Trở về trang Mục Lục

TÌNH VẪN BƠ VƠ

Thơ phỏng theo truyện cùng tên của LƯU HỒNG PHÚC
trong mục “Viết về nước Mỹ” của Việt Báo Online,
bài số 2541-16208618 vb 322409.

***

Tình cờ Hồng gặp cô Thoa,
Là người cùng xóm với gia đình nàng.
Hai người nhận ra dễ dàng,
Tuy rằng xa cách, thời gian khá dài.

Ba mươi năm tính đến nay,
Từ ngày đất nước vào tay bạo quyền.
Mỗi người theo một cách riêng,
Xa lìa đất mẹ, tìm miền tự do.

Mưu cầu cuộc sống ấm no,
Bao nhiêu vất vả, âu lo chất chồng.
Bỗng dưng gặp lại nên Hồng,
Vội ôm chầm lấy, mà không rụt rè.

***

Bao nhiêu ký ức hiện về,
Ở vùng Phú Nhuận, nhà kề bên nhau.
Có nhiều liên hệ đậm sâu,
Hai nhà có những nhu cầu lại qua.

Cô Thoa có tiệm bi-da,
Thức ăn, giải khát, bán ra rất nhiều.
Cà phê, nước ngọt, la- de,
Nhà Hồng cung cấp, đem về bán ra.

Vì buôn tạp hoá trong nhà,
Hồng thường giúp Mẹ, qua Thoa giao hàng.
Cô thường tâm sự với nàng,
Khen Hồng đẹp gái, dịu dàng nết na…

Nên Thoa thường tỏ ý ra,
Muốn Hồng cùng với cháu bà nên duyên.
Còn nhỏ, chưa nghĩ chuyện riêng,
Nên Hồng lơ đãng, chắng phiền quan tâm.

Nhưng cô muốn tạo tình thân,
Nên thường qua lại, chẳng ngần ngại chi.
Khách chơi bi-da thường thì,
Họ hay trêu chọc, dễ gì bỏ qua.

Nhưng nhờ uy tín cô Thoa,
Vì không muốn để xảy ra chuyện gì.
Cô luôn ngăn chận tức thì,
Nên Hồng không ngại chuyện đi qua nhà.

Riêng cha mẹ Hồng thì là,
Không ưa thích chuyện cô Thoa ở gần.
Nhiều người lui tới rần rần,
Lại hay gây gổ, thêm phần kém vui…

***

Hồng thăm hỏi về gia đình,
Các con của cô, hiện tình ra sao?
Trước đây bọn chúng lúc nào,
Cũng nhờ “bà chị” giúp vào một tay…

Thấy cô có chút đổi thay,
Không còn hoạt bát như ngày trước đây.
Tuổi già chắc chẳng mấy ai,
Giữ tròn phong độ, như ngày trẻ trung?

Trả lời một cách chung chung,
“Gia đình tụi nó ở vùng này đây”.
“Làm ăn tạm sống qua ngày”,
“Gia đình con cái, đến nay lớn rồi”
.

Chỉ bấy nhiêu đó, rồi thôi,
Thấy sao cô ấy có hơi ngại ngùng.
Nhưng Hồng cũng chưa muốn dừng,
Nên nàng lại phải ngập ngừng hỏi thêm:
Về tin của một đứa em,
Mà nàng rất mến, nên thèm được nghe.

Còn Đàm bây giờ ở đâu?
Nó ở tận Biloxi, đã lâu không về.
Với lời cộc lốc khó nghe,
Làm như cô muốn dấu che điều gì??

Nên Hồng tự nghĩ thôi thì,
Mình nên từ giã cô đi là vừa.
Tuy cầm số phôn cô đưa,
Nhưng Hồng không muốn dây dưa chuyện trò…

***

Chiến tranh ngày một leo thang,
Gia đình ly tán, muôn vàn khó khăn.
Đàm nằm trong số nạn nhân,
Mẹ Cha chết hết, thân nhân chẳng còn.

Mới vừa mười hai tuổi tròn,
Bơ vơ trong trại, héo hon tháng ngày.
Cô Thoa thấy cảnh thương thay,
Bèn thương lượng trại, đưa ngay về nhà.

Làm con nuôi, nhưng chẳng qua,
Cần người phụ giúp, đỡ ra cho mình.
Đàm là đứa bé thông minh,
Nên mau biết chuyện linh tinh trong nhà.

Nhất là các bàn bi-da,
Giúp cho cô được khoẻ ra rất nhiều.
Lại còn được tiếng thương yêu,
Giúp người khốn khó, thật điều mỉa mai!!

