Trở về trang Mục Lục

MỘT NỤ CƯỜI

(Bài văn xuôi của tác giả BỬU UYỂN
trên trang web. Vietbao.com/a269234/mot-nu-cuoi)

Người chuyển thơ Nguyễn Sáu

***

Dịp cuối năm, trong ngày họp mặt,
Cựu tù nhân, tay bắt mặt mừng.
Chuyện trò thăm hỏi không ngừng,
Nhắc bao kỷ niệm, đã từng khắc ghi.

Ban tổ chức đưa ra đề nghị,
Từng trại viên, chuẩn bị đứng lên.
Khi trại mình được xướng lên,
Và tự giới thiệu họ tên của mình.

Từ Yên Bái, Phong Quang, Vĩnh Phú,
Đến Thanh Cầm, Lý Bá Sơ, Phú Sơn…
Mỗi nơi, năm bảy người hơn,
Đến Nam Hà, ngoài tôi còn bốn anh.

Khi nghe xưng danh Lê Trung Đạo,
Thật bất ngờ, và tạo ngạc nhiên.
Người em thuở trước tôi quen?
Chưa nhìn thấy rõ, cho nên còn ngờ.

Xong giới thiệu, đang chờ vào tiệc,
Tôi đến ngay bàn Đạo đang ngồi.
Vui mừng, Đạo ôm lấy tôi,
Tôi liền ôm lại, và rồi hỏi ngay.

Em còn nhớ anh, ngày ở trại?
Anh Uyển sao em lại dám quên.
Gặp anh đây, thật là hên,
Em mong gặp được anh, nên nhắc hoài.

Em trông chờ ngày này lâu lắm,
Hai chúng tôi còn đang nắm lấy tay…
Em sẽ kể cho anh hay,
Chuyện về em, từ sau ngày mất tích.

* * *

Ở Nam Hà, tôi nằm kề bên Đạo,
Rất thân nhau, từ dạo nằm gần.
Đạo còn trẻ, rất vui vẻ, chuyên cần,
Được món ăn gì, đều phân đôi hết.

Là thiếu uý, trong cảnh sát đặc biệt,
Mới ra trường, không biết tội gi?
Bị đày ra đến Bắc, thật là kỳ,
Còn độc thân, và Mẹ thì già yếu.

Việc gởi quà, có thể bà không hiểu,
Nên anh đành phải cam chịu bơ vơ.
Từ ngày ra đất Bắc chưa bao giờ,
Anh nhận được quà, hay thơ của Mẹ.

Với tôi, Đạo thường hay chia xẻ,
Những tâm tư, thật quạnh quẽ đời mình.
Mẹ đã già, anh không rõ sự tình,
Bà còn khoẻ, hay đã trình cõi Phật?

Trong câu chuyện, anh rất là thành thật,
Tính người Nam, nên chân chất, hiền hoà.
Muốn làm em tôi, thật tình chẳng ngoa,
Để an ủi, sống cho qua ngày tháng.

Đạo thường nói, tại sao mình chán nản,
Đâu có ai buộc giới hạn ước mơ.
Nó giúp ta luôn hy vọng, đợi chờ,
Những bi quan, sẽ có cơ biến mất.

Trong trại này, thì giấc mơ duy nhất,
Sớm được về, nhưng có chắc gì đâu?
Ước mơ nào cũng cần có phép mầu,
Chỉ nụ cười, là dễ cầu thoải mái.

Đạo nhớ về một câu chuyện thần thoại,
Ông lão nghèo, được gặp phải Bà Tiên.
Bà có phép cho tài sản, bạc tiền,
Chỉ chọn một thôi, Bà truyền ông rõ.

Nhưng ông lại chọn điều thật là ngộ,
Một nụ cười, không muốn có gì hơn.
Trong hoàn cảnh tù đày, và cô đơn,
Thì nụ cười cho anh hơn nghị lực.

Không cần từ một mỹ nhân tuyệt bực,
Từ bất cứ ai, cũng tiếp sức cho anh.
Để tâm anh được cảm thấy an lành,
Mà vui sống, cho qua canh đen tối.

