Trở về trang Mục Lục
LẤY NHAU CHẲNG ĐẶNG,
THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM
Theo bài viết trên trang nhà “trithucvn” của tác giả Khuyết Danh
tại địa chỉ
https://trithucvn.net/van-hoa/lay-nhau-chang-dang-thuong-hoai-ngan-nam.html
***
Tóc mai sợi ngắn sợi dài,
Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm
***
Lần đầu tiên khi anh mới gặp,
Đôi mắt nhìn chằm chặp không rời.
Chị đành phải thốt nên lời,
“có gì trên mặt?” anh hơi ngại ngùng.
Nghe tiếng chị, anh bừng tỉnh lại,
Vội nói lời “xin lỗi” thật êm.
Anh như đang bị thôi miên,
Chị thì cứ vẫn hồn nhiên hỏi đùa.
Tuổi mười sáu, chị chưa mắc cỡ,
Lém lỉnh nhiều, chẳng sợ rầy la.
Tóc còn bó kiểu đuôi gà,
Thân hình nhỏ bé, tỏ ra lạnh lùng…
Anh với Ba, làm cùng một sở,
Muốn thuê phòng để ở lầu hai.
Anh từ Mỹ mới qua đây,
Vừa xong đại học, đi xây mộng lành.
Còn rất trẻ, nói rành tiếng Việt,
Chắc qua trường đặc biệt trước đây.
Nói bằng giọng Bắc rất hay,
Chị đành cảm phục biệt tài của anh.
Vì ít nói, khiến thành nghiêm nghị,
Lúng túng nhiều, khi chị hiện ra.
Chị thì không thấy xót xa,
Mãi luôn trêu chọc anh ta đủ điều.
Có một lần muốn chiều ý chị,
“Trái ớt này có vị không cay”.
Bỏ nguyên trái ớt vào nhai,
Làm anh sặc sụa, chạy ngay lên lầu.
Ngồi đợi anh, thấy lâu không xuống,
Chị lại thêm luống cuống thầm lo.
Nên nhờ em trai giúp cho,
Đưa anh ly sữa, uống cho mát lòng.
Ngạc nhiên thấy phòng không vắng lặng.
Không biết anh đi vắng đâu rồi?
Nên nàng cảm thấy bồi hồi,
Sợ lo anh giận, và rồi bỏ đi.
Khi biết được anh vì công tác,
Chị hứa lòng: “không ác nữa đâu”.
Một tuần không gặp mặt nhau,
Thấy gì thiếu vắng, và lâu vô cùng.
Tuần sau đó, vui mừng gặp mặt,
Nhưng anh quyết giữ chặt lòng mình.
Thẳng lên lầu, và lặng thinh,
Nghĩ là anh đã cố tình lánh xa…
Chị biết anh chắc là còn hận,
Đã mấy ngày, chẳng bận hỏi han.
Quyết lòng giữ chặt tâm can,
Làm cho tự ái chị càng tăng cao…
Rồi một hôm, đúng vào buổi tối,
Trên đường về, Trời tối mịt mùng.
Chiếc xe trở chứng giữa chừng,
Dắt xe đi bộ, vô cùng sợ ma.
Đúng lúc anh chạy xe qua đó,
Đưa mắt nhìn, chợt ngó thấy em.
Đang lầm lũi đi trong đêm,
Anh de xe lại, giúp đem xe về.
Trên đường về, không hề cười nói,
Vì cả hai đang dỗi hờn nhau.
Rồi anh lên tiếng hỏi mau,
“tôi làm gì đâu mà em ghét tôi?”
“Em gạt tôi để rồi vui sướng,
Em là người quá bướng phải không?
Sao em luôn giữ chặt lòng,
Để tôi lại phải chờ mong em hoài”
Bất ngờ quá, chi quay ú ớ,
“Em trót lỡ, nhưng đâu nỡ ghét anh”.
Nhìn vào ánh mắt long lanh,
Trong đêm tối mịt, sáng xanh vô cùng!
