em không tính qua đêm, nên rất khó,
Chỉ vầy thôi, em không có áo quần.
Vả lại em chẳng có người thân,
Ở khách sạn, em lại càng không thích.

Sợ gặp ma, và người ta chỉ trích,
Anh nói đùa, với mục đích mua vui:
Anh sẽ gác cửa, không cho ai tới lui,
Ma chết, ma sống, đều lùi xa hết.

Anh ở ngoài hay trong đâu ai biết!
Rồi người ta “đồn riết” anh tính sao?
Đi Châu Đốc với em…được không nào?
Dễ cho em hơn, mà sao không tính?

Cũng được thôi, nhưng anh có thỉnh nguyện,
Em bằng lòng, thì chuyện không vấn đề,
Còn nếu không, thì em không thể về,

Làm khó em…chuyện gì ghê gớm thể?

Được rồi em nghe đây, anh sẽ kể,
Được nắm tay, và phải để “ôm eo”.
Thôi anh ơi! ở cái thị xã nghèo,
Học trò em, chúng “trêu” chịu sao nổi.

Thế thì em ở lại đây một tối,
Sẽ có chỗ ngủ, tương đối an toàn.
Có lính canh, không ai dám “lạng quạng”,

Ở nhà ai? mà sao quan trọng thể?

Nhà tỉnh trưởng, chú anh đâu phải dễ,
Có được chưa? Để anh tính tiếp cho.

Tôi đồng ý, hết còn nêu lý do,
Thôi mình đi, mau lo mua đồ ngủ.

Tôi thầm nghĩ…chiều nay anh “trúng tủ”,
Vừa nghĩ xong, anh lại rủ xi nê.
Tôi bên anh, luôn quấn quýt đê mê,
Phim chiếu gì? Tôi không hề biết tới.

Ra khỏi rạp, tôi thấy lòng phơi phới,
Anh đưa tôi về trình với gia đình.
Ba má anh chào đón rất chân tình,
Người miền Nam, nên thật tình, lịch thiệp.

Hỏi thăm tôi về quê quán, nghề nghiệp,
Của ba má, và kế tiếp là tôi.
Mục đích là biết lý lịch đó thôi,
Và sau đó, mời tôi ở lại ngủ.

Chưa biết sao, tôi đang còn ú ớ,
Thì anh liền lên tiếng, có chỗ rồi
Và chúng tôi nói chuyện mãi không thôi,
Kể hết chuyện trên Trời, rồi dưới đất…

Có nhiều chuyện, không muốn tin sự thật,
Như anh Hùng vừa mới mất tháng nay.
Làm cho tôi cảm thấy rất chua cay,
Mạng sống mong manh của trai thời chiến!

Tim quặn thắt, cho hy sinh cống hiến,
Của người trai trong trận chiến hôm nay.
Thế là tôi nước mắt lại lăn dài,
Chuyện tôi lo, không gì ngoài tử biệt.

Để an ủi, anh bàn hướng giải quyết,
Em xin về Đà Nẵng biết được không?
Giúp cho anh thôi bớt đi lông nhông,
Hết nhậu nhẹt…thì xông vào khiêu vũ.

Không được đâu, mới một năm công vụ,
Nên điều kiện chưa đủ để xin đi.
Về ngay Đà Nẵng, không dễ gì,
Nơi hẻo lánh, an ninh thì không tốt.

Chỉ vợ chồng mới được ưu tiên một,
Anh suy nghĩ, rôi đột ngột nói lên.
Hay chúng mình lo kết hôn đi em…
Chưa nói gì thêm, thì mẹ anh tới.

Bà khuyên ngủ sớm, để ngày mai nói,
Rồi bảo anh nhường mền gối cho tôi.
Anh qua phòng khác, đừng nói lôi thôi,
Anh bảo tôi: trễ rồi không đi được.

