Trở về trang Mục Lục
CHUYỆN TÌNH KHÔNG ĐOẠN KẾT
Dựa theo ý bài viết
"CON TÀU CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI" của PHAN XUÂN SINH
lấy trên trang nhà “Thư Viện Việt Nam”
***
Sau bảy lăm, anh chung số phận,
Bị lưu đày đến tận Lào Cay.
Làm người lao động khổ sai,
Chịu bao đói rét, tháng ngày héo hon!
Những năm đầu, vợ còn tiếp tế,
Được vài lần, rồi kể từ đây,
Vợ anh tàn nhẫn chia tay,
Anh chung số phận “không ai đoái hoài”.
Để sống còn, phải xoay xở lấy,
Không mong gì trông cậy người thân.
Những người không có thân nhân,
Tù nhân thường gọi “thành phần mồ côi”.
Nghĩ ngày về, ôi xa xôi quá!
Vượt ngục thì kết quả hiếm khi.
Khó lòng chấp nhận hiểm nguy,
Nếu may thoát được, đường đi chẳng rành.
Suy tính mãi, thôi đành cố thủ,
Cầu nguyện sao còn đủ sức tàn…
Cần thêm lương thực để ăn,
Trong giờ lao động, cố săn tìm mồi.
Bỗng một hôm, đang hồi đói lả,
Nhận được quà từ gã phát thư,
Khiến anh chợt nghĩ hình như,
Vợ anh chưa nỡ chối từ tình yêu.
Cầm gói quà, anh nhiều thắc mắc,
Người gởi sao lạ hoắc, không quen?
Khiến cho anh thầm nghĩ rằng,
Chắc là nhầm lẫn?... mình ăn sao đành.
Quà trên tay, bụng anh đói lả,
Khiến xui anh khó trả lại quà.
Chắc gì đến được người ta?
Giao cho cán bộ, ắt là không hay.
Tin sao được, bọn này cũng đói,
Sẽ chia nhau hết gói quà này.
Khó lòng đến được tới tay,
Thân nhân người gởi, nào ai biểt gì.
Mình đang cần, thôi thì cứ nhận,
Chắng qua là cẩn thận quá thôi.
Cố moi trí nhớ xem coi,
Nhưng tên người gởi xa vời trong tâm.
Người trong trại hỏi thăm mừng rỡ,
Kể từ nay hết thuở mồ côi.
Có người tiếp tế cho rồi,
Ắt là hạnh phúc, hết hồi đơn côi.
Khác mọi người, anh ngồi thừ đó,
Không mở quà xem có những gì?
Bạn bè thấy vậy lại suy,
“Kéo dài sung sướng, trước khi mở quà.”
Có ngờ đâu anh ta bối rối,
Nghĩ là mình có lỗi thành ra,
Chần chừ không dám mở quà,
Có người phát hiện, ắt là tội to.
Anh đang bị giằng co hai lối,
Lương tâm và cơn đói cồn cào.
Nên anh chẳng biết tính sao?
Lương tâm gạt bỏ, cho bao tử đầy?
Sau cơm chiều, anh quay vào vách,
Đưa tay ra tìm cách mở quà.
Điều anh quan tâm nhất là,
Lá thư trong đó, nói ra điều gi??
Anh yêu quý:
Tin anh mất tích từ lâu,
Hết còn hy vọng, tủi sầu riêng mang.
Hình anh được đặt lên tran,
Mẹ con thờ cúng đàng hoàng lâu nay.
Nào ngờ mãi đến một ngày,
Ghé thăm người bạn mới hay sự tình.
Có người anh trong gia đình,
Cải tạo miền Bắc nước mình vừa ra.
Nên em mới hỏi lân la,
Cái tên Nguyễn Hữu nghe qua lần nào?
Anh biết ảnh trả lời sao??
Hữu chung đội với tôi bao lâu ngày”.
Là Đại Uý, sư đoàn hai,
Gốc người miền Bắc, không sai tí nào.
Ảnh còn lại nói thêm vào,
Lâu nay chẳng có người nào thăm nuôi.
Nghe xong em quả quyết rồi,
Anh còn sống đó, thì thôi không thờ.
Lòng em sung sướng vô bờ,
Các con thôi hết bơ vơ tội tình.
Em ra cơ quan để trình,
Nơi anh cải tạo, để mình thăm nuôi.
