Trở về trang Mục Lục
ĐỘNG CỬA THIỀN
Thơ chuyển theo ý bài viết "Động Cửa Thiền"
của tác giả Tâm Không Vĩnh Hữu
đăng trong Thư Viện Hoa Sen
(https://thuvienhoasen.org/a14163/dong-cua-thien)
Người chuyển thơ Nguyễn Sáu
***
Quang cảnh chùa hôm nay nhộn nhịp,
Khách lễ chùa trong dịp đầu năm.
Thiện nam tín nữ theo chân,
Ra vào chánh điện, dâng hương Phật Đà.
Với tâm hồn thật là phấn chấn,
Dứt bỏ điều trắc ẩn trong năm.
Mịt mờ nhang khói, hương trầm,
Mọi người đều thấy thân tâm yên bình…
Trước sân chùa, thình lình xuất hiện,
Một mỹ nhân, ăn diện ngược đời.
Áo quần cụt ngẳn để phơi,
Đùi, mông, ngực hở, khơi khơi đi vào.
Mọi người đều thì thào ta thán,
Muốn làm sao ngăn cản được cô.
Để cho cô khỏi bước vô,
Đến khu chánh điện, nơi thờ trang nghiêm.
Thì sự việc tiếp liền sau đó,
Người Huynh Trưởng đã có hảo tâm.
Đưa nàng chiếc áo dạ lam,
Và ân cần bảo: “cô cầm lấy đi”.
“Mặc cho xứng người đi lễ Phật”,
Cô chỉ cười, và chất vấn ngay
Tại sao phải mặc áo này?
Vì trang phục cô, ở đây khó nhìn.
Cô phì cười, không tin chuyện đó,
Người đi chùa, sao có tâm tà?
Đồ gì mặc kệ người ta,
Cớ sao lại chấp? đâu là người tu???
Vị Huynh Trưởng coi như đuối lý,
Áo trên tay, suy nghĩ cách nào?
Để cho cô phải mặc vào,
Khi đang lúng túng, may sao gặp Thầy.
Vị Sư trẻ, đến ngay đúng lúc,
Chấp tay và cúi ngúc xã giao.
A Di Đà Phật, xin chào,
Cô đi lễ Phật, để trao duyên lành?
Cửa Từ Bi luôn dành rộng mở,
Mục đích là phổ độ chúng sanh.
Xin cô nếu có lòng thành,
Thì đừng ăn mặc lố lăng quá nhiều.
Giữ đúng lẽ, là điều nên nhớ,
Người Phật Tử sao nỡ làm sai.
Đừng làm xáo trộn nơi này,
Hết trang nghiêm nữa, không hay tí nào!
Xin cô hãy mặc vào đừng chối,
Áo lam này để khỏi bị chê.
“Vào chùa ăn mặc gớm ghê”,
Những lời chỉ trích, cô nghe cũng buồn.
Cô lại cười, như tuồng phản đối,
Thầy thấy tôi có lỗi chỗ nào?
Vị Thầy mới gởi lời trao:
Để hở hang quá, nhìn vào không hay …
Cô ưỡn ngực, lấy tay vuốt tóc,
Rồi tỏ lời trách móc với Thầy.
“Thầy còn chấp quá, không hay”.
“Tâm không được tịnh, lòng đầy bất an”…
Vị Sư trẻ thấy can không được,
Thôi thà đành lui bước cho xong.
Thầy cúi đầu, lẫn vào trong,
Đám đông Phật Tử, mà lòng xốn xang.
Cô gái lại quay sang Huynh Trưởng,
Đưa yêu cầu, muốn gặp Đại Sư.
Để mong giải toả ưu tư,
Cho lòng thanh thản, không như bây giờ.
Vị Huynh Trưởng chần chờ không muốn,
Nhưng nghĩ là, với tình huống này
Nên để cho cổ gặp Thầy,
Mở tâm cô biết điều hay phải làm…
Thế nên anh chẳng còn do dự,
Đưa cô đi, nhưng tự trách mình.
Việc làm chẳng được thông minh,
Nếu như Thầy chẳng đồng tình thì sao?
Qua đám đông, ồn ào chánh điện,
Đi với cô, không tiện chút nào.
Nhưng đành vậy, biết làm sao!
Muốn cho người hiểu thanh cao đạo vàng…
Cô đồng ý, sẵn sàng chờ đợi,
Để anh vào thưa với Bạch Thầy.
Xem Thầy có tiếp không đây,
Sẽ cho cô biết, đừng gây thêm phiền.
Anh gõ cửa, Thầy liền lên tiếng,
Hỏi xem ai, muốn viếng việc gi?
Anh xưng tên họ tức thì,
Trình Thầy có việc cần uy của Thầy.
Vừa bước vào, anh quay đóng cửa,
Cô đứng chờ lát nữa xem sao?
Với niềm háo hức dâng cao,
Bước ra anh bảo, cô vào được đây.