Ngày lẫn đêm, anh luôn mơ tuyệt đối,
Một nụ cười, để mở lối tâm hồn.
Giúp cho anh, bớt cảm thấy cô đơn,
Nhưng mơ ước, mãi vẫn còn xa quá…

Rồi một ngày, đội anh đi gặt lúa,
Khi đi ngang qua trước cửa cơ quan.
Trong đám người toàn y phục màu vàng,
Đạo bắt gặp một cô nàng cười rõ.

Anh không tin vào mắt mình lúc đó,
Và suy nghĩ rằng, đâu có thể nào?
Chắc là mình đã quá đổi ước ao?
Nụ cười đó, không lẽ trao anh thật?

Anh quay lại, nhìn thêm cho tận mắt,
Và lần này, anh đã chắc lắm rồi.
Nụ cười cô, lại nở rộ trên môi,
Khi thấy anh nhìn cô…ôi hạnh phúc!!

Nên từ đó về sau, vào mọi lúc,
Đi ngang qua, Đạo hết sức hân hoan.
Anh luôn đi ở vị trí cuối hàng,
Để đón nhận, và sẵn sàng cười trả.

Và cứ thế, cuộc đời thêm rộn rã,
Tuy âm thầm, nhưng cũng đã in sâu.
Đã giúp cho Đạo vơi bớt u sầu,
Hình như là… anh bắt đầu cảm mến?

Ngày lẫn đêm, anh vẫn luôn nghĩ đến,
Nụ cười kia, đã thể hiện lòng thành.
Cô cán bộ, đã thương cảm cho anh,
Niềm hạnh phúc, sao nỡ đành chối bỏ.

Giờ lao động, anh không còn thấy khổ,
Mà chỉ mong được dịp nở nụ cười.
Và cũng để đón nhận đến từ người,
Một nụ cười, để thấy đời vui vẻ.

Giúp cho anh bớt cô đơn, quạnh quẽ,
Không cần biết, tương lai sẽ ra sao?
Khi luôn được nhận nụ cười mến trao,
Điều mơ ước, không thể nào từ chối.

Ngày qua ngày, tâm trạng anh thay đổi,
Anh đã yêu, như một mối tình câm.
Qua nụ cười, và ánh mắt xa xăm,
Làm cho Đạo luôn âm thầm suy nghĩ.

Bạn cùng trại, đều rõ điều kỳ bí,
Nữ cán bộ, luôn để ý đến anh.
Với nụ cười, và ánh mắt trao nhanh,
Mỗi khi có dịp, di hành qua cổng.

Một buổi chiều, khi vừa xong lao động,
Nghe trong phòng, ai cất giọng Thánh ca?
Đạo ngạc nhiên, sực nhớ…à thì ra,
Đêm nay là Giáng Sinh, mà quên mất.

Lễ mừng Chúa, được tổ chức cẩn mật,
Khi cửa phòng vừa đóng, thật là nhanh.
Một ngôi sao, câu Mừng Chúa Giáng Sinh,
Được trưng ra, và đọc kinh cầu nguyện…

Đạo nằm yên, thấy như đang hiện diện,
Nơi nhà Thờ, với ánh điện đèn màu,
Bài Thánh ca, lẫn với tiếng kinh cầu,
Đã đưa Đạo chìm sâu vào giấc ngủ.

* * *

Và tình cờ, vào một sáng chủ nhật,
Ngày phát quà, của tất cả tù nhân.
Thường thì có tới tám chín mươi phần,
Đều có quà, từ thân nhân gởi tới.

Thật bất ngờ, hôm nay có tên Đạo,
Lần đầu tiên, kể từ dạo về đây.
Bạn cùng trại, thấy vậy cũng vui lây,
Anh ngạc nhiên, không biết ai đã gởi?

Đúng là quà, nhưng khác xa cách gói,
Của Miền Nam, nên không khỏi ngạc nhiên.
Anh mở quà, tìm thơ đọc trước tiên,
Một mảnh giấy nhỏ, viết liền mấy chữ

“Triều mến gởi anh Đạo, em Kim Chi”
Không hoài nghi, Đạo đích thị người nào.
Nữ cán bộ, có nụ cười thường trao,
Lại dám gởi quà vào…ôi liều thật!