Lý do thay đổi tới lui,
Nên không được giấy thăm nuôi gởi về.
Anh lo học tốt đó nghe,
Để mong sớm được ngày về nghe anh!!
Ở nhà em cố chấp hành,
Chủ trương nhà nước, để dành ưu tiên.
Khi nào được phép thư riêng,
Cần gì cho biết, đừng phiền gì em.
Thư dài, không dám viết thêm,
Chúc anh sức khoẻ, bình yên trở về.
Vợ anh
LÊ THỊ HỒNG
Đọc xong thư, anh lo nơm nớp,
Tại làm sao trùng hợp lạ lùng?
Họ tên, nguồn gốc, đều cùng,
Cấp bậc, đơn vị, đều trùng khớp nhau.
Chỉ khác nhau, khi sau cuộc chiến,
Tôi trở về, anh biến mất tiêu.
Thương chồng, chị không nghĩ nhiều,
Mơ ngày gặp lại, là điều hiển nhiên.
Có lạ chăng, chuyên viên kiểm duyệt,
Họ đọc thư không biết chỗ sai,
Trong thư chị đã có khai,
Người chồng mất tích, biết ngay còn gi?
Nhìn gói quà làm anh suy nghĩ,
Cảm phục lòng chung thủy chị đây.
Tình thương của chị chẳng phai,
Dù anh mất tich đến nay lâu rồi.
Thật tương phản khi tôi đang khổ,
Vợ đành lòng công bố chia tay.
Để tôi héo hắt tháng ngày,
Trong nơi tù tội, không ai đoái hoài.
Anh nằm dài, gác tay lên trán,
Nghĩ phận mình, ngao ngán tình đời.
Bạn trông thấy cũng im lời,
Nghĩ anh có chuyện, không khơi nỗi buồn.
Đâu ai biết, anh luôn suy nghĩ,
Dùng quà này có bị tội không?
Nhưng không cưỡng được lại lòng,
Rất cần thực phẩm, phụ trong lúc này.
Thôi thì tới đâu hay tới đó,
Cứ dùng đi, đừng có phân vân.
Vì mình đang rất là cần,
Chà bông, đường tán,…đỡ phần khát khao.
Chỉ không biết làm sao bảo chị
Để chị thôi yên trí còn chồng.
Sợ rằng chị lại khổ công,
Phải lo tiếp tế, để lòng không cam.
Việc này anh âm thầm không nói,
Với bạn mình để khỏi lộ ra.
Rằng anh có ý gian tà,
Nếu trên bắt được, không tha tội này.
Anh mang quà chia ngay cho bạn,
Những người đang hoạn nạn như anh.
Bạn ăn một cách ngon lành,
Anh thì sợ chuyện không lành xảy ra.
Vài tháng sau, trại ra thông cáo,
Được viết thơ về báo gia đình.
Làm anh hết sức đinh ninh,
Viết thơ cho vợ của mình làm chi?
Tình nghĩa chẳng còn gì chia xẻ,
Người nên viết, có lẽ chị Hồng.
Báo anh không phải là chồng,
Nhưng làm sao nói để không hại mình.
Thơ gởi đi phải trình cán bộ,
Kiểm duyệt rồi mới cho gởi đi.
Nên mình phải viết cách gì,
Vượt qua kiểm duyệt, chị thì hiểu ngay.
Nếu bị lộ, mấy ai biết trước,
Sẽ bị cùm, khó được tự do,
Bạn tù khinh bỉ dành cho,
Việc anh mạo nhận lãnh đồ thăm nuôi.
Chuyện lỡ rồi, thối lui sao được,
Nên phải đành cố rượt theo lao.
Giờ thì cố viết làm sao,
Chị Hồng là vợ, với bao dặn dò.
Hồng em.
Cám ơn em đã gởi quà,
Khi anh nhận lãnh, thật là ngạc nhiên.
Lo cho con là việc ưu tiên,
Đừng lo anh nữa, gây phiền cho em.
Ở đây anh chẳng cần thêm,
Thức ăn đầy đủ, đêm đêm ngủ khò.
Anh có nhà nước chăm lo,
Em dành tiền đó, lo cho con mình.
Để con nên dáng nên hình,
Cháu ngoan của Bác, đẹp tình đôi ta.