Đã làm chị chợt bừng tỉnh lại,
Và tự dưng ái ngại cận kề…
Đúng vào lúc hết đường về,
Cám ơn vội vã, chạy te vào nhà…
Đêm hôm ấy, sao mà thao thức,
Ánh mắt kia từng lúc hiện về.
Lần đầu chị biết say mê,
Về đôi mắt ấy… chưa hề trước đây.
Sáng hôm sau, trước khi đi học,
Chị rất mong được gặp mặt anh.
Nhưng rồi điều ấy không thành,
Đến giờ đi học, chị đành đi thôi.
Đợi đến chiều, chị nuôi hy vọng,
Nhưng rồi lại vỡ mộng, buồn thay!
Khi nghe Ba chị cho hay,
Anh về Mỹ gấp, mấy ngày mới qua.
Thời gian đó, xót xa trống vắng,
Lòng cứ luôn lo lắng không đâu.
Không như tâm trạng ban đầu,
Hay là chị đã “lần đầu biết yêu?”
Anh trở lại, bao nhiêu vui sướng,
Rộn tiếng cười, chị hướng về anh.
Không cần để ý chung quanh,
Chị huyên thuyên kể, anh đành lắng nghe.
Thấy chị không rụt rè bỡ ngỡ,
Anh hỏi ngay “bộ nhớ lắm sao?”
Những lời anh hỏi bất ngờ,
Làm chị xấu hổ, nên vờ bỏ đi.
Chị phục tài những gì anh nghĩ,
Làm sao mà biết kỹ người ta.
Tình yêu lại được thăng hoa,
Chị sung sướng lắm, như là người say…
Ngày sinh nhật chị mười bảy tuổi,
Chị hồn nhiên vui với bạn bè.
Nói cười không chút rụt rè,
Đến khi tàn tiệc, chị te lên phòng.
Trong bóng tối, thấy anh đứng đó,
Trao cho chị một bó hoa hồng.
Niềm vui tràn ngập cõi lòng,
Anh liền biến mất, mà không một lời.
Nhìn bó hoa, ôi tuyệt vời quá!
Chị vào phòng, ngắm đoá hoa tươi.
Và đang nở một nụ cười,
“Cám ơn anh đã vì tôi tặng quà”…
Lòng chị thấy xuyến xao khó tả,
Cứ ra vào ngắm đã bó hoa.
Đưa tay chị mở thiệp ra,
Một tờ thư ngắn, thật là dễ thương.
“Em của tôi!
Lần đầu gặp, em đẹp như một bức tranh.
Lần thứ hai gặp, em tinh quái như một con mèo.
Lần thứ ba gặp, con mèo đánh cắp trái tim tôi.
Bây giờ tôi bắt đền…em để trái tim tôi đâu???
Tôi muốn xin em trả lại…!”
Đọc xong thơ, chị hơi tái mặt,
Vui lẫn lo, chiếm nghẹt trái tim.
Làm sao có thể lặng im,
Chị thao thức mãi với niềm ước mơ…
Sáng hôm sau, đến giờ ăn sáng,
Chị chần chờ, ở nán lại phòng.
Chị đang bấn loạn trong lòng,
Lỡ anh ấy gặp, nhọc công giãi bày.
Tình bắt đầu thơ ngây thế đấy,
Nó nhẹ nhàng, không mấy khó khăn.
Dễ thương, trong sáng như trăng,
Có ngờ đâu lại cách ngăn suốt đời!!!
*
* *
Đậu Tú tài ở nơi tỉnh nhỏ,
Chị quyết tâm rời bỏ quê hương.
Bằng đường du học bình thường,
Để còn xây dựng cho tương lai mình.
Đầu bảy lăm, tình hình gay cấn,
Anh phải về họp khẩn Sài Gòn.
Rồi không về lại Quy Nhơn,
Làm sao đền đáp được ơn bây giờ?