Anh cảm động quá, đến rơi nước mắt,
Cầm quà lên, và ôm chặt vào lòng.
Điều anh không bao giờ dám ước mong,
Lại xảy đến, làm sao không xúc động?

***

Phân trại C Nam Hà, thật là trống,
Giữa đường làng, và trại, không gì che.
Chỉ rào kẽm gai, và những lùm tre,
Người bên ngoài, rất dễ bề nhìn thấy.

Nên mỗi chiều, chúng tôi thường ra đấy,
Để nhìn người đi qua lại cho vui.
Một hôm, thấy cô Chi đi tới lui,
Phía bên ngoài, và liền chùi vào đó.

Một gói đồ gì, không ai được rõ,
Sau đó cô vội vã bỏ đi ngay.
Anh em trong trại liền báo cho hay,
Cô ấy gởi gói đồ này cho Đạo.

Quà trên tay, Đạo nghĩ…cô quá bạo,
Chắc là cô rất muốn tạo niềm tin.
Như là một hình thức để thanh minh,
“Cô không muốn coi mình là cán bộ”.

Việc làm này, nếu một khi bị lộ,
Thì đời cô sẽ khốn khổ trước tiên.
Nữ công an yêu cảnh sát nguỵ quyền,
Không thể nào được nên duyên chồng vợ.

Mà có khi lại chuốc vào nỗi khổ,
Bị tù đày, vì không có lập trường.
Không biết chọn đối tượng, để yêu đương,
Nghĩ như thế, Đạo thấy thương cô quá!

Vì hiếu kỳ, bạn tù muốn khám phá,
Là món gì, nên cũng đã vây quanh.
Đạo mở quà, và trình cho các anh,
Với tất cả sự chân thành quý mến.

Một gói xôi, và con gà vàng hến,
Đồ cao lương, rất quý hiếm nơi này.
Trình làng xong, Đạo lập tức chia ngay,
Cho tất cả người ở đây thưởng thức.

***

Chuyện xảy ra, vào một sáng chủ nhật,
Có một nhân viên trật tự vào phòng.
Loan báo cho Đạo có người đến thăm,
Rất ngạc nhiên, và mừng thầm cho Đạo.

Từ lâu nay, không bao giờ được báo,
Có người thăm, hoặc ngay cả nhận quà.
Mà hôm nay mình Đạo được gọi ra,
Nên tôi nghĩ, có lẽ là quan trọng?

Chúng tôi hồi hộp chờ, và nghe ngóng,
Mãi tới chiều, chưa thấy bóng, đâm lo.
Đã hơn bốn giờ, chưa thấy Đạo vô
Không biết có chuyện gì cho anh vậy?

Lành ít, dữ nhiều, thật là đáng ngại?
Không làm gì hơn, cứ phải đợi chờ…
Đạo không trở lại, thật quá bất ngờ,
Rồi quên dần, thôi không lo vô ích…

***

Nay gặp Đạo, mới được nghe giải thích,
Về câu chuyện anh mất tích bất ngờ.
Đã làm tôi thắc mắc mãi đến giờ,
Hồi hộp quá, tôi đang chờ sáng tỏ.
----

Anh Uyển còn nhớ chủ nhật hôm đó,
Em được bảo là mình có thăm nuôi.
Rất ngạc nhiên, em suy nghĩ không nguôi,
Thân nhân em, đâu có người đi được?

Đến phòng thăm, chuyện chưa hề biết trước,
Một thượng tá công an, ngước nhìn em.
Và thiếu uý Chi vội vàng đứng lên,
Giới thiệu em: người ngồi bên là cậu.

Công tác ở Thái Nguyên, thương cô cháu,
Nên hôm nay em nhờ cậu đến thăm.
Em bối rối, nhìn thượng tá đăm đăm,
Chi cười bảo, “anh yên tâm, đừng ngại”.