Chấp hành mệnh lệnh đưa ra,
Làm công dân tốt, để mà tiến lên.
Xin em ghi nhớ đừng quên,
Nhớ ơn cách mạng dựng nên cơ đồ.
Công lao đảng được tung hô,
Đừng lầm lẫn nữa, đừng mơ hão huyền,
Đảng cho cuộc sống bình yên,
Xin em giữ lấy, đừng nên đổi dời.
Một lần nữa, xin nhớ lời,
Đừng lo quà cáp, đồng thời đừng thăm.
Các con cần được em chăm,
Anh không sao hết, đừng làm khổ em.
Chúc em nghị lực vững bền,
Có nhiều sức khoẻ, vượt lên nỗi sầu.
Chồng em
Nguyễn Hữu
Anh mong là chị Hồng sẽ hiểu,
Không dám nói lộ liễu quá nhiều.
Sợ cùm gông, không dám liều,
Mượn lời nói khéo, bấy nhiêu đủ rồi…
***
Được cán bộ gọi anh làm việc,
Thế là anh đoán biết việc gì?
Lá thơ anh viết khả nghi?
Lầm lẫn,… hy vọng… họ suy được liền?
Nếu đúng thế, cũng phiền lắm đấy,
Mình quyết tâm cãi lấy cho qua.
Mong rằng mình sẽ được tha,
Quả người kiểm duyệt, thật là thông minh.
Bạn cùng trại, nghĩ mình phạm lỗi,
Theo lẽ thường, cứ mỗi lần kêu
Đều là có lỗi được nêu,
Lần này chắc chắn là điều không may.
***
Người cán bộ khoan thai chào hỏi,
Rồi tiện tay đưa gói thuốc mời,
Anh châm lửa hút một hơi,
Thấy người khoan khoái, và vơi buồn phiền.
Rồi cán bộ đặt liền câu hỏi,
Trong trại này có mỗi mình anh.
Không xin tiếp tế gia đình,
Bộ anh không biết là mình thiếu ăn?
Gia đình tôi khó khăn nhiều lắm,
Lo cho con đủ thấm mệt rồi.
Vì lý do đó nên thôi,
Khó lòng đòi hỏi vợ tôi điều gì.
Anh nói thế, nghe thì cũng phải,
Vì các anh không trải gian lao.
Nhu cầu cuộc sống quá cao,
Mới vài năm khổ, khát khao đủ điều.
Chúng tôi chiến đấu nhiều gian khổ,
Mấy chục năm, không nỡ hé răng.
Luôn trong tình trạng thiếu ăn,
Mà còn chịu được, ắt rằng khổ hơn.
Rồi cán bộ miên mơn nói tiếp,
Các anh đâu có hẹp hòi gì?
Phần ăn hạn chế chỉ vì,
Khó khăn tồn đọng, thôi thì gắng lên.
Cán bộ lại nói thêm ý tưởng:
“Muốn các anh sớm hưởng tự do.
Ngặt vì nhà nước còn lo,
Nếu chưa thông suốt, khổ cho sau này.”
Nên thấy rằng thả ngay không được,
Tuy phật lòng mơ ước các anh,
Nhưng đường lối chưa hiểu rành,
Về địa phương sẽ chấp hành không thông…
Rồi cán bộ trịnh trọng bật mí,
Ban quản giáo có ý tuyên dương,
Thơ anh viết đúng chủ trương,
Nên anh sớm được về địa phương mình…
Anh đã quen cách phỉnh phờ đó,
Nên thản nhiên, không có vội mừng.
Cách này là cách họ dùng,
Ăng-ten lấy điểm, cuối cùng như không.
Rồi cán bộ tiễn anh ra cứa,
Bắt tay anh, lần nữa chúc mừng.
Hết còn suy nghĩ lung tung,
Từ nay anh sẽ về cùng “mồ côi”…
Bạn cùng phòng hỏi anh gì thế?
Anh cố tình không để lộ ra,
Trả lời với bạn qua loa,
Rằng thơ anh viết đi xa tiêu đề.
***
Anh thầm nghĩ luôn về kết cuộc,
Sẽ có ngày họ buộc tội anh
Là người đã dám mạo danh,
Nhận quà tiếp tế, không dành cho anh.
