Trở về trang Mục Lục

GẶP LẠI NGƯỜI XƯA

(Thơ dựa Dựa theo chuyện viết về nước Mỹ của tác giả NGUYỄN DUY AN
Trên Việt báo online bài số 2157-1949-725vb6231107 )

Người chuyển thơ Nguyễn Sáu

Mối tình đầu thật khó phai,
Dù cho xa cách, và cay cú nhiều.
Nghĩ rằng không thể còn yêu,
Nhưng khi gặp lại, biết điều mình sai.

Đi hay không? Lòng tôi luôn tự hỏi,
Về tham dự ngày đại hội đồng hương.
Để gặp lại Hoàng, người cũ tôi thương,
Đã chấm dứt, thôi vấn vương từ trước.

Người phụ tôi từ lúc rời xa nước,
Không thư từ, quên hẹn ước đã trao.
Để cho tôi phải mãi lệ tuôn trào,
Tim héo hắt, vì đã bao thương mến.

Thời gian sau, một chuyện may đã đến,
Diện H O đưa tôi đến Hoa Kỳ.
Nghĩ rằng, gặp lại anh không khó gì,
Nhưng phải ba năm sau thì mới biết.

Anh đã lập gia đình, thế là hết,
Không còn gì để nuối tiếc chuyện xưa.
Rồi an ủi, chắc hoàn cảnh đẩy đưa,
Tôi muốn quên, nhưng vẫn chưa hết hận.

Muốn gặp anh một lần, để chất vấn,
Duyên cớ nào anh bội phản tình tôi?
Chỉ một lần, cho rõ chuyện rồi thôi,
Trước khi tôi chấp nhận lời hôn ước.

***

Chuyện tình cờ, nào đố ai biết trước,
Kể từ khi tôi được việc làm xa.
Hãng Geico ở Greenville, S. Carolina.
Lần đầu tiên xa nhà, nên bỡ ngỡ.

Quen Mai Anh, người Việt làm chung sở,
Cùng quê hương nên dễ trở thành gần.
Có người anh tên Tùng, còn độc thân,
Muốn giới thiệu, cô ân cần đề nghị:

Tôi gặp Tùng, để biết xem tình ý,
Vì tuổi tôi cũng xấp xỉ ba mươi,
Tuổi lập gia đình đẹp nhất đời người.
Nếu thấy hợp, thì chúng tôi tiến tới.

Muốn quên Hoàng, và lo xây duyên mới,
Nên tôi bằng lòng hứa với Mai Anh.
Đi gặp Tùng, để tìm hiểu về anh,
Đồng quan điểm, tôi sẽ dành tình cảm.

Quen với Hoàng, mối tình đầu thắm đậm,
Anh phụ rồi, cho tôi lắm khổ đau.
Tôi không thể cứ luôn mãi u sầu,
Nếu có dịp, xin bắt đầu trở lại.

Và hình như Tùng yêu tôi thì phải?
Đề nghị tôi học Đạo, chẳng ngại ngần.
Vì phải cần sáu tháng trước hôn nhân,
Nhưng riêng tôi, còn phân vân chưa tính.

Thất bại rồi, giờ thôi không liều lĩnh,
Đợi thời gian đủ xác định tình yêu.
Đối với tôi, Tùng xứng đáng mọi điều,
Nhưng tim tôi lại còn nhiều giới hạn.

Phải chăng là bóng Hoàng còn lảng vảng,
Chỉ coi Tùng là người bạn chí thân.
Và vì thế nên tôi còn phân vân,
Khi đề cập đến chuyện…cần học đạo.

Theo thời gian, chúng tôi càng thuận thảo,
Tôi gọi về nhà, thông báo gia đình.
Dĩ nhiên là Ba Má rất thuận tình,
Cô gái út hết một mình chiếc bóng…

Để tránh cho tiết trời thật quá nóng,
Ở miền nam Texas phỏng cả người.
Đám cưới nên tổ chức sau tháng mười,
Chúng tôi đồng ý theo lời Ba khuyến.

***

rong dịp này, Ba Má đưa ý kiến,
Đề nghị tôi nên đại diện gia đình.
Dự đại hội đồng hương của quê mình,
Quê hương nghèo, nhưng đầy tình…Bình Giã.