Phái bộ Mỹ đang chờ di tản,
Anh gọi về khẩn khoản xin Ba.
Phải nên tính chuyện thoát ra,
Anh lo sắp xếp cả nhà cùng đi.
Thấy Ba chẳng có gì hứng thú,
Anh xin làm hôn thú cùng nàng.
Để đưa chị đi bình an,
Cũng không được phép,… lỡ làng duyên nhau.
Ba không nói, chị đâu có biết,
Nên trách anh, không tiếc gì nhau.
Ra đi chẳng nói một câu,
Làm cho chị chẳng biết đâu mà chờ…
Biến cố 75 bất ngờ ập tới,
Khiến gia đình chới với mịt mù.
Ba đi tù, nhà bị tịch thu,
Chuyện đi du học coi như bất thành.
Thấy hoàn cảnh, chị đành bất lực,
Qua thời gian, nỗ lực vươn lên.
Cùng Me buôn bán nuôi em,
Càng nhiều gian khó, càng thêm dạn dày.
Rồi chị cũng lập ngay gia thất,
Sống bên chồng, cũng rất yêu thương.
Mẹ chồng tính khí khó lường,
Khiến cho chị bị tổn thương rất nhiều.
Chồng chị thì luôn chiều ý Mẹ,
Bắt chị làm như kẻ làm công.
Chị luôn trách cứ với chồng,
Ngay khi có cháu, vẫn không bớt làm.
Khiến chị luôn càm ràm anh ấy,
Muốn ly hôn, đổi lấy an bình.
Nhưng rồi buộc chị phải đình,
Từ khi phát hiện, biết mình mang thai.
Thai lần này, thật ngoài ý muốn,
Công việc nhà dồn xuống cho mình.
Người tiều tụy thấy phát kinh,
Chị buồn cho số phận mình hẩm hiu…
*
* *
Luôn nghĩ về tình yêu đã mất,
Kể từ khi sự thật tỏ bày.
Được Ba kể cho chị hay,
Chuyện anh lo lắng trước ngày ra đi.
Mới thấy anh không gì để trách,
Anh đã tìm mọi cách đưa đi.
Ba không chấp nhận điều gì,
Bây giờ nuối tiếc, là vì tại ông…
Chị nghĩ là mình không duyên phận,
Biết anh còn ân hận hơn nhiều.
Khi không giúp được người yêu,
Thôi đành chấp nhận, những điều xảy ra…
Một hôm, nhận được quà anh gởi,
Do một người đưa tới tận nhà.
Quà gồm một ít Đô La,
Số phôn và địa chỉ nhà của anh.
Nhìn mảnh giấy, lệ quanh khoé mắt,
Rồi chị đem đi cất nó ngay.
Để nhìn lên đó mỗi ngày,
Cho vơi bớt nỗi đọa đày đang mang.
*
* *
Bụng mang thai, người càng ốm yếu,
Bảy tháng mà nhỏ xíu khô gầy.
Không sao tưởng được chuyện này,
Một thời nhí nhảnh trước đây đâu rồi???
Một tối thấy chồng ngồi bên Mẹ,
Bàn chuyện gì? có lẽ vượt biên.
Anh không nghe lời Mẹ khuyên,
“Để vợ con lại, đi riêng một mình.”
Thấy anh đã hết tình đáp trả,
“Có đi thì đi hết cả nhà.”
Lần đầu thấy anh cưỡng bà,
Và bà nhượng bộ, thật là biết ơn…
Tàu ra khơi, trong cơn bão tố,
Tưởng đã chìm, nhưng số còn hên.
Mọi người cảm tạ ơn trên,
Giữ con tàu nhỏ bấp bênh khỏi chìm.
Mấy hôm sau lại thêm hỏng máy,
Tàu lênh đênh không thấy bến bờ.
Thức ăn, nước uống cạn khô,
Sức tàn lực kiệt, rơi vào hôn mê.