Liền đưa em qua căn phòng bên trái,
Và dặn dò: “xin anh hãy làm theo”.
Đừng chậm trễ, vì thì giờ rất eo,
Phòng trống, bộ đồ vàng treo trên móc.

Chi chỉ tay, và bảo “thay đồ gấp”,
Ngoài đồ, còn có mũ, và cặp da.
Đựng giấy tờ chứng nhận công tác xa,
Tận Miền Nam, em rất là bối rối.

Nhưng không có thì giờ để kịp hỏi,
Chi nhìn em cười, và hối đi mau.
Chi đi trước, em liền bước theo sau,
Ra khỏi cổng, mới bắt đầu biết sợ.

Có xe “jeep” nhà binh chờ ở đó,
Chở chúng tôi đến tận chỗ nhà ga.
Chi bảo em, ngồi yên đó đừng ra,
Cô vào mua vé, thật là thương quá!

Đưa lên tàu, Chi dặn dò vội vã,
“Đừng về nhà, cố tìm ngả vượt biên”.
Chi khuyên, nên đi đường bộ qua Miên,
Và giao cho em, một gói tiền hổ trợ.

Cầm tay em, Chi chân thành nhắc nhở,
“Em là vợ, xin anh nhớ ngày này”.
Em ôm Chi, và nước mắt lăn dài,
Chi ôm lại, tựa vào vai em khóc.

Thật là thương, dù chỉ trong phút chốc,
Tàu rời ga, chúng em cố nhìn nhau.
Đến khi tàu đã tăng tốc thật mau,
Em vẫn còn thấy Chi lau nước mắt…

Thấy thương quá! Nên tim em se thắt,
Hứa với lòng, phải sống thật kiên cường.
Để xứng đáng với tình Chi yêu thương,
Dám liều lĩnh, cho em đường tẩu thoát.

Tàu đưa em về Sài Gòn trót lọt,
Không về nhà, em dọt xuống Cần Thơ.
Nhà của Dì em, xin tạm ở nhờ,
Đúng lúc Dì Dượng đang chờ vượt biển.

Và chấp nhận cho em đi cùng chuyến,
Thật là điều may mắn đến bất ngờ.
Em đưa Cô, gói tiền của Chi cho,
Mở xem và hỏi, khi Cô vừa thấy.

Tiền ở đâu, con có nhiều quá vậy?
Em cũng ngạc nhiên, và thấy hân hoan.
Trả lời với Cô, “tiền của vợ con”,
Danh từ “vợ” nghe vẫn còn bỡ ngỡ.

***

Vào một đêm tối, tàu rời Đại Ngãi,
Bốn ngày, đến địa phận Thái, bình an.
Được tuần duyên đưa về Sikiew, Thái Lan,
Qua phỏng vấn, em dễ dàng được nhận.

Cảnh sát đặc biệt, hồ sơ có sẵn,
Thấy tên, đơn vị, họ khẳng định liền.
Không bị phái đoàn phỏng vấn làm phiền,
Và em sớm được ưu tiên đến Mỹ.

Em liền báo tin cho Má hoan hỷ,
Được hồi âm, mới có chỉ hai tuần.
Mở thư xem, em hết sức vui mừng,
Có thư Má và Chi cùng một lúc.

Còn gì hạnh phúc cho bằng?
Chi về với Má, em hằng ước ao!
Hãy đọc thơ hết xem sao?
Nhưng mình phải đọc thư nào trước đây?

Tay run, và mắt mờ cay,
Cầm thơ của Má, đọc ngay tức thì.

Con yêu quý,
Mẹ rất mừng khi được thư,
Thấy từ Thái Lan, kể như an toàn.
Mẹ luôn cầu nguyện cho con,
Khi nghe Chi kể, chuyện còn rủi may.

Giờ thì xin báo con hay,
Chi về với Mẹ lâu nay tại nhà.
Mẹ nghe hết chuyện xảy ra,
Rất mừng, được có Chi là con dâu.
Chúc hai con, sớm gặp nhau,
Và luôn “ý hợp tâm đầu” khó phai…

Và đây là thư thứ hai,
Đọc đi, đọc lại, tới hai ba lần.