Chị Hồng nếu ngon lành sẽ biết,
Thấy thơ anh chữ viết không quen,
Chị mong làm rõ trắng đen,
Sẽ lòi ra chuyện, anh ăn hết quà.
Hy vọng chị hiểu ra anh nói,
Chị sẽ buồn, nhưng khỏi chờ mong.
Coi như mọi chuyện đã xong,
Chồng nay đã chết, thôi không đợi chờ…
Và anh cũng chỉ mơ có vậy,
Để không còn áy náy trong lòng.
Thà là như thế cho xong,
Yên tâm trở lại với “dòng mồ côi”.
Không người thân, thì thôi mong đợi,
Sẽ không còn cơ hội nhận quà.
Cái thèm cứ mãi hiện ra,
Lại ăn “hàm thụ”, cho qua cơn thèm…
***
Có quà bưu điện đem về trại,
Lần này anh cũng lại có tên.
Ngạc nhiên lại được tăng lên,
Nhìn lên người gởi, đúng tên chị Hồng.
Lần nhận này không như lần trước,
Bỏi vì anh biết được chính mình.
Nên mở liền, chẳng đinh ninh,
Tìm thơ đọc vội, để xem thế nào?
Lời thơ thắm thiết, sao không thấy,
Đề cập chi đến chuyện lầm người.
Hay là chị vẫn xem tôi,
Người cần được giúp, nên thôi không bàn??
Nhìn nét chữ, rõ ràng rất đẹp,
Chứng tỏ người có học thức cao.
Thế thì đâu có lẽ nào,
Chị không hiểu được những rào đón kia?
Chị nhắc anh, cố quên nỗi khổ,
Khi nước nhà đang cố vượt qua.
Điều này giúp anh nhận ra,
Chị còn cẩn trọng, hơn là anh mong…
Hay chị với tấm lòng cao thượng,
Giúp người cùng chí hướng không may?
Điều này quả thật quý thay,
Biết chồng đã mất, vẫn hoài công lo.
Có một điều anh cho không đúng,
Chị hỏi anh “làm nũng” hay sao?
Hay là do tính tự cao,
Không thèm liên lạc… cả bao năm trời,
Thơ nói trại, mấy ai hiểu rõ,
Khó lòng làm sáng tỏ vấn đề.
Nghĩ là tình nghĩa phu thê,
Chị Hồng không dám bỏ bê việc này?
Dầu không còn mảy may hy vọng,
Chị vẫn luôn kính trọng đối nhân.
Không hề có chút phân vân,
Dầu cho anh đã nói gần nói xa.
Con người chị quả là đáng kính,
Vẫn một lòng kiên định tình yêu.
Cho anh suy nghĩ rất nhiều,
Phải chăng giúp đỡ? hay điều thủy chung?
***
Thời gian qua, chuyện chừng quên lãng,
Anh cũng đã thanh thản tâm hồn.
Không còn lo lắng bồn chồn,
“Làm sao giải thích chị Hồng rõ đây?”
Rồi một ngày, không ai ngờ trước,
Xong lao động, anh được gọi tên.
Ngạc nhiên, bối rối hiện lên,
Khi nghe công bố, gia đình đến thăm.
Anh thầm nghĩ, chị làm sao thế?
Chuyện thăm nuôi, không dễ dàng gi?
Mà sao liều lĩnh để đi,
Chưa tin sự thật…hay vì lòng nhân?
Lo khi chị nhận chân sự thật,
Sẽ đau buồn, và thất vọng nhiều.
Biết rằng mất thật người yêu,
Tinh thần không vững, sợ điều không hay.
Riêng anh thì chuyện này không lạ,
Nhưng làm sao diễn tả được đây?
Rằng anh đã cố giải bày,
Chắc chị không hiểu, nên gây buồn phiền.
Đợi gặp mặt, anh liền xin lỗi,
Về chuyện anh nông nổi nhận quà.
Gây ra lầm lẫn khó tha,
Để chị lặn lội đường xa nhọc nhằn.
Và sẽ nói: anh ăn năn quá,
Không làm sao diễn tả nỗi niềm,
Gây cho chị lắm ưu phiền,
Khổ công lo lắng, chạy tiền thăm nuôi…
***
Theo cán bộ, anh lầm lũi bước,
Gần đến nơi, mới ngước mắt nhìn.