Cơn mê đưa chị về ngày trước,
Tuổi học trò tha thướt, hồn nhiên.
Yêu anh người Mỹ rất hiền,
Dầu nay xa cách, vẫn nguyền chẳng quên…
Giấc mơ giúp chị thêm nghị lực,
Khiến đôi mắt chợt bực sáng lên.
Thấy con gái nằm kế bên,
Cái thai thì đạp nhoi lên từng hồi.
Chị thầm nhủ là “tôi phải sống”,
Sống vì con, vì những người thân.
Những người này đang rất cần,
Giúp thêm nghị lực, dù thân rã rời…
Tàu thì vẫn cứ trôi bất định,
May mắn thay, số mệnh còn cao.
Được tàu cứu hộ đưa vào,
Nhưng lo cho chị lại vào hôn mê.
*
* *
Khi tỉnh lại, tứ bề xa lạ,
Chị nhìn quanh, và quá ngạc nhiên.
Gặp y tá, chị hỏi liền,
Trả lời cho chị, là miền Mã Lai.
Mới biết được mình nay đã đến,
Nơi mọi người gọi “bến tự do”.
Biết mình quá yếu, chị lo,
Lấy tờ địa chỉ anh cho ra trình.
Kỷ vật của mối tình dang dở,
Chị giữ hoài, không nỡ bỏ đi.
Trước giờ phút sắp lâm nguy,
Chị cần khẩn báo tức thì với anh.
Nhờ y tá, nhắn anh lập tức,
Như lời trăn trối, lúc từ ly.
Hôn mê trở lại tức thì,
Chị không còn biết những gì chung quanh.
Nhà thương lo chị sanh rất khó,
Nên cùng bàn sẽ mổ chị ngay.
Để mong cứu được cái thai,
Chờ lâu khó cứu cả hai vẹn toàn…
Trong cơn mê, Chị nghe con khóc,
Biết làm sao săn sóc cho con.
Dầu cho sức quá hao mòn,
Chị bừng tỉnh lại, nhìn con khẽ cười…
*
* *
Anh như một cơn gió lốc,
Nhận được tin, tức tốc đến đây.
Sau khi xác định nơi này,
Và người tỵ nạn, đúng ngay tên rồi.
Qua bao thủ tục lôi thôi,
Từ Liên Hiệp Quốc, nhưng rồi cũng xong.
Anh bay gấp, vì nóng lòng,
Biết người bạn cũ, rất mong lúc này.
Một đảo nhỏ ở Mã Lai,
Là nơi anh đến, nào ai có ngờ.
Nhưng anh thì rất mong chờ,
Được mau gặp lại “nàng thơ” của mình…
Bao năm chưa có gia đình,
Nên anh cũng nghĩ, bạn mình độc thân.
Sự tình có chút phân vân,
Nhưng trông thấy chị, anh cần phải lo.
Không còn suy nghĩ đắn đo,
“Có chồng của chị…khó cho mọi bề”…
Chị nằm đó, đang hôn mê,
Nên anh cũng thấy, mình tê tái lòng!!
Sợ nơi này chữa không xong,
Đưa về viện lớn, mới mong an bình.
Anh trình bày ý của mình,
Với người Bác Sĩ, điều đình giúp lo.
Cho chồng chị biết nguyên do,
Phải nên khẩn cấp đưa vô đất liền.
Với tài thương thảo rất chuyên,
Mọi điều giải quyết chỉ nguyên một ngày.
Trực thăng chở chị về ngay,
Nhà thương lớn nhất Mã Lai cùng ngày.
Có nhiều phương tiện hơn đây,
Mới mong cứu chị khỏi tay tử thần…
Như là phép lạ thần kỳ,
Cả con lẫn mẹ hết nguy biến rồi,
Mừng vui không nói nên lời,
Khi nhìn thấy bé “lơi bơi” trong lồng.
Vì sinh thiếu tháng nên trông,
Như con mèo nhỏ, thấy thương vô cùng.