Hình như anh đã có tiên liệu trước,
Tôi bị lừa bởi mưu chước khôn ngoan.
Nhưng lòng tôi lại cũng rất hân hoan,
Ôm mền gối toàn là hơi anh đó…

Chiều hôm sau, tôi về lại nhiệm sở,
Lòng hân hoan, cứ ngỡ như là mơ.
Nhớ nụ hôn từ giã rất nên thơ,
Trong đời tôi chưa bao giờ có được.

Rồi thư từ liên lạc đều như trước,
Tôi còn trẻ, tạm dừng bước hôn nhân.
Để giữ nguyên tình trạng độc thân,
Vì chiến tranh còn xa, gần, chưa biết?

Nhưng than ôi! Cuộc chiến càng khốc liệt,
Nên thư từ lại ít viết cho nhau.
Đã cho tôi thêm nhiều nỗi lo âu,
Tôi đổi ý, và yêu cầu đám cưới.

Để thuyên chuyển, có thêm điều kiện mới,
Được về gần, không mất thời gian lâu.
Cùng chia sẻ hạnh phúc lẫn buồn đau,
Anh lại bảo: mình chờ sau binh lửa.

Anh không muốn em trở thành goá bụa,
Chẳng may anh không còn nữa thì sao?
Làm sao em trọn vẹn được ước ao!
Nỗi bất hạnh thêm dâng cao chất ngất…

Lại được tin, anh Sang vừa mới mất,
Ba người bạn thân đã mất hết hai…
Anh khuyên tôi, nếu muốn có tương lai,
Nên chấp nhận, lấy ai không đi lính.

Chuyện không dễ, làm sao tôi dám tính?
Anh cố tình? Hay nói phỉnh thế thôi?
Làm cho tôi lại thấp thỏm đứng ngồi
Nhưng anh vẫn chia tay tôi vội vã.

Để mặc tôi chịu đắng cay buồn bã,
Thư viết đi, anh chẳng trả lời về.
Có điều gì làm anh lỗi hẹn thề?
Tôi thắc mắc và đề nhiều giả thuyết…

Chyện gì vậy?...thật tình tôi không biết,
Anh bị thương nên chẳng viết được thơ???
Hay đã có bóng hồng nào chen vô???
Dầu chuyện gi, tôi vẫn lo sốt ruột…

Rồi hè đến, trên đường về quyến thuộc,
Tôi chủ tâm, ghé qua trước Long Xuyên.
Hỏi thăm anh, cho được rõ căn nguyên,
Và biết được anh còn nguyên ở đó.

Tôi còn muốn điều tra thêm cho rõ,
Nên hè này, tôi cương quyết bỏ công.
Bay ra Đà Nẵng mới được yên lòng,
Nói với anh, mình thôi không cố chấp…

Em gắng kiên cường… đừng xa em gấp,
Trong lúc tình còn đầy ắp trong tim.
Tôi tin là như vậy, nên cố tìm,
Để khuyên anh, đừng đánh chìm hạnh phúc.

Tôi ghé nhà chú Cảnh, thăm và chúc,
Nơi chúng tôi thường ghé lúc vào đây.
Để biết thêm chi tiết của vụ này,
Thân chú thím, vì thường hay nói chuyện.

Tôi tâm sự, nhờ thím cho ý kiến,
Để làm sao được diện kiến với anh.
Chú là cấp tá, nên rất quyền hành,
Tôi hy vọng, sẽ được nhanh kết quả.

Khi chú về, thím trình bày tất cả,
Chú bảo tôi: đi tìm chả ăn thua.
Nó muốn tránh, thì có đủ cách lừa,
Chỉ hoài công chú đưa vào trong đó.

Để chú gọi “sếp” nó thì sẽ rõ,
Là bạn thân, nên không có vấn đề.
Sau một hồi, hai người nói cà kê,
Chú làm hẹn với ông về cuộc gặp.