Chị đang ngồi đợi một mình,
Anh hồi hộp quá, mất bình tĩnh luôn.
Chị nhìn anh, lệ tuôn lã chã,
Tựa như là, chị đã động lòng.
Thấy anh tiều tụy ốm tong??
Hay chồng chết thật, hết mong ước gì??
Bao lâu nay, chị tuy đã biết,
Nhưng vẫn chưa quả quyết trăm phần.
Quyết tâm gặp mặt một lần,
Tìm ra sự thật, khỏi phân vân hoài??
Anh tiến lại, ngồi ngay trước mặt,
Không nói gì, cũng bật khóc luôn.
Thấy hai người lệ cứ tuôn,
Nên tên cán bộ như tuồng cảm thông.
Hắn đi khạc nhổ, không canh kỹ,
Anh thừa dịp, nói mí một câu
“Tôi xin lỗi”…chị vội ngăn,
Ngón tay ngang miệng, ý rằng “không sao”.
Chỉ bấy nhiêu, nhưng anh đã hiểu,
Đủ rồi không ai thiếu nợ ai.
Chuyện anh định nói lâu nay,
Đã tan biến mất, không day dứt gì.
Anh thở phào, trút đi lo lắng,
Chị thì lau nước mắt mở lời.
Hỏi thăm sức khoẻ, đồng thời,
Cho anh biết chuyện ở nơi quê nhà…
Mọi chuyện chị phịa ra như thiệt,
Vì thừa biết cán bộ lắng nghe.
Rõ là chị rất “ma-le”(1),
Đang buồn đứt ruột, mà che dấu tài.
“Cha, Mẹ, các con đều mạnh khoẻ”
“Mọi người đều mong mỏi anh về”
“Anh cố gắng học tập tốt,
Để sớm được về với gia đình”…
Anh gật đầu đồng tình cùng chị,
Mà không nói được gì trấn an.
Chị đang buồn nát tâm can,
Phần thương phận chị, phần tang cho chồng.
Anh hiểu rõ, nhưng không thể nói,
Im lặng nhìn, mà nhói trong tim,
Thương cho chị, tủi cho mình,
Chị người chung thuỷ, anh tình oái ăm!!
Cán bộ báo, giờ thăm đã hết,
Chị đưa tay nắm siết tay anh.
Anh cũng đáp lại thật nhanh,
Bốn tay nắm chặt, chưa đành lòng xa.
Buông tay ra, chị oà lên khóc,
Vì tủi thân, hay xót cho anh?
Không sao xác định lằn ranh,
Giữa anh và chị, khóc dành cho ai?
Anh thầm nghĩ, cả hai, có thể?
Cái nắm tay là để cảm thông.
Chúng mình cá chậu chim lồng,
Đều cùng cảnh ngộ, đau lòng cả hai??
Anh đưa tay, gạt ngay nước mắt,
Thấy chị buồn, anh ắt động lòng.
Tự dưng nước mắt lưng tròng,
Xót thương cho chị, khổ công vì mình.
Người chị thật có tình có nghĩa,
Sao số phần thấm thía niềm đau?
Và rồi bốn mắt nhìn nhau,
Buồn hiu, không nói một câu giã từ.
Chị bổng dưng cúi đầu quay mặt,
Thể như là dấu chặt niềm đau,
Anh thì lí nhí vài câu,
“giữ gìn sức khoẻ, mong cầu bình an…”
Rồi anh gom quà, mang về trại,
Chị vịn cột, dõi mắt nhìn theo.
Con người ốm yếu, tong teo,
Biết còn đủ sức đợi ngày được tha?
Chị thầm nghĩ, chồng thà đã chết,
Hơn tù đày, chẳng biết ngày ra.
Thôi thì thôi thế chẳng qua,
Mỗi người một số, nên ta chẳng buồn…
Trên đường vô, anh luôn ngoái cổ,
Để xem chị còn đó hay không?
Mỗi lần ngoái lại đều trông,
Chị đưa tay vẫy, mà lòng xót thương.
Vô tới trại, anh còn giương mắt,
Nhìn thấy chị mới bắt đầu đi.
Bạn bè cùng trại đều suy,
Họ thương nhau quá, mình thì vui theo.
Nên tất cả cùng reo lên bảo,
Hai người trông độc đáo ghê chưa!