Tuy là mới tuổi mười hai,
Không được đi học, bị sai mệt phờ.
Má Hồng thấy vậy nên lo,
Nhận làm con, sao không cho học hành?

Tính Đàm thì rất hiền lành,
Nhiều công việc nặng, luôn dành cho em.
Nên Hồng thường hay phụ em,
Khuân những két nước, xếp lên gọn gàng.

Một hôm nàng thấy ngỡ ngàng,
Mặt sưng, nước mắt còn đang lưng tròng.
Em vừa bị đòn phải không?
Đàm không nói, đưa mắt trông phòng ngừa.

Rồi em khẽ nói phân bua,
Em đâu có lấy tiền mua thêm quà.
Nhưng Má nhất định cho là,
Em gian dối Má, nên bà đánh em.

Và rồi Hồng để ý xem,
Áo quần Đàm mặc, lại thêm đau lòng.
Toàn đồ mặc ké nên trông,
Cái chật, cái rộng, thật không bình thường.

Ngoài công việc phải đảm đương,
Các con của cổ chẳng thương gì Đàm.
Luôn giao công việc em làm,
Lại còn có những dã tâm không ngờ…

Chuyện gì chúng cũng muốn nhờ,
Thức ăn, phở, bún, từng tô mua về.
Nhưng mà bọn chúng chẳng hề,
Chia Đàm một chút gì về món ăn.

Đàm luôn tự nhủ lòng rằng,
Được người chiếu cố, cưu mang thế này.
Là nhờ ơn phước cao dày,
Nên em chẳng dám nghĩ sai về người…

Dẫu thường phải nghe những lời,
Không hay chi mấy, chẳng hơi nào buồn.
Cho dù sai bảo em luôn,
Cũng là chuyện rất bình thường, không sai.

Trong nhà không chừa một ai,
Trừ cô út Hường là hay bênh chàng.
Một hôm Hường hớt hải sang,
Nhờ Hồng qua gấp giúp can anh mình.

Thắng đang nổi trận lôi đình,
Vì Đàm vội vã, vô tình đánh rơi.
Tô mì mà Thắng nhờ mua,
Nên anh muốn đánh cho vừa ý anh.

Hồng nhìn roi Thắng quất nhanh,
Đàm không kịp đỡ, cô đành la lên.
Chuyện sơ ý, Thắng không nên,
Đánh em nhiều quá, chị đền cho ăn
”.

Thấy Hồng lên tiếng can ngăn,
Thắng hơi thấy thẹn, chạy phăng lên lầu.
Và rồi từ đó về sau,
Thắng luôn tránh, ít gặp nhau với Hồng.

Hồng thấy khó chịu trong lòng,
Đàm đang tuổi lớn, mà không ăn quà.
Nên nàng xin phép cô Thoa,
Để em qua giúp việc nhà cùng cô.

Thật tình thì Hồng muốn cho,
Đàm ăn quà vặt, vì cơ thể cần.
Lúc đầu em rất ngại ngần,
Nhưng nàng giải thích nhiều lần Đàm hay.

Cà rem, kẹo, bánh này đây,
Mua vào rất rẻ, ăn hoài không sao
.
Và nàng cũng thường hay bao,
Những hàng bán dạo, gọi vào cùng ăn.

Thời gian sau, Đàm khăng khăng,
Không ăn gì nữa, nghĩ rằng em no?
Hay còn có một lý do,
Em nay đã lớn, tự lo cho mình?

***

Bảy tư, thay đổi sự tình,
Cô Thoa đưa cả gia đình mình đi.
Vũng Tàu nơi đến là vì,
Hùn tàu đánh cá, phần thì quán ăn.

Chắc Đàm thêm nhiều khó khăn,
Theo tàu đánh cá, làm quen với nghề.
Khi tàu xong chuyến trở về,
Lại lo việc quán, khó bề nghỉ ngơi.

Đến ngày nhà sắp di dời,
Đàm qua nhà Hồng, nói lời chia tay.
Nàng nhìn thấy mắt đỏ gay,
Biết Đàm luyến tiếc, khó ngày gặp nhau.

Riêng Hồng cũng thấy lòng đau,
Khuyên Đàm cố gắng, được mau trưởng thành.
Có ngày chị ra Vũng Tàu,
Chắc còn có dịp, ngõ hầu gặp nhau…

Thời gian thấm thoát qua mau,
Tháng tư đen đến, còn đâu gặp Đàm?
Người không phương tiện đành cam,
Nhà Đàm may mắn, có tàu thoát thân.