Gác phôn lên, chú không hề đề cập,
Mà kéo tay thím đi gấp vào phòng.
Chuyện gì thế? tôi ái ngại trong lòng…
Đợi đến khi cơm nước xong buổi tối.

Thím bảo tôi đi thay quần áo vội,
Chú sẽ đưa vào phi đội gặp Bình.
Để được nghe trình bày rõ sự tình,
Xoa vai tôi, thím khuyên “bình tĩnh nhá”.

Chuyện gì cũng đều do từ nhân quả,
Hãy kiên cường, đừng có quá đau buồn.
Phúc đó, hoạ đó, cứ thay đổi luôn,
Nghĩ chú thím có gì muốn che dấu?.

Thôi đợi gặp ông Bình rồi sẽ thấu,
Tiếp chúng tôi, ông nhanh nhẩu thanh minh.
Khen anh Thanh nào năng nổ, nhiệt tình,
Rất can đảm, giúp đồng đội hết mình…
Tôi nghe nói, lại hình dung chuyện khác,

Chắc anh đã bị vết thương quái ác.
Cụt tay, mù mắt, nát mặt… không chừng?
Nước mắt tôi lại chảy mãi, không ngừng.
Chú khuyên: “nó không xứng, đừng nên khóc

Quay qua ông Bình, chú lên tiếng đốc
“Toa” kể hết, để nó bớt buồn đau.
Hớp nước trà, ông kể tiếp như sau:
Tụi chúng nó luôn đối đầu chết chóc.

Hễ rảnh ra, là lôi đi nhảy nhót,
Tuổi thanh niên, đâu có sót món gì.
Để nỗi buồn chết chóc được quên đi,
Rất nhiều đứa bị luỵ vì trách nhiệm.

Trường hợp Thanh cũng vì cô gái điếm,
Muốn có con, để đoạt chiếm người yêu.
Vì trách nhiệm, nên Thanh không dám liều,
Thế là chuyện trải qua nhiều nghịch cảnh...

Tôi đã rõ lý do sao anh tránh,
Tủi phận mình, và xót cảnh của anh.
Tôi cám ơn ông Bình rất chân thành,
Và nhắc ông xin đừng cho Thanh biết.

Thời gian trôi, tôi vẫn luôn tha thiết,
Nhiều khi tôi còn luyến tiếc vẩn vơ.
Nếu để anh “sàm sỡ” thì bây giờ,
Tôi có anh…vì không lờ trách nhiệm.

Thời gian là phương thuốc luôn hiệu nghiệm,
Tôi quên anh, và tính chuyện gia đình.
Chồng tôi là người không phải nhà binh,
Đúng như lúc tâm tình anh đã khuyến.

Và rồi tôi cũng đã được thuyên chuyển,
Về dạy trường thật nổi tiếng Sài Gòn.
Lo vất vả cho mưu sinh, chồng, con,
Mối tình dang dở…đã không còn nhớ…

* * * *

Biến cố bảy lăm, thêm phần khốn khó,
Chồng đi tù, rồi lại cố vượt biên.
Mình tôi nuôi con, vất vả kiếm tiền,
Với mong ước, sẽ có duyên đoàn tụ.

Rồi một ngày, giấc mơ đã hội đủ,
Khi chồng tôi đến được xứ Hoa Kỳ.
Nhưng hy vọng đã sớm vụt bay đi,
Khi người em ở Hoa Kỳ cho biết.

Chồng có vợ khác, thôi thế là hết,
Đời tôi sao bị mải miết cướp tình.
Vì tương lai hai con, nên gia đình,
Khuyên anh bảo lãnh, xong mình ly dị.

Tôi đau khổ, người như muốn đột quỵ.
Tìm Cẩm Vân để cổ xuý tinh thần.
Được biết Hoàng em ruột chị Cẩm Vân,
Là đệ tử của anh Thanh ngày trước.

Biết anh trong tù, không ra khỏi nước,
Tôi bàng hoàng, và mong ước thăm anh.
Tưởng tình đã chết, vụt thắm lại nhanh,
Gởi con, tôi thăm ba anh một chuyến.