Vì chỗ tôi đến Atlanta không xa quá,
Hai giờ lái xe, là đã đến nơi.
Nhưng tôi phân vân, chưa có nhận lời,
Không quen ai, sợ rằng tôi bỡ ngỡ.

Tiếng là quê, nhưng không hề ở đó,
Sống với chị, từ nhỏ ở Sài Gòn.
Mấy đứa bạn đều đã có chồng con,
Và tất cả đều vẫn còn trong nước.

Vì Cha Mẹ, tôi khó lòng từ khước,
Tùng cũng khuyên, và muốn được cùng đi.
Thêm Mai Anh, để tránh tiếng thị phi,
Gặp đồng hương, không việc gì phải ngại.

Rồi tình cờ, bắt tôi suy nghĩ lại,
Trong danh sách, tôi gặp phải tên Hoàng.
Người yêu xưa, đi cùng với đứa con,
Tâm trạng tôi, thật hoàn toàn bối rối.

Không để Tùng cùng đi đến đại hội,
Mình tôi thôi, để hỏi tội của Hoàng.
Lý do nào anh lại nỡ phũ phàng,
Quên lời hứa, lúc tình đang nở rộ.

Đã làm tôi nhớ mong và đau khổ,
Mỏi mòn trông, mà chẳng có thư từ.
Chuyện gì làm cho anh quá vô tư?
Tôi muốn nghe anh nói, dù nguỵ biện.

Vì không muốn anh Tùng biết rõ chuyện,
Việc anh Hoàng có hiện diện ở đây.
Dầu chuyện quen Hoàng tôi đã tỏ bày,
Tùng và Mai Anh, cả hai đều biết.

Và giờ đây, tôi chẳng còn tha thiết,
Kể từ khi biết rõ việc gia đình.
Hoàng đã có vợ con riêng cho mình,
Và coi như mối tình xưa kết thúc…

Tùng là người rộng lượng, và đạo đức,
Không bận tâm, và phiền phức gì tôi.
Nhưng tôi lại không muốn chuyện lôi thôi,
Muốn nói với Tùng, nhưng rồi lại ngại.

Trốn anh luôn, không e-mail, điện thoại,
Tùng rất lo, nên anh phải tìm tôi.
Đến sở làm, đợi tôi xong việc rồi,
Anh mới gặp, và hỏi tôi…sao thế?

Chẳng đặng đừng, nên tôi đành phải kể,
Em xin lỗi, vì buổi lễ có Hoàng.
Em thật sự rất muốn gặp lại chàng,
Để hỏi chuyện cho rõ ràng minh bạch.

Anh hiểu, nhưng tại sao em trốn tránh?
Anh vẫn yêu em, dù nghịch cảnh là gì.
Ngày mai anh sẽ đến chở em đi,
Ở khách sạn, chờ em khi xong chuyện.

Cám ơn anh, mình Hương đi cho tiện,
Tuỳ em thôi, anh chẳng phiền gì đâu.
Anh ở nhà, và sẽ luôn nguyện cầu,
Đi bình yên, và gặp nhau thoải mái.

***

Tôi đến khu đại hội trưa thứ bảy,
Ghi danh, đóng tiền, nhưng ngại ở đây.
Một mình ngủ trong lều, thấy không hay,
Về thành phố, lo thuê ngay phòng ngủ.

Chiều trở lại, với kính đen phòng thủ,
Tránh người nhận diện, là chủ đích tôi.
Dõi mắt tìm suốt buổi lễ…than ôi!
Hoàng ở nơi đâu? Sao tôi chẳng thấy?

Nhưng không đủ can đảm nhờ gọi máy,
Tìm người quen, vì vẫn thấy ngại ngùng.
Nhìn mọi người đều tay bắt, mặt mừng,
Tôi cô đơn, và nhớ Tùng vô hạn.

Bỏ sinh hoạt, tôi trở về khách sạn,
Vì chẳng có ai làm bạn với mình.
Muốn gọi Tùng cho anh biết sự tình,
Nhưng tự ái, rồi làm thinh không gọi.

Chán nản quá, vì thấy mình trơ trọi,
Muốn quay về ngay, cho khỏi tủi thân.
Nhưng bản tính ương ngạnh và bất cần,
Đã khiến tôi phân vân một lần nữa.

