Trở về trang Mục Lục

BA MƯƠI NĂM TÌNH CŨ

(Phỏng theo bài viết của HỒ THỊ TRIỀU LAM
đăng trong Việt Báo Bài số 206-VB1219)

***

“Mười năm không gặp, tưởng tình đã cũ…”
Giọng Vũ Khanh đầy quyến rũ phát ra.
Gợi cho tôi, niềm lưu luyến đã qua,
Mối tình đầu, tuổi ngọc ngà niên thiếu.

Anh, trung học Mỹ Tho “Nguyễn Đình Chiểu”,
Còn em, nữ trung học “Lê Ngọc Hân”.
Chuyện tình cờ, hai đứa trở thành thân,
Và nguyện ước, chúng ta gần nhau mãi.

Bản nhạc nhắc cho tôi hồi tưởng lại,
Mùa Giáng Sinh năm cũ, tại Mỹ Tho.
Cũng đèn màu rực sáng, cũng hát hò…
Cả thành phố, hầu như lo Mừng Chúa.

Đám học sinh chúng tôi cùng trang lứa,
Diện áo quần, xăng xái túa ra đường.
Những hàng quán, đều rộn rã phô trương,
Nơi tỉnh nhỏ, nhưng tình thương đầy ấp.

Tôi cũng được Ba Má thôi không chấp,
Cho phép tôi, được đi gặp bạn mình.
Tại nhà chị bạn, có tiệc Giáng Sinh,
Lần đầu tham dự, tôi thật tình bỡ ngỡ.

Chọn góc vắng, ngồi thu mình ở đó,
Đảo mắt tìm, xem coi có bạn quen.
Thì bắt gặp một ánh mắt nhìn sang,
Của một anh đang ôm đàn đệm nhạc.

Tôi bối rối, và tim nghe ngột ngạt,
Khi thấy anh vừa ban phát nụ cười.
Làm cho tôi e thẹn bấn cả người,
Vì lúc đó, tôi vừa mười bốn tuổi.

Chuyện rất lạ, tôi chưa từng biết tới,
Những bối rối, hồi hộp, với thẹn thùng.
Đã cho tôi cảm giác rất lạ lùng,
Ánh mắt, nụ cười, chưa từng nhìn thấy.

Và chúng tôi quen nhau từ ngày ấy,
Rất tình cờ, và không mấy khó khăn.
Vì chính tôi cũng cảm nhận được rằng,
Có gì đó, tôi băn khoăn chờ đợi…

Và sau đó, anh luôn tìm cơ hội,
Để tỏ bày cùng tôi nỗi nhớ thương!
Vào buổi sáng, tôi đạp xe đến trường,
Qua ngỏ nhà anh, còn vương nỗi nhớ.

Thì thấy anh vội trao tôi tập vở,
Có bức thư anh kẹp ở trong đây.
Vào lớp mở ra, tôi đã thấy ngay,
Thơ màu xanh, chữ viết tay quen thuộc.

Tôi rất vui mừng, không sao tả được,
Nhận thư anh, ngoài mơ ước của tôi.
Vui hơn nữa, là thấy anh ngỏ lời,
Thương mến tôi, và hứa rồi sẽ gặp.

Tan học về, tôi trả anh cuốn tập,
Không nói gì, và liền đạp đi ngay.
Anh nhìn tôi, rồi chỉ biết vẫy tay,
Tôi đạp vội, không dám quay nhìn lại.

Anh ngẩn người ra, trông như khờ dại,
Tự hỏi lòng, sao em ngại dừng chân?
Làm cho anh không có dịp hỏi han,
Để biết em có hân hoan đón nhận?

Riêng tôi thì cũng vô cùng ân hận,
Tại sao mình lại tàn nhẫn thế kia?
Không cho anh được có dịp xẻ chia,
Sợ rằng anh một ngày kia sẽ chán…

Tình thơ dại, của một thời áo trắng,
Nó rụt rè, và cũng chẳng suy tư,
Muốn gặp nhau, nhưng lại cứ hình như,
Run sợ quá, nên viết thư bày tỏ.

Đẹp thay! Tình học trò nơi tỉnh nhỏ,
Đã khắc ghi vào trí nhớ khó quên.
Theo thời gian, người, tình, cùng lớn lên,
Giữa chúng tôi đã trở nên tri kỷ.