Tất nhiên là tôi còn nhiều lưu luyến,
Muốn biết xem anh hiện ở nơi nào?
Khi thấy tôi vừa mới cất lời chào,
Ba anh đã nhớ vào mười năm trước.

Tôi có đến, nên tận tình tiếp rước,
Ông mời tôi cơm nước, ở lại đêm.
Bà đã mất, Ông chẳng hỏi gì thêm,
Chuyện tình cảm, cho sinh thêm thắc mắc.

Về đến nhà, việc tôi cần cân nhắc,
Nên viết thơ để biết chắc rằng là
Anh còn ở trại hay đã dời ra,
Thơ phải đúng với chủ trương nhà nước.

Nhiều “ẩn ngữ” chắc anh sẽ hiểu được,
Lần này anh không từ khước hồi âm.
Qua thư anh, tôi đánh giá không lầm,
Với tôi, anh vẫn âm thầm tha thiết.

Đồ đạc trong nhà tôi đã bán hết,
Để lo cho chồng kết quả vượt biên.
Giờ này không biết kiếm đâu ra tiền,
Chỉ ít thực phẩm, thuốc men cần thiết.

Vỏn vẹn năm ký, nên tôi khóc riết,
Khi nhận được, tôi đoán biết anh buồn.
Biết làm sao hơn, tôi đã cạn nguồn,
Ít nhiều cũng giúp anh luôn thêm sức.

Qua thư từ, tôi biết được tin tức,
Biết được anh còn hết mực yêu tôi.
Chỉ bấy nhiêu, tôi đã mãn nguyện rồi,
Nên cứ ba tháng, tôi lại gởi một gói.

Rồi một hôm, tôi không nghe anh nói,
Tôi nhận thư, mà nơi gởi không quen,
Nên tôi vội vàng mở thư ra xem.
Đúng thư anh, nhưng bì tem thì khác.

Anh bảo tôi, tình hình bớt bi đát,
Anh chuyển vào Nam, liên lạc dễ dàng.
Anh viết thư rồi liệng đại bên đàng,
Nếu lượm được, người đàng hoàng sẽ gởi
.

Anh dám làm như vậy là cũng bởi,
Người miền Nam rất tốt với tù nhân.
Cũng như em với anh… rất ân cần,
Nên tình cảm cứ tăng dần như thế.

Sau mười năm, ra tù còn quản chế,
Bởi vợ con, và thể chế hiện hành.
Thời gian này, tôi lại bặt tin anh,
Lui vào tối, mà không dành săn sóc.

*
* * *

Tuy biết rằng chồng đã có vợ khác.
Vì các con, không thoái thác làm đơn.
Dầu sao sống ở Mỹ vẫn tốt hơn,
Tôi nghỉ dạy, vì có đơn xuất ngoại.

Việc mưu sinh, chợ trời tôi chẳng ngại,
Miễn sao được ngày hai bữa cho con.
Bỗng một hôm, anh làm tôi hết hồn,
Anh xuất hiện, và muốn ôm tôi nữa.

Cũng cái kiểu bông đùa xưa chưa dứt,
“Sao bà chủ không đưa khách vào nhà?”.
Tôi bỏ chợ, nguyên buổi sáng không ra.
Anh cho biết, đã thoát qua quản chế.

Dọn lên Sài Gòn để tìm sinh kế,
Dạy anh văn, một tuần lễ mấy ngày.
Vợ bịnh nặng, anh cũng nói cho hay,
Lên đây để cố lo xoay chạy chữa.

Tôi cũng kể cho anh, như đã hứa,
Nhưng tuyệt nhiên không đưa chuyện chồng mình.
Chẳng hay ho gì, nên đành lặng thinh.
Để cho anh khỏi bất bình chuyện đó.