Tôi phải gặp người xưa, như đã hứa,
Để dứt tình thương mến giữa đôi ta.
Cho tình yêu Tùng sớm được thăng hoa,
Vì Tùng yêu tôi thật là tha thiết.

Sao không có người nào tôi quen biết??
Quê Bình Giã, đã mất thiệt trong tôi??
Người yêu xưa, giờ cũng đã xa rồi,
Còn kỷ niệm nào ở nơi sinh đó??

Không còn gì để cho tôi gắn bó?
Tình quê hương, tình yêu…có như không.
Và đầu tôi cứ suy nghĩ lòng vòng,
Nên giấc ngủ chập chờn trong mộng mị…

Tôi thức giấc, và ra đi thật sớm,
Khu đại hội chỉ lốm đốm mấy người.
Cảnh bình minh tuyệt đẹp của núi đồi,
Tìm nơi đậu xe, và tôi rảo bước.

Xen lẫn giữa bao lùm cây xanh mướt,
Là những lều vải, còn ướt hơi sương.
Dần đưa tôi về địa điểm hội trường,
Chung quanh đó, đều có tường ngăn cách.

Ngạc nhiên với bé trai đứng cạnh vách,
Mà không thấy người phụ trách ở đâu?
Chừng bốn tuổi, em có màu tóc nâu,
Mắt tròn xoe, và mi cong đẹp tuyệt.

Đang ngóng trông, và có gì tha thiết,
Tôi nhìn em, và chưa biết nói sao.
Ngại em sợ, nên chỉ đưa mắt chào,
Cu Bi muốn sữa”, nghe sao thương quá!

Cháu con ai? Để cô tìm Ba Má,
Cu Bi, không phải cháu, Ba không hà.
Ba Cu Bi đâu? Ba ngủ trong nhà,
Chỉ nhà nào cô tìm Ba cho cháu?

Không phải cháu, Cu Bi… Cô xin lỗi,
Cu Bi quên mất rồi, không biết đâu?
Cô dẫn Cu Bi đi lấy sữa mau,

Rồi cô cháu nắm tay nhau tìm sữa.

Ba dậy chưa Cu Bi không biết nữa?
Ba ngủ hoài hà
…tiếng của trẻ thơ.
Đã cho tôi xúc cảm thật bất ngờ!
Mà trước đây chưa bao giờ cảm nhận.

Tôi thấy mình, tự nhiên có bổn phận,
“Lấy sữa xong, rồi giao tận tay Ba”
Nhưng Cu Bi quên mất, nhớ không ra,
Nhờ ban tổ chức, gọi loa thông báo.

Tôi nói: Cu Bi ngoan nghe cô bảo,
Con chờ đây, cô đi dạo một vòng.
Mục đích tôi là muốn để mắt trông,
Xem người ấy có lòng vòng đâu đó.

Nhưng Cu Bi không muốn tôi rời nó,
Nên bảo rằng: “cô đừng bỏ Cu Bi”
“Có Ba, con cũng muốn cô cùng đi

Không gấp gáp gì, thôi thì chờ đợi.

Nhìn gương mặt Cu Bi thấy rất tội,
Muốn bé vui, nên tôi hỏi sơ qua.
Ba Cu Bi tên gì? Tên là Ba,
Những người khác gọi Ba là gì vậy?

Cu Bi không biết, chưa nghe tiếng ấy,
Còn Má thì sao? Không có Má mà.
Cu Bi chỉ ở cùng với Ông Bà,
Ông Bà Nội, hay là Ông Bà Ngoại?

Chỉ Ông Bà thôi hà, hổng Nội Ngoại,
Ba đi làm, Bi ở với Ông Bà.

Cu Bi không sợ bị bắt cóc hả?
Bi có cô đây rồi mà…không sợ.

Nếu như cô bắt cóc Bi?...thật hở?
Bi Không tin, cô đâu nỡ ghét Bi.
Nếu ghét, cô đi tìm sữa làm chi?
Khi Ba đến, cô cùng đi cô nhé.

Vừa thấy anh, tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ…
Con anh sao? Đâu có thể thế này???
Thằng bé liền chạy lại nắm lấy tay,
Và anh gọi tên tôi ngay…thật mến.