Anh Đạo yêu quý của em,
Em rất sung sướng, được xem thư anh.
Biết anh đang sống yên lành,
Đang chờ đi Mỹ, đạt thành ước mơ.

Tương lai xán lạn đang chờ,
Em mừng lắm…quá bất ngờ anh ơi!
Khi anh về Nam được rồi,
Thì ban quản giáo, họ mời em ra.

Tha hồ vặn hỏi điều tra,
Cuối cùng em bị đuổi ra khỏi ngành.
Vào Vĩnh Long tìm nhà anh,
Và trình với Má, lòng thành của em.

Cũng may, được Má đã xem,
Là dâu của Má, nên em rất mừng.
Mẹ con cùng một ý chung,
Cầu anh sớm được đến vùng tự do.

Yên tâm, Mẹ có em lo,
Chúc anh sức khoẻ, và chờ ngày đi.
Vợ yêu quý của anh.
Kim Chi

Bức thư thấy có gì mộc mạc,
Tuy không dài, nhưng thật chân tình.
Làm em cứ mãi đinh ninh,
Chắc Chi rất khổ vì mình trước đây?

Thơ trên tay, đưa ngay lên ngực,
Áp vào tim, thổn thức yêu đương.
Em liền ngã lưng ra giường,
Chìm vào giấc ngủ, không vương ý sầu…

***

Năm tám hai, em định cư ở Mỹ,
Khi có thẻ xanh, thì bảo lãnh Chi.
Từ khi được tin em, Chi nghĩ suy,
Lại phải nhờ Cậu lo, vì hôn thú.

Tuy giấy giả, nhưng rất là đầy đủ,
Mới nhìn vào, ai dám nhủ là sai.
Chữ ký, con dấu đỏ, là xong ngay,
Và nhờ thế, em có ngay bổ túc.

Năm tám bảy, em được vào quốc tịch,
Nên hồ sơ được điều chỉnh lại ngay.
Và như thế đã đáo hạn đến ngày,
Chi phỏng vấn, và có ngay xuất cảnh.

Vì lúc đó trong hồ sơ bảo lãnh,
Chưa gặp nhiều những cảnh dối gian.
Nên hồ sơ được cứu xét dễ dàng,
Đủ giấy tờ, họ sẵn sàng chấp nhận.

***

Vào một tối mùa thu, nơi địa phận,
Phi trường LA, em đón nhận Chi qua.
Đi cùng em, có mấy bạn gần xa,
Phút đầu tiên, em rất là xúc động.

Ôm lấy Chi, và đứng yên bất động,
Một tiếng “Em” nói với giọng nghẹn ngào.
Chi cũng ôm em, và nước mắt dâng trào,
Cũng một tiếng “anh”, rồi không sao nói tiếp.

Chỉ hai tiếng “em, anh” và duyên kiếp,
Cho chúng em đã có dịp gần nhau.
Cũng là do có phép lạ nhiệm mầu,
Cứ tưởng là không gặp nhau trở lại…

Đạo xoay qua người đàn bà bên trái,
Giới thiệu tôi người con gái năm xưa.
Đây là Chi, vợ em đó, xin thưa,
Chi cuối chào, nụ cười vừa hé mở.

Nụ cười mà ngày xưa kia một thuở,
Đã cho Đạo quên bớt khổ, hăng say.
Mối tình câm, nhưng kết quả rất hay,
Thật lãng mạn, khi cả hai khác biệt.

Người con gái dám hy sinh sự nghiệp,
Và mạng sống, để tạo dịp thoát thân.
Cho người yêu, trong lúc bị giam cầm,
Nữ công an, thương thầm anh cảnh sát.

Một mối tình, không thể nào không nhắc,
Trong số tình lãng mạn nhất được ghi.
Cô nữ công an tên là Kim Chi,
Anh cảnh sát, thiếu uý Lê Trung Đạo.

NGUYỄN SÁU

***

Trở về đầu trang