Miền Nam tất cả nhân dân,
Hoang mang tột độ, đồn rần tin không.
Rồi đây con gái chưa chồng,
Gả cho bộ đội, mà không được từ
”.

Nên Hồng rất là ưu tư,
Kết hôn vội vã, để trừ hoạ mang.
Chồng nàng là một sĩ quan,
Thuộc phe bại trận, phải an phận tù.

Tám năm tăm tối mịt mù,
Cuối cùng cũng được định cư nước ngoài.
Mới tìm thấy được tương lai,
Rất nhiều vất vả, nhưng nay ổn rồi

***

Sau lần gặp trước, vài năm,
Hồng, Thoa lại gặp, hỏi thăm sơ sài.
Vì là từ đó đến nay,
Chưa ai điện thoại với ai một lần.

Một thời gian sau rất gần,
Hường con gái út, bất thần nhận ra.
Hồng đang đi chợ nên la:
Chị Hồng phải không?,đúng là chị Hồng

Hồng đang ngơ ngác đứng trông,
Cố moi ký ức, mà không nhớ ra.
Em là Hường con bà Thoa,
Thật là mừng quá, chị qua hồi nào?

Bây giờ Hồng mới hao hao,
Hường có nét giống ngày nào năm xưa.
Lúc còn bé quá, nên chưa,
Toát ra nét đẹp, rất ưa nhìn này.

Hai người vồn vã nắm tay,
Cùng nhau kéo đến một quầy thức ăn.
Hồng vừa ngồi, đã vội khen,
Hường trông đẹp quá, chị ghen đây nè…

Rồi Hường kể cho Hồng nghe,
Từng chi tiết một, từ ngày mới qua.
Không như lúc gặp cô Thoa,
Chỉ nghe cô nói qua loa chán phè…

Hồng ngồi yên lặng lắng nghe.
Bao nhiêu sự thật về gia đình nàng.
Khi Hường đề cập đến Đàm,
Hồng đang rất muốn chủ tâm chuyện này:

***

Cô kể lại những ngày trong nước,
Thấy anh Đàm rất được chị thương.
Nên em thấy chị vẫn thường,
Mua quà cho ảnh, còn nhường bánh bao.

Hồng ngạc nhiên, làm sao em biết?
Em đã nhìn thấy hết không sai.
Nhưng em nhất quyết không khai,
Sợ Me biết được, anh trai bị đòn…

Ngoài em ra, lại còn anh Thắng,
Biết chuyện rồi, ảnh chẳng có tha.
Nên Đàm bị Mẹ lôi ra,
Đánh cho một trận, thật là nên thân.

Hồng lẩm bẩm, nguyên nhân là thế!
Hèn chi Đàm không thể nhận quà.
Chối từ mà không nói ra,
Làm Hồng cứ nghĩ, chắc là em no…

Qua đây Mẹ không cho đi học,
Mười bốn tuổi, phải được đến trường.
Phải chấp hành đúng chủ trương,
Nếu Me cãi lại, sẽ vương vào tù.

Thế là mẹ, cho dù không muốn,
Cũng phải đành miễn cưỡng làm theo.
Thế là Đàm thoát được eo,
Là người thất học, đói nghèo tối tăm.

Chị biết không, Đàm chăm học lắm,
Sau một năm là nắm kịp liền.
Mặc dầu không người kèm thêm,
Những năm không được đến trường trước đây.

Đến năm sau, Đàm đầy nghị lực,
Đã tiến lên, vượt bực bạn bè.
Luôn luôn được giấy ban khen,
Là người nói thạo Anh văn nhất nhà…

Xong trung học, anh qua làm biển,
Mục đích là để kiếm thêm tiền.
Để dùng vào việc ưu tiên,
Ghi danh đại học, khỏi phiền đến ai.

Vì trước đây anh hay đi biển,
Nên giờ đây thích chuyện làm này.
Có nhiều người Việt ở đây,
Cho anh nhớ lại những ngày xưa kia…

Kể từ khi xa lìa đất mẹ,
Anh chỉ là đứa trẻ mồ côi.
Nhưng Đàm vẫn nhớ suốt đời,
Tình người dân Việt, không nơi nào bằng…

Kể từ đây, anh chia công việc,
Đi học và làm biển cùng nhau.
Vậy mà chỉ bốn năm sau,
Anh xong BS mới ngầu làm sao!