Nhớ cẩn thận, đừng gây phiền phức,
Lời dặn dò, cô thấy nực cười…
Vị Thầy trạc độ sáu mươi,
Đang ngồi tư thế của người Thiền Sư.
Bẩm với Thầy, tâm tư muốn biết,
Có việc gì? Cứ tiết lộ ra.
Để Thầy được biết sơ qua,
Việc lành, hung dữ…để mà nhủ khuyên.
Y phục con thường xuyên như vậy,
Sao vô chùa lại thấy chê bai.
Thưa Thầy ai đúng? ai sai?
Thầy: ai cũng đúng, mà ai cũng sai.
Người tu hành, sao ai cũng chấp?
Chuyện lễ nghi, vướng mắc theo hoài.
Khác gì hơn ở bên ngoài,
Thưa Thầy là đúng hay sai hở Thầy?
Vừa đúng, vừa sai, cô biết chứ?
Sai vì tu sao cứ chấp hoài.
Đúng vì ngăn chận những ai,
Tạo ra duyên cớ, làm sai đạo tràng.
Giữ được vẻ nghiêm trang, thanh tịnh,
Nội quy chùa, đã định sẵn rồi.
Không ai muốn chuyện lôi thôi,
Hoằng dương chánh pháp, nhớ lời không sai.
Con có nghe: cờ bay phất phới,
Cờ không bay, mà bởi gió bay.
Tâm ta lại cứ loay hoay,
Giữa cờ và gió, nhưng sai hết rồi.
Vì tâm ta động đấy thôi!!!
Cổ nghe Thầy nói, và rồi khen hay…
Theo Thầy, mặc ra sao mới phải?
Mặc bình thường, thoải mái, đàng hoàng.
Hợp thời trang, và gọn gàng,
Như mọi người vậy, ai ngăn làm gì…
Nếu người mặc, không gì ngượng nghịu,
Cứ như là thiếu vải để may.
Mà không thấy ngại mới hay,
Đáng thương, tội nghiệp, trách ai bây giờ?
Cô gái bỗng thẫn thờ suy nghiệm,
Quả thực Thầy đã niệm chánh tâm.
Tự dưng cô phát cười vang,
Thầy cười đáp trả, nhưng thầm nghĩ ra…
Mục đích cô ghé qua bổn tự,
Là cố tình muốn thử chúng sanh?
Một chút giáo lý chưa rành,
Về động và tịnh, mà đành vậy sao?
Tăng Ni chưa có cao tâm đạo,
Cô muốn làm chao đảo người tu?
Ác tâm như thế nên từ,
Quả tâm cô động, ví như “băng hà”.
Bạch Thầy, quả đúng là con động,
Nếu biết vậy, sao lại động theo?
Cô biết trong đám tì kheo,
Còn đang tu tập, còn nghèo tịnh tâm.
Chỉ có thầy là tâm được tịnh?
Đây là tịnh thất, lĩnh hội đầy.
Mặc cho thế sự đổi thay,
Tâm luôn tĩnh lặng, không sai lạc lòng.
Thầy không trách con trong y phục?
Không trách, vì sự thực không gì.
Áo quần là vật vô tri,
Đâu phải thân xác, xiêm y nhất thời.
Mà thân xác cũng là giả tạm,
Do đất, nước, gió, lửa, tạo thành.
Sanh, trụ, hoại, diệt, rồi sanh,
Cứ thay đổi mãi, xoay quanh luân hồi.
Chỉ có tâm mới lôi thôi phức tạp,
Động hay tịnh, đều lập từ tâm.
Mặc hở hang, cô cố làm,
Là để trêu chọc? phục thầm gan cô!!!
Xin cô tiếp ý đồ trêu chọc,
Những mảnh kia hãy bóc hết ra.
Thân còn giả tạm nữa là,
Mảnh quần áo ấy, thì ta ngại gì?
Cởi hết ra, và đi vãn cảnh,
Thầy hét to… để đánh thức cô.
Đừng đem tâm ác xía vô,
Tu hành chánh pháp… Hãy lo giữ mình…
Bạch Thầy! con biết mình có lỗi,
Xin cho con tạ tội với Thầy.
Đầu cô cúi rạp xuống ngay,
Ơn Thầy khai mở, từ nay ghi lòng…
***
Anh Huynh Trưởng, đang trong hồi hộp,
Lòng bồn chồn, nơm nớp lo xa.
Thấy cô vui vẻ bước ra,
Có thêm áo đạo, choàng qua bên ngoài.
Cô tươi cười, chào ngay Huynh Trưởng,
Rồi vội bước về hướng chánh điện.
Mọi điều diễn biến tự nhiên,
Anh khép nhẹ cửa, xá liền tại đây.
Anh hoan hỷ, thấy Thầy trị được,
Quỷ ma vương, mưu chước lạ lùng.
Việc xong, Huynh Trưởng vui mừng,
Cả chùa hoan hỷ, tưng bừng đón xuân…
Mùa Phật Đản 2019
Sáu Nguyễn
***
Trở về đầu trang |
đầu