Chuyện nhục nhã, làm sao tôi dám tỏ,
Nên vẫn cố chứng tỏ mình không sao.
Mối tình chân thật mà tôi đã trao,
Đã phải mãi xa, không bao giờ đến…

Ở gần anh, tôi luôn được quý mến,
Anh đi rồi, tôi ngồi đếm lẻ loi.
Thầm mong anh, thường xuyên đến thăm tôi.
Để tôi bớt buồn, lòng thôi mong đợi.

Bẵng đi mấy tháng, không thấy anh tới,
Rồi một hôm, tôi vừa mới bước ra.
Thì tình cờ anh lại ghé ngang qua,
Ánh mắt nhìn tôi thật là tha thiết!

Tôi lúng túng, định nói gì không biết,
Vẫn lặng thinh và chỉ liếc mắt nhìn.
Trong thâm tâm tôi cố gắng giữ gìn,
Nếu xiêu lòng, sẽ muôn nghìn rắc rối…

Rồi lên tiếng: “lâu rồi anh mới tới”,
Anh trông nhà giúp tôi với, nghe anh!
Tôi phải chạy ra chợ thật là nhanh,
Anh ở lại dùng cơm trưa, anh nhé?

Tôi đi nhanh, về lo cơm kẻo trễ.
Khi tôi về, anh không thể ngồi yên,
Theo xuống bếp, tìm công chuyện làm liền.
Rửa rau, lau bếp, không phiền gì hết…

Chúng tôi ôn kỷ niệm thời sơ kết,
Nhớ khi anh đưa đề nghị kết hôn.
Lúc chúng ta đang khoan khoái tâm hồn,
Hai mươi năm rồi, hôn nhân chưa tới!!!

Nghĩ đến đây, lòng tôi thật tiếc nuối,
Giá khi xưa, tôi “phạm lỗi” cùng anh.
Thì hôn nhân chắc có lẽ đã thành,
Vì tôi biết con người anh trách nhiệm.

Tôi buồn tủi cho mối tình tắt lịm,
Lệ dâng trào, tôi tìm đến vai anh.
Anh ôm tôi, và xin lỗi, dỗ dành,
Nhưng chúng tôi đã kịp nhanh dừng lại.

Vì muốn cho con tôi nhất định phải,
Ra khỏi đây, để làm lại cuộc đời.
Tôi đã chiến đấu với trái tim tôi,
Và cuối cùng, lý trí tôi đã thắng.

Vẫn biết rằng tôi hết sức cố gắng,
Có nhiều khi, tôi chẳng muốn giữ mình.
Vì tôi đâu còn hạnh phúc gia đình,
Tại sao tôi phải “cực hình” kiềm chế.

Lý trí lúc nào cũng bảo “không thể”,
Vì các con, tôi không để chuyện sai.
Các con tôi sẽ mất hết tương lai,
Rồi sau này, biết ai lo cho nó…

Anh cũng như tôi, cùng đều rất cố,
Không muốn để cho gãy đổ tương lai.
Anh không biết chồng tôi có vợ hai,
Nếu sa ngã, thì cả hai đều khổ.

Đối với tôi, anh luôn luôn lễ độ,
Không bao giờ muốn hoen ố danh tôi.
Dẫu biết rằng, nếu anh muốn “lôi thôi”,
Tôi nhũn người ngay, không thối lui kịp.

Cho nên anh không dám tạo thêm dịp,
Nên đành không tiếp tục đến thăm.
Dầu biết như thế, là rất nhẫn tâm,
Nhưng còn hơn phạm lỡ lầm…hối tiếc.