Quỳnh! Hay quá, anh không ngờ em đến!
Giọng nói anh vẫn trìu mến như xưa.
Xúc đông quá, tôi chỉ biết dạ thưa…
Thằng bé khoe, cô mới vừa cho sữa.

Anh bảo tôi, mình đi ra phía cửa,
Nói chuyện chút, nếu em chửa việc gì
.
Tôi gật đầu, và yên lặng bước đi,
Không nói được lời gì, vì xúc động.

Thầm nhủ lòng…cố lên, không sẽ hỏng,
Hỏi tội anh, mà tim bỗng rộn ràng.
Mắt mờ đi, vì lệ đã tuôn tràn,
Và Cu Bi thấy ngỡ ngàng nên hỏi.

Cô thương Cu Bi, sao cô không nói?
Xin Ba đi, cho Ba khỏi la con.
Sao cô khóc?, bộ cô hết thương con?

Tôi kéo nó vào lòng, hôn lên tóc…

Cô thương Cu Bi, cô đâu có khóc,
Và hỏi Hoàng, “lâu nay anh vẫn thường?
Cháu Cu Bi thật là quá dễ thương,
Cám ơn Quỳnh, anh cố vương…vì cháu.

Suốt đời anh, Cu Bi là của báu,
Anh chẳng còn ai nương náu cùng mình.
Bị từ bỏ của tất cả gia đình,
Khi thấy anh cố tình vượt lễ giáo.

Sống ngoại hôn, đã là không phải đạo,
Mà là gái Mỹ, ngổ ngáo lạ lùng.
Đã làm anh đôi lúc cũng phát khùng,
Nhưng phải cố, vì có chung em bé.

Anh có tội với Chúa, với Cha Mẹ,
Và với em, nên không thể thứ tha.
Chỉ muốn cho đứa bé được sinh ra,
Vì trách nhiệm người làm cha là thế.

Xin lỗi Quỳnh, anh thật là quá tệ,
Biết lỗi lầm, mà không thể nói ra.
Được tin em theo diện HO qua,
Nhưng không dám gặp, xin tha cho tội.

Năm năm qua, anh sống đời tăm tối,
Nhờ Cu Bi, nên anh mới nguôi ngoai.
Sống ẩn dật, ít tiếp xúc với ai,
Anh phải sống, vì tương lai của cháu.

Em nhớ anh, và trông tin đau đáu,
Chỉ một lá thư, không thấu sự tình.
Không địa chỉ, nên đành phải lặng thinh,
Em giận anh, và thấy mình vô phước.

Khi qua đây, em cũng có nghe được,
Anh có gia đình, đã được mấy năm.
Em buồn lắm, và chỉ biết khóc thầm,
Nhân đại hội, muốn một lần gặp lại.

Để hỏi anh nhũng việc làm sai trái,
Cho yên lòng, khỏi ái ngại, phân vân.
Vì em còn lo cho việc hôn nhân,
Anh chúc em đươc trăm năm hạnh phúc,

Quỳnh, anh muốn nói chuyện thêm một lúc,
Em có vui lòng cho phép anh không?

Dạ,…Vậy mình đi về phía mé sông,
Hoàng đưa tay bế, Bi không đồng ý.

Tôi bồng lên, thấy bé cười thoả chí,
Và nghĩ thầm, nó mưu trí gì đây?
Có lẽ vì thiếu má đã lâu ngày,
Nên thấy tôi, nó mến ngay lập tức.

Tôi nghĩ thế, nên thương Bi hết sức,
Nó ngủ trên vai, trong lúc đang đi.
Ngồi xuống bãi cỏ, tôi ôm lấy Bi,
Rất nhẹ nhàng, sợ phá đi giấc ngủ.

Hoàng nhỏ nhẹ, với giọng xưa quyến rủ,
Đi một mình, sao không rủ ai theo?
Em ngủ đâu? không phải ở trong lều?
Bạn trai đâu? không đem theo giới thiệu

Những câu hỏi dập dồn cho tôi hiểu,
Hoàng còn quan tâm tôi nhiều như xưa.
Tôi ậm à, chỉ có biết, dạ, thưa,
Sao dạ hoài, mà không nói gì khác?