Mãi đến năm tôi lên lớp đệ nhị,
Anh được học bổng, chuẩn bị đi xa.
Vào đại học ở tận bên Canada,
Ngày chia tay, biết bao là hẹn ước,

Rồi chiến cuộc xảy ra, đâu biết trước,
Sau bảy lăm, tôi không được tin anh.
Cả Miền Nam, cuộc sống đang yên lành,
Đã nhanh chóng đều trở thành khốn khó.

Cuộc sống đảo lộn, vào thời điểm đó,
Nhiều tin đồn, không thấy có gì vui.
Gái chưa chồng, buộc phải lấy què đui,
Là thương binh, của bên “người thắng cuộc”
.

Thôi hết rồi! đâu còn gì hẹn ước,
Nên tôi đành phải từ khước thề xưa.
Lập gia đình ngay, cốt để ngăn ngừa,
Tránh người do chính quyền đưa đề nghị.

Cuộc hôn nhân vội vàng, thiếu suy nghĩ,
Là nguyên nhân gây phiền luỵ sau này.
Hai mươi năm, không có được gì hay,
Toàn sầu muộn, và đoạ đày thân xác.

Cũng vượt biên, và cũng may vượt thoát,
Định cư Mỹ, đâu có khác ai đâu.
Nhưng trong tâm, luôn mang nặng u sầu,
Không hợp tính, nên gây nhau mọi lúc.

Cuộc sống không có gì là hạnh phúc,
Nên chia tay để tìm chút bình an.
Và thế là đành chấp nhận lỡ làng,
Tờ ly dị, tôi sẵn sàng để ký.

Cả hai đứa chúng tôi đều đồng ý,
Muốn tự do, cùng suy nghĩ nhẹ nhàng.
Nên tinh thần không đến nỗi hoang mang,
Và giờ đây, thấy mình đang thoải mái.

Tôi luôn nghĩ về ngày xưa thân ái,
Rất hồn nhiên, và chẳng phải buồn phiền.
Hơn hai mươi năm, đau khổ triền miên,
Giờ thành thiếu phụ trung niên cô độc…

Thỉnh thoảng gặp bạn bè cùng tán dóc,
Để tìm vui trong phút chốc, rồi thôi.
Chuyện gia đình, tôi đã sợ lắm rồi,
Nếu gặp anh, cũng xin thôi, không dám.

Rồi hợp cùng ý kiến với các bạn,
Thành lập hội, trong giới hạn hai trường.
Lê Ngọc Hân, Nguyễn Đình Chiểu, thân thương,
Để ôn lại một chặng đường tuổi trẻ.

Lần đại hội đầu tiên, thật vui vẻ,
Các học sinh không còn trẻ như xưa.
Gặp Thầy Cô, vẫn cứ mãi nói đùa,
Đem những tật Thầy Cô đưa ra chọc.

Những kỷ niệm buồn vui trong lớp học,
Tưởng đã quên, nay bỗng chốc nhớ ra.
Dù bao biến cố, và tuổi đã già,
Có nhiều bạn, nay đã là Nội, Ngoại…

Cứ thấy như chúng mình đang trẻ lại,
Vẫn cười đùa, thật thoải mái làm sao!
Cũng không thiếu, những dòng lệ tuôn trào,
Mừng gặp lại, sau biết bao biến cố.

Tôi chạnh nghĩ, mỗi người riêng một số,
Rồi tình cờ, làm tôi nhớ người xưa.
Ở Canada đã có hội này chưa?
Biết nhờ ai để mình đưa đề nghị!

Trong lúc tôi còn miên man suy nghĩ,
Thì chị Quỳnh đã bật mí tôi hay.
Hội bên Canada có nhiều nhân tài,
Mình ở đây, không có ai địch lại.

Tôi ngạc nhiên, và hỏi người nào vậy?
Đinh Văn Ngọc, rất có tài đờn ca.
Tên anh ấy, em cũng có nghe qua,
Tôi ngạc nhiên, và điều tra trước hết.

Ảnh bây giờ ra sao? Chị có biết?
Có hai con, và giã biệt vợ rồi.
Tôi sững sờ, và nghĩ cũng như tôi,
Đã không may, gặp lôi thôi hạnh phúc…

Chuyện gia đình, tôi khó mà tiếp tục,
Hai mươi năm, là quá mức khổ rồi.
Chị Quỳnh đưa số điện thoại cho tôi,
Nhưng để đó, chờ hạ hồi sẽ rõ.