Anh viết cho tôi lá thư từ biệt,
Để bày tỏ những oan nghiệt sẽ dành.
Nếu lỡ anh không kìm chế được anh,
Tốt hơn hết, là thôi đành giã biệt…

Bởi ngày trước, anh lỡ gây oan nghiệt,
Cũng do anh đã không biết giữ mình.
Phút nông nỗi, làm thay đổi sự tình,
Đã phải lập gia đình ngoài ý muốn…

Và đánh mất tình em thật oan uổng,
Nước mắt em đã nhỏ xuống vì anh.
Cho cuộc tình mới nở, vội tan nhanh,
Xin từ biệt, và chân thành cầu chúc:

Sớm qua Mỹ, sống bên chồng hạnh phúc…
Anh đâu biết nỗi tủi nhục đang chờ.
Một sự thật, mà anh không thể ngờ,
Sớm qua Mỹ, để ký tờ ly dị.

Thơ anh viết, không có ghi địa chỉ,
Một lần nữa, tôi chỉ biết ngóng thôi.
Anh đâu biết, tôi đã sắp đi rồi,
Không nói thật, là điều tôi hối tiếc…

Nhiều lúc nghĩ, tôi nhớ anh da diết,
Chuyện đã lỡ rôi, tôi biết nói sao!!!
Tôi sắp đi rồi, thôi hết ước ao,
Cuộc tình mong sẽ sớm vào quên lãng…

* * *

Vất vả trên đất lạ, quên ngày tháng,
Quên dần đi những dĩ vãng buồn đau.
Cuộc sống mới đã dần khởi sắc màu,
Ơn nước Mỹ, đã in sâu trí nhớ.

Tạo điều kiện cho chúng tôi chống đỡ,
Những bất hạnh mà khi ở quê nhà,
Tôi không có cách nào để vượt qua,
Nay đạt được, thật quả là kỳ diệu…

Sung sướng nhất, là không ai quấy nhiễu,
Các con tôi đều hiếu thảo, ngoan hiền.
Đã cho tôi quên tất cả ưu phiền,
Tôi có việc làm, đủ tiền để sống.

Con đều tốt nghiệp, công việc triển vọng,
Tạm coi như giấc mộng đã thành,
Tình duyên lận đận, nhưng con ngon lành.
Ông Trời không cho ai dành trọn vẹn!

Tôi đã ngẩng cao đầu, mà không thẹn,
Hy sinh tình, lấy ước hẹn hôm nay.
Suy tính ra, tôi cũng còn rất may,
Ơn nước Mỹ đã dang tay cứu vớt…

* * * *

Thật bất ngờ, ngày con tôi đám cưới,
Nhận thiệp anh, nơi người gởi không đề,
Làm cho tôi sốt ruột, thật khổ ghê!!!
Biết là anh đang làm “hề” để chọc.

Sao anh không nghĩ là tôi sẽ khóc,
Anh ở đâu? Đừng gây “sốc” em hoài…
Và đúng thể, chỉ sau đó vài ngày,
Anh gọi lại, vẫn bày trò chọc phá.

Thưa cô giáo, em học trò đây nhá
Biết anh ngay, nên tôi đã trả lời:
Đừng chọc em nữa, tội lắm anh ơi!
Trong giọng nói, nghe tôi hơi muốn khóc.

Đừng khóc em…thôi anh không dám chọc,
Tuần tới này anh sẽ “phóc lên xe”,
Và ở lại mãi, không bao giờ về.
Để nối lại lời thề xưa…đã lỗi.

Tuổi xế chiều, anh không còn chờ nổi,
Gấp lên đi, mình sẽ nối lại dây.
Các con anh đã ký giấy rồi đây.
Để cho Ba, tự do xây hạnh phúc…

Các con tôi, chúng cũng cùng chung sức,
Đợi tuần sau, chúng tổ chức tiệc mừng,
Đón Bác Thanh về nhà cùng sống chung.
Cuộc tình lỡ, rồi cuối cùng cũng kết…

Bao sóng gió, giờ đây đã qua hết,
Tay trong tay, ta đi hết cuộc đời.
Xin chắp tay, tạ ơn với Phật Trời,
Đã tạo duyên, cho chúng tôi gặp lại…

Sunnyvale 20/5/2019
SÁU NGUYỄN


Trở về đầu trang