Vì làm biển chỉ vào mùa cá,
Biển xong, anh vội vã về trường.
Học hành trở lại bình thường,
Năm nào cũng thế, phi thường phải không?

Sau bốn năm, anh không dừng bước,
Được nhận vào trường thuốc Lousiana.
Người anh quả thật tài ba,
Bốn năm tốt nghiệp Y Khoa dễ dàng.

Nên anh đã sẵn sàng học tiếp,
Nghành chuyên khoa tim mạch mới dừng.
Tính anh thật là bao dung,
Chuyên khoa tim, lại về vùng Biloxi.

Mục đích anh chỉ vì giúp đỡ,
Anh bảo rằng ở đó dân nghèo.
Ở nơi thành phố cheo leo,
Có nhiều dân Việt, theo nghề biển khơi.

Nên anh cho là nơi thân mật,
Người Việt mình chật vật rất nhiều.
Nhưng anh tìm thấy được điều,
Hồn nhiên, thân thiện, của nhiều đồng hương.

Hồng cố nhớ lại khuôn mặt đó,
Nhưng lúc xưa, Đàm nhỏ quá đi.
Nên chưa thấy được những gì,
“Thông minh tiềm ẩn, và vì lòng nhân”

Chỉ biết là, chuyên cần, ít nói,
Gương mặt hiền, sáng chói khi cười.
Cảm tình tất cả mọi người,
Không buồn cảnh ngộ, không lời oán than…

Hường nhìn thấy Hồng đang suy nghĩ,
Nên cũng im, chờ chị hỏi gì.
Thì Hồng lên tiếng tức thì,
Có gia đình chưa? Đàm quá bốn mươi.

Mắt rơm rớm, miệng cười chua chát,
Hường trả lời, “ảnh khác người ta”.
“Vẫn còn chiếc bóng tại nhà

Nghe lời Hường nói sao mà buồn hiu!!

Hồng lại hỏi, liệu Đàm còn nhớ?
Ảnh vẫn luôn nhắc nhở chị hoài.
Khi nghe Má gặp chị rồi,
Nhưng bà quên hết, nên thôi phải đành!

Mấy năm nay ảnh luôn nhắc nhở,
Bảo em tìm chị ở nơi đâu?
Chắc là chị ở vùng này,
Em luôn để mắt tìm hoài không ra.

Sao hôm nay, thật là may mắn,
Vừa thấy chị, em chắc chắn liền.
Nghe em gọi, chị ngạc nhiên,
Chắc là ai đó, làm phiền người ta!

Hồng muốn hỏi, sao Thoa hờ hững,
Khi gặp cô chỉ nói lững lờ.
Nhưng còn ngại, nên chần chờ.
Thì Hường kể tiếp, bây giờ mới hay.

Chị biết không, từ ngày qua Mỹ,
Thắng lo chơi, không nghĩ ngày sau.
Kết bè, kết đảng đánh nhau,
Cho nên phải ở tù lâu đến giờ.

Anh Lợi cũng dở dở ương ương,
Được đồng nào thì nướng sòng bài.
Mấy lần cưới, chẳng còn ai,
Bà nào cũng chạy, giờ này độc thân.

Còn chị Hoa cũng gần như thế,
Sinh bốn con, không dễ ai bì.
Chồng thì ăn nhậu li bì,
Nhận tiền trợ cấp, lấy gì mà mong!

Việc anh Đàm thành công đáng kể,
Làm cho mẹ không thể nào vui.
Tuổi già lắm chuyện ngậm ngùi,
Đâm ra khó tính, thủi thui một mình.

Em thế nào? gia đình hạnh phúc?
Mấy con rồi?, không chút gì già.
Mà còn thấy đẹp hơn ra,
Mới vừa trông thấy, ngỡ là hai mươi
.

Hường trả lời có hơi ấp úng,
Em chưa chồng, nên cũng không con.
Thế là em vẫn còn son?
Cho chị xin lỗi, Đừng hờn chị nghe.

Qua bên đây, sao ai cũng vậy,
Sống độc thân, chuyện ấy không màng.
Thấy em cũng giống như Đàm,
Độc thân chủ nghĩa, chẳng ham gia đình
.

Như chị đây, chưa tình thương mến,
Sau bảy lăm, sợ đến phiên mình.
Chính quyền bắt lấy thương binh,
Nên lo vội lập gia đình cho xong
.

Em cũng muốn lấy ông nào đại,
Nhưng nghẹt vì mình lại lỡ thương.
Con tim cứ mãi vấn vương,
Không ai biết được “đoạn trường của em”!