Chị thì cũng khoẻ lạ lùng,
Khi nghe con khóc, nên bừng tỉnh ra.
Tinh thần giúp chị vượt qua,
Cơn mê nguy kịch, tưởng là chết ngay.
Và nhờ có sự tiếp tay,
Của người tri kỷ, đã xoay kịp thời.
Gặp chồng chị, anh ngỏ lời,
Đỡ đầu bé mới chào đời đẹp xinh.
Coi như để nối chặt tình,
Vì đâu bé được an bình hôm nay.
*
* *
Anh thăm chị trước ngày về Mỹ,
Muốn nói về cảm nghĩ của mình.
Kể cho chị biết sự tình,
Nhưng rồi nghĩ lại, thấy mình không nên.
Nhìn thấy chị xanh xao yếu đuối,
Anh chạnh lòng nhớ tới trước đây.
Một người con gái thơ ngây,
Chưa từng sầu thảm, đang xây mộng lành.
Vì hoàn cảnh, nên đành tan vỡ,
Để hai người phải lỡ duyên nhau.
Cùng mang chung một nỗi sầu,
Nhưng đi hai lối, mất nhau trọn đời…
Cả hai biết, ngàn lời muốn nói,
Nhưng phải đành cố gói vào tim.
Để cho tình cảm ngủ im,
Không nên duyên được, đành chìm lãng quên…
Mắt nhìn nhau, nói lên trìu mến,
Biết từ nay, không đến được nhau.
Nghẹn ngào chị nói một câu:
“Em xin lỗi”…rồi cúi đầu lặng yên…
Trong đầu chị vang lên Bài hát:
“Có những niềm riêng một đời dấu kín…
Như rong rêu chìm đắm biển khơi,
Có những niềm riêng một đời câm nín,
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi…”
Khi chia tay anh trao chồng chị,
Một phong bì có chứa Đô La.
Vì tự ái, chồng đẩy ra,
Nhưng anh cố ép, nói là mượn thôi.
Khi nào có tiền, tôi lấy lại,
Xin anh đừng có ngại chuyện này.
Có tiền mới dễ dàng xoay,
Rất cần tiếp sức, không ai giúp mình…
*
* *
Sáu tháng sau, gia đình qua Mỹ,
Ở San Jose, miền bắc Ca Li.
Thời gian vùn vụt qua đi,
Chị dần quên bớt những gì năm xưa.
Hai năm sau, chị sinh đứa nữa,
Một bé trai, vui cửa vui nhà.
Mỗi lần sinh nhật diễn ra,
Anh đều luôn có gởi quà mừng đi.
Nhưng không nói chuyện gì trực tiếp,
Chị thấy vậy, cũng tốt cho nhau.
Để mong chôn hết niềm đau,
Không còn lưu luyến với nhau làm gì.
Vợ chồng chị sau khi đi học,
Có việc làm, bớt nhọc công lo.
Sau ba năm, gởi trả anh,
Ba ngàn tiền nợ, anh dành năm xưa.
Nợ tiền trả được, nợ tình rất khó???
Bốn mươi rồi, anh không có lấy ai.
Vì công việc, anh đi hoài,
Tận tình nhiệm vụ, nguôi ngoai chuyện mình…
Mẹ anh thường tâm tình cùng chị,
Bà rất thương, coi chị như con.
“Tuy là duyên nợ không tròn,
Nhưng con của “Mẹ” vẫn còn nhớ thương.
Hình con luôn cạnh giường của nó,
Cho nên Mẹ biết rõ mặt mày.
Dù chưa từng gặp bên ngoài,
Nhưng hình ảnh con, Mẹ nay rất rành”…
Qua câu chuyện, biết anh rất rõ,
Làm cho chị phải nhỏ lệ hoài.
Biết anh đã khổ vì ai?
Các con gọi “Ngoại”công khai với bà…
Rồi một hôm, được bà cho biết,
Anh đang bịnh nặng, nằm liệt giường.