Quả tình tôi và anh không duyên nợ,
Nên ngại ngùng, và lo sợ gặp anh.
Tôi đang có cuộc sống tạm an lành,
Chuyện tình yêu, thôi xin dành kiếp khác…

Hai tuần sau, Quỳnh ghé tôi quan sát,
Thấy cảnh tôi sống, chị rất ngạc nhiên.
Nên chị muốn cho tôi một lời khuyên,
Liên lạc Ngọc đi, không chuyện gì ngại.

Hai người đều tự do, sao lại phải…
Ngại ngùng gì mà không trải lòng ra?
Vì thời gian, đâu có chờ đợi ta,
Hai người cũng đã sắp già rồi đó…

Không chần chừ, chị lấy “phôn” bấm số,
Và để âm thanh tôi có thể nghe.
Giọng của Ngọc, mà tôi đâu có dè,
Chị Quỳnh bảo, “có người nghe Ngọc nói”.

Có phải Lam không? Ngọc lên tiếng hỏi,
Sao hay vậy? chắc chị khỏi nói thêm…
Câu chuyện được tiếp tục…anh…em…
Rất tự nhiên, và êm đềm hết sức.

Đã cho tôi nhớ lại bao ký ức,
Ở quê nhà, cho tới lúc anh đi…
Chị Quỳnh nghe, liền xen vô tức thì,
“Cám ơn Ngọc, đã đàn cho chị hát”

Tình cảm xưa, đã tình cờ bộc phát,
Ngọc khuyên tôi, nên liên lạc thường xuyên.
Để cùng nhau chia xẻ những ưu phiền,
Cám ơn Quỳnh, tạo cơ duyên gặp lại.

Tuần sau đó, tôi lại nhận điện thoại,
Anh báo ngày có mặt tại quận Cam.
Thủ đô tỵ nạn của người Việt Nam,
Để thăm viếng, và cùng tôi tâm sự.

Anh bảo tôi, vì vẫn còn trách vụ,
Phải lo dạy, cho xong đủ chương trình.
Rồi mới tính được chuyện của riêng mình,
Đừng trách anh sao vô tình, tội nghiệp.

Tôi vui mừng, và tim như lỗi nhịp,
Ba mươi năm, mới có dịp gặp nhau.
Tôi mong cho thời gian qua thật mau,
Xem anh thế nào? Từ lâu không thấy.

Và rồi, cũng đã đến ngày hôm ấy,
Gặp được anh, nhưng không mấy đổi thay.
Vẫn nụ cười, và ánh mắt đắm say,
Đã hốt hồn tôi, từ ngày mới biết.

Khi chúng tôi gặp nhau trong bữa tiệc,
Lần đầu tiên, tôi được phép đi chơi.
Do chị Quỳnh có nhã ý gọi mời,
Từ ngày ấy, tâm trạng tôi đổi khác.

Biết thẹn thùng, khi có người quan sát,
Mà anh là người duy nhất tạo nên.
Kỷ niệm đó, tôi không thể nào quên,
Nay gặp anh, chơt bùng lên trở lại.

Có khác là, giờ đây không ái ngại,
Ôm lấy anh, trong trạng thái vui mừng.
Và biết anh cũng cùng một ý chung,
Tim rộn rã, và bừng lên sức sống.

Căn nhà của tôi trước đây trống vắng,
Giờ hoa tươi, đèn chớp, rộn tiếng cười.
Tuy tuổi đời, nay đã quá năm mươi,
Mà cảm tưởng như đang mười tám tuổi.

Tôi bên anh, đang ngồi cạnh lò sưởi,
Nhạc Noel, gợi lại buổi ban đầu.
Cũng đêm Giáng Sinh, mình quen biết nhau,
Vì thời cuộc, tưởng mất nhau vĩnh viễn.

Do duyên phận, hay số Trời xui khiến,
Cùng trải qua cơn nguy biến gia đình.
Sau đêm dài, giờ là ánh bình minh,
Đã kết hợp hai chúng mình trở lại…

Anh và em đều không còn trở ngại,
Thì chuyện gì mà mình phải ngại ngùng?
Tay trong tay, ta đi đến tận cùng,
Anh tâm sự, và tôi mừng vô hạn.

Từ lâu nay, vẫn xem như là bạn,
Nhưng đêm nay, vượt giới hạn đi thôi.

Anh nói thế, và âu yếm ôm tôi,
Và tôi mong thời gian…trôi chậm lại.

Để chúng tôi được hưởng trọn ân ái,
Quên mất chuyện tôi ái ngại trước đây.
Cho tái hôn, là một chuyện không hay,
Mà ngước lại, tôi sợ ngày xa cách…

NGUYỄN SÁU

***

Trở về đầu trang