Anh chẳng cần nói phân bua,
Chuyện không nên nói, chịu thua cho rồi.
***
Tối hôm đó, anh ngồi suy gẫm,
Chuyện thăm nuôi, thật lắm bất ngờ.
Thời gian gặp gỡ nửa giờ,
Một từ “xin lỗi”, rồi phờ người ra.
Chị diễn kịch thật là xuất sắc,
Rất tự nhiên, chưa chắc ai hơn.
Làm anh cũng thấy phục luôn,
Không sao biết được chị đương nghĩ gì??
Anh nhớ lại trong khi gặp mặt,
Nhìn thấy chị có nét thật xinh.
Đôi mắt hiền, trông rất tình,
Lúc đang phịa chuyện linh tinh ở nhà…
Thư anh, chị biết là không phải,
Nhưng chị vẫn cứ lại gởi quà.
Tấm lòng chị quá vị tha,
“Dẫu người nào nhận, cũng là đáng công.”
Trong trại tù, các ông đều khổ,
Cho nên chị không nỡ làm thinh.
Dẫu là không phải chồng mình,
Có người nhận lãnh, là mình thấy vui.
Chị thấy cần thăm nuôi một chuyến,
Để xác minh rõ chuyện chồng mình.
Vì còn có chút đinh ninh,
Nên đi để biết sự tình ra sao?
Nhìn thấy anh, là ước ao thôi hết
Và cảnh anh lê lết thân tàn.
Chị trong tâm trạng bàng hoàng,
Bỗng dưng nước mắt tuôn tràn bờ mi.
Khóc cho phận mình thì không mấy,
Cho anh, khi vừa thấy mới nhiều.
Chị đang nghĩ đến một điều,
Người tù cải tạo, bao nhiêu cực hình??
Sao dân mình quá điêu linh, nghiệt ngã,
Kể từ khi “rã nghé tan đàn”.
Miền Nam chịu cảnh lầm than,
Chỉ vì chính sách bạo tàn vô nhân…
***
Anh lại nghĩ về phần của chị,
Trên đường về có bị gì không?
Một mình giữa chốn mênh mông,
Đến ga xe lửa, thật không dễ dàng.
Trên con tàu xuôi Nam chật chội,
Chị trông ra đêm tối mịt mùng.
Rồi thầm suy nghĩ mông lung,
Bao người lâm cảnh khốn cùng hôm nay…
Điều này bởi vì ai nên nỗi,
Biết bao giờ thay đổi được đây???
Nhân tài đều bị lưu đày,
Còn đâu người giỏi, để xây nước nhà!!!
Nghĩ về anh, chị thà chưa biết,
Gặp anh rồi, không tiếc gì công.
Nếu chưa đi, chị sẽ không,
Tưởng ra cảnh khổ, các ông trong tù…
Phần anh thì phân vân không biết,
Chị có còn liên lạc nữa không?
Dù cho còn có, hay không,
Nhưng anh vẫn mãi nguyện lòng không phai.
Anh hứa khi được ra khỏi trại,
Anh sẽ tìm chị ngay tức thì.
Để nói với chị những gì,
Anh không thể nói trong khi ở tù.
Cám ơn chị cho dù đã muộn,
Đó là điều ước muốn của anh.
Mong cho ý nguyện được thành,
Để bao khúc mắc sẽ nhanh giãi bày…
***
Anh chỉ thấy trên tàu mình chị,
Còn bao người khác, chỉ nhạt nhoà.
Chị mang lắm nỗi xót xa,
Nhưng đầy nhân ái, thật là quý thay!!!
Xin chúc chị tràn đầy nghị lực,
Để chu toàn thiên chức “nữ nhi”.
Trong thời người nắm quyền uy,
Đều vô nhân cách, lấy gì can ngăn!!
Bao nhiêu chuyện khó khăn trước mặt.
Chúc chị luôn giữ chặt cương thường.
Là người phụ nữ can trường,
Vượt bao sóng gió, để vươn cao đầu.
Anh tin tưởng, cho dầu gian khổ,
Chị giữ tròn đức độ nguyên trinh.
Thờ chồng, nuôi dạy con mình,
Thương thay cho những cuộc tình oái ăm!!!
Tháng 1 năm 2019
SÁU NGUYỄN
Trở về đầu trang |
đầu