Chị nghe nói mà quá thương
Muốn lên thăm anh, nhưng đương đi làm.
Và cũng do có phần tế nhị,
Không muốn bị chồng chị hiểu lầm.
Nên chị cũng phải đành tâm
Gởi hoa để tặng, không thăm anh liền.
Đến ngày anh xuất viện,
Chị gọi điện hỏi thăm.
Nhưng anh còn yểu lắm,
Nên không dám gặp anh.
Mẹ thay anh nói chuyện,
Bà nói riêng về anh.
Khi đón anh về nhà,
Có rất nhiều bình hoa,
Nó chỉ lo ôm chặt,
Bình hoa khắc tên con.
Dù người còn rất yếu,
Chị lại khóc thật nhiều…
*
* *
Hai năm sau, một chiều làm việc,
Mẹ anh gọi cho biết tin anh.
Ca giải phẩu tim không thành,
Giờ đang hấp hối, mà đành bó tay…
Chị quyết định, đi ngay lập tức,
Để nhìn anh trước lúc lâm chung.
Có con gái giữa đi cùng,
Đứa con mà anh đã từng chạy lo.
Nhìn anh thoi thóp đang nằm đó,
Chị khóc oà bày tỏ tình thương.
Một người tình, rất phi thường,
Tình yêu bền chặt, dẫu đường không chung.
Trong một lúc, anh bừng mở mắt,
Nhìn chị bằng tất cả tình thương.
Anh cười, bảo chị đừng buồn,
Chuyện đời sinh tử, cứ luôn luân hồi…
Cám ơn Thượng Đế cho tôi gặp,
Và yêu em tràn ngập cõi lòng.
Chị thì nước mắt lưng tròng,
Nói câu “em xin lỗi…” trong nghẹn ngào…
Bất ngờ, anh dốc bao tàn lực,
Dương mắt nhìn trực tiếp người yêu.
Thì thào anh nói một điều:
“Kiếp sau xin đừng nói câu xin lỗi…”
Đám tang anh, tiết Trời giá lạnh,
Mới bốn sáu, sao nỡ đành ra đi!!!
Đang còn ở tuổi xuân thì,
Buồn thay cho cảnh từ ly thế này!!!
Chị trở về, lòng đầy thương cảm,
Còn lại gì sau đám tang anh?
Một tình yêu rất chân thành,
Trong tim chị, luôn có anh một phần…
Ba tháng sau cái lần đi đó,
Được thư mời từ tổ luật sư,
Chị không có thể chối từ,
Cũng luôn dịp thăm “Mẹ” như thế nào?
Bà già đi, sau bao mất mát,
Dáng bơ phờ, tóc bạc hơn nhiều.
Chắc do nhớ đứa con yêu,
Bỏ đi quá sớm, bao nhiêu bất ngờ…
Khi luật sư đọc tờ di chúc,
Làm cho chị hết sức ngạc nhiên.
Ba con chị có phần tiền,
Đủ vào đại học, khỏi phiền đến ai…
Chiều hôm đó, ra ngoài thăm mộ,
Một mình, chị thổ lộ cùng anh.
Những lời yêu thương chân thành,
Mà khi còn sống chị đành lặng câm.
Lời nguyện cầu, chị thầm gởi gió,
“Lỡ kiếp này, xin có kiếp sau.
Chúng mình nguyện mãi bên nhau,
Tình yêu thắm thiết, bền lâu không rời”…
Thoảng trong gió, nghe lời anh nhắn,
“kiếp sau xin em gắng hứa tôi,
Đừng nói câu: EM XIN LỖI…
Để chúng mình còn cơ hội bên nhau”…
Trời đã tối, phải mau rời gót,
Vĩnh biệt anh lần chót, em đi.
Mai em về lại Ca Li,
Những điều anh ước, khắc ghi vào lòng…
NGUYỄN SÁU
***
Trở về đầu trang |