Quỳnh vẫn còn ở Texas với hai Bác?
Dạ không, em về Greenville hai năm nay.
Em quen Tùng từ lúc mới về đây,
Đến bây giờ, vẫn lay hoay nên chửa…

Quỳnh, anh có lỗi với em nhiều quá,
Anh kể em nghe suốt quá trình này.
Từ vượt biên, cho đến tận hôm nay,
Không biết em muốn nghe, hay chẳng thiết?

Anh kể đi, em rất là muốn biết,
Việc qua rồi, em luyến tiếc làm chi.
Giọng tôi nghẹn ngào, nước mắt tràn mi,
Hoàng lấy khăn và chặm đi nước mắt…

Giống lần chia tay trước đây không khác,
Anh nhìn tôi một lát, rồi phân bua.
Biết em giận, và cho anh dối lừa,
Chuyện ở trại cấm khi xưa khó trách.

Có người đi, là đem thơ cả xách,
Không làm sao đủ ngân sách gởi đi.
Đa số những bức thư đó thường thì,
Bị vứt đi, chẳng mấy khi được gởi.

Nên thơ anh gởi, chẳng bao giờ tới,
Không làm sao liên lạc với gia đình.
Trong khi mình vẫn cứ mãi đinh ninh,
Tin tức đó người thân mình đã biết.

Trường hợp anh cũng thật là hối tiếc,
Khi rời trại, anh mới biết sự tình.
Khi anh liên lạc được với gia đình,
Thì mới biết là tình hình đã khác.

Gia đình em vào Sài Gòn, mất liên lạc,
Chỉ biết tin, em và hai Bác sắp đi.
Theo diện HO được sang Hoa Kỳ,
Các em anh không thể truy địa chỉ.

Nên anh đành “phụ tình bất đắc dĩ”,
Khi biết tin nhau thì chỉ để buồn!
Anh lầm lỡ, vì một phút điên cuồng,
Đánh mất tình, mà anh luôn trân quý.

Em cũng rất buồn từ khi đến Mỹ,
Em có tìm anh, nhưng chỉ hoài công.
Đến khi biết tin, thì chuyện đã xong,
Anh có gia đình, nên không liên lạc.

Chuyện của anh, thì thật là bi đát,
Nhưng anh không thể làm khác lương tâm.
Khi đưa ra quyết định sống âm thầm,
Để cứu lấy bào thai lâm cảnh chết…

Thôi, để anh kể cho em nghe hết,
Chuyện đau lòng, từng chi tiết em nghe.
Ở Ohio năm đó vừa sang hè,
Anh tốt nghiệp, và sắp về làm việc,

Vui mừng lắm, nên tụi anh mở tiệc,
Gồm bạn bè, Mỹ lẫn Việt vui chơi.
Mừng cho việc học đã kết thúc rồi,
Và cùng nhau bước vào đời rạng rỡ…

Đêm hôm ấy, anh uống say quá cỡ,
Nên làm gì cũng chẳng nhớ mà ngăn.
Trưa hôm sau, tỉnh đậy, thấy chung chăn,
Cô gái Mỹ, nhưng nghĩ rằng… vô hại.

Hai tháng sau, tình cờ cô trở lại,
Báo cho anh, cô vướng phải cái thai.
Cô muốn anh phụ giúp giải quyết ngay,
Sợ nếu để quá lâu ngày không tốt.

Cô không muốn, vì cái thai trói buộc,
Anh cố khuyên, để đạt được ý mình.
Về ở với anh, chờ đến khi sinh,
Vì không thể giết con mình như thế.

Là trọng tội, làm sao anh có thể,
Và cuối cùng, cô đã nể tình anh.
Về với anh, chờ cho đến khi sanh,
Anh thầm nghĩ…cô sẽ nhanh đổi ý.

Nhưng đã lầm, vì không hiểu gái Mỹ,
Tuổi còn vui chơi, không nghĩ gia đình.
Và chỉ đúng một tháng sau khi sinh,
Cô lặng lẽ dứt tình, không luyến tiếc.

Để lại cho anh bao điều oan nghiệt,
Gia đình biết tin, đoạn tuyệt với anh.
Vì gây tủi nhục cho đấng sinh thành,
“Cưới vợ Mỹ, và không làm hôn phối”…

Phần đứa bé, anh vô cùng bối rối,
Biết làm sao chăm sóc nổi cho con.
Nhờ Chúa thương, nên phước đức vẫn còn,
Được hai bác, không có con giúp đỡ.