Ông nào mà làm em khổ sở?
Người đẹp vầy, sao nỡ coi thường.

Tụi em hai đứa đều thương,
Như người ở ngã ba đường, biết sao!!!

Em viết số Đàm đi, giao cho chị.
Thấy người sang, năn nỉ làm quen.
Để khoe khoang cho đỡ thèm,
“Đùa em một chút cho thêm vui vầy.”

Hai người trao nhau số điện thoại,
Rồi nói chuyện đến mãi tới chiều.
Qua câu chuyện, Hồng biết điều:
“Hường là y tá, rất yêu mến nghề”

Đang làm việc tại nhà thương lớn,
Rất nhiều chàng lởn vởn vây quanh.
Nhưng tim nàng vẫn lạnh tanh,
Bao nhiêu tình cảm đều dành cho nhau
.

Chàng là ai? Hồng đâu có biết?
Mà sao nàng tha thiết thế kia?
Sao Hường không muốn xẻ chia,
Hồng luôn thắc mắc, nên chưa thoả lòng
.

Chỉ biết Hường sống cùng với mẹ,
Tình cảm này có lẽ giữ im.
Sợ rằng mẹ sẽ ưu phiền,
Nên không thấy nói, mẹ khuyên thế nào?

Chia tay nhau, ước ao gặp lại,
Bởi hai người còn phải nói nhiều.
Để mong biết rõ những điều,
Rất là bí ẩn, “người yêu của Hường?

***

Về đến nhà, Hồng lo cơm nước,
Cho chồng con, quên khước thời gian.
Tới khuya, điện thoại reo vang,
Có người muốn nói với nàng rồi đây.

Thầm vui, Hồng biết ngay Đàm gọi.
Đứa mồ côi, trơ trọi năm xưa.
Nhờ thời cuộc đã đẩy đưa,
Bây giờ bác sĩ chuyên khoa tuyệt vời!!

Nước Mỹ đúng là nơi cơ hội,
Cho những ai biết lối tiến lên.
Sẽ không lo bị lãng quên,
Tạ ơn nước Mỹ, tạo nên người tài…

Sau tiếng chào, Đàm quay xin lỗi,
Em không thể đợi đến ngày mai.
Biết khuya, nhưng muốn gọi ngay,
Thật là mừng quá, khi hay tin này.

Phải gọi cho chị ngay lập tức,
Lâu nay em hết sức mong chờ.
Đến giờ mới thoả ước mơ
Khi nghe Hường kể, bất ngờ gặp nhau…

Rồi chị em bắt đầu nói chuyện,
Hết chuyện Mỹ, đến chuyện Việt Nam.
Cách nhau đã mấy mươi năm,
Nhưng tình cảm ấy, vẫn nằm trong tim.

Hỏi Đàm sao chưa tìm được vợ?
Ngoài bốn mươi, không sợ già sao?
Giọng Đàm có vẻ nghẹn ngào,
Người em thương không thể nào kết hôn”.

Tại sao thể? Chị không thể hiểu?
Có ai mà không chịu lấy em?
Đẹp trai, học giỏi…không thèm?
Chị không hiểu được người yêu em rồi?

Hay cổ lấy chồng rồi thì phải?
Để cho em trở ngại hôn nhân?
Không, cổ vẫn còn độc thân,
Vậy không yêu nên chẳng cần đấy thôi?

Không chị ơi, cổ yêu em lắm.
Thế tại sao không đám cưới liền?
Để hai người cứ ưu phiền,
Buồn cho ngang trái tình duyên thế này???

Cổ với em riêng hai dòng máu,
Vì hoàn cảnh, tạo ngẫu duyên thêm.
Nên danh nghĩa là anh em,
Do vì lễ giáo, chúng em khó lòng!!!

Hồng nhớ ra chiều nay nói chuyện.
Ánh mắt Hường xao xuyến lạ thường.
Khi đề cập tới người thương,
Thì ra là thế, có phương cách nào???

***

Xin khẩn nguyện, Trời cao có mắt,
Có lẽ nào lại bắt sống xa?
Lễ giáo ai đã đặt ra?
Không cho kẻ…khác mẹ cha sum vầy!!!

Thượng Đế ơi, sao buộc dây tình ái,
Để hai người phải mãi bơ vơ!!!
Mãi hoài trong cảnh đợi chờ,
Sống trong thương nhớ, bao giờ mới thôi!!!

Sunnyvale 15/4/2019
NGUYỄN SÁU

Trở về đầu trang