Thấy cảnh gà trống nuôi con khổ sở,
Bà thương cháu, nên không nỡ làm ngơ.
Nhận nuôi cháu, mãi cho đến bây giờ,
Nên công việc anh đến giờ vẫn tốt.

Vì Cu Bi, anh chấp nhận mất hết,
Tình gia đình, và trên hết là em.
Anh cũng đã trằn trọc mãi bao đêm,
Khi biết tin gia đình em đến Mỹ.

Điều làm cho anh cứ luôn suy nghĩ,
Nên hay không? Khơi lại kỷ niệm buồn.
Bằng cách gặp em? Hay trốn biệt luôn?
Để cho em thôi vấn vương tình cũ.

Và anh chọn trốn luôn, không thăm hỏi,
Vì thấy mình thật đáng tội, khó tha.
Thương cho em, với tình đầu xót xa,
Anh chúc em với người ta…hạnh phúc.

Gặp lại em hôm nay, mừng hết sức,
Để anh trình bày sự thực chân thành.
Không phải để em thương xót cho anh,
Mà giải toả bớt điều anh ray rứt.

Cu Bi ngoan, đã cho anh nghị lực,
Sống vì con, tròn thiên chức người cha.
Anh tham dự đại hội, mục đích là,
Muốn bà con hiểu chuyện, và thông cảm.

Sẽ tha thứ những gì anh đã phạm,
Để cha con anh được tạm yên lòng…
Sắp đến giờ, mình sửa soạn vào trong,
Hôm nay lễ chính, rất đông người dự.

***

Tôi bật khóc, vì thấy buồn thực sự,
Và rồi Hoàng vẫn tình tứ như xưa.
Lấy khăn lau nước mắt, và nói đùa:
Ướt con rồi, Hoàng vừa lau, vừa chọc.

Nghe Hoàng đùa, làm cho tôi thôi khóc,
Nhưng lòng tôi còn “đầy nhóc” hoang mang.
Đi đại hội, là để hỏi tội Hoàng,
Trước khi nhận lời Tùng, sang bến khác.

Nhưng sao nay tôi lại chưa dứt khoát,
Thấy cảnh Hoàng cô độc dắt con thơ.
Và sự thật tôi nghe, quá bất ngờ,
Nên lòng tôi, lại tình cờ xao xuyến…

Hoàng lên tiếng, anh sẽ luôn cầu nguyện,
Em hạnh phúc, và quên chuyện anh đi.
Cuộc đời anh, do số phận đã ghi,
Phải trả giá cho hành vi hư hỏng

Giọng của Hoàng đang chứa đầy xúc động,
Rồi anh đưa tay ra bồng Cu Bi.
Cháu ngủ say, nên không phản ứng gì,
Nhưng riêng tôi, thấy có gì thiếu vắng?

Liền lên tiếng trong nghẹn ngào cay đắng,
“Em chẳng biết sao cho đúng được đây?”
Với anh thì em dễ dàng chia tay,
Nhưng Cu Bi là điều gay go nhất.

Hoàng nhìn tôi, thì Cu Bi thức giấc,
Thấy ba bồng, nên nó nhắc “cô đâu”?
Hoàng nhỏ nhẹ, khuyên Cu Bi một câu,
“Mình và cô sẽ cùng nhau đi lễ”.

Nó lại nhoài người, muốn đòi tôi bế,
Cô mỏi tay, để Ba bế giúp cô.
Tôi nhỏ nhẹ, cho nó biết lý do,
Nó nũng nịu “con thương cô nhiều lắm”.

Cu Bi ngoan, đừng có đòi cô ẵm,
Cô mỏi tay, phải thông cảm cho cô.
Hoàng âu yếm, lên tiếng nói xen vô,
Nhưng Cu Bi muốn xin cô làm má.

Nó ngây thơ, và thực thà diễn tả,
Con không Má, cô làm Má con đi.
Lời trẻ thơ thành thực, nhưng lắm khi,
Lại trở thành lời tiên tri hay nhất.

Tôi và Hoàng đều thẹn thùng, đỏ mặt,
Không nói gì, nhưng đâu chắc tương lai???
Tôi thương Cu Bi, là chuyện không sai,
Và hình như…tình chưa phai thực sự???

SÁU NGUYỄN

***

Trở về đầu trang