Trở về trang Mục Lục
CHUYỆN TÌNH CỜ
Dựa theo truyện viết về nước Mỹ của NGUYỄN DUY AN
Trên Việt Báo online bài số 753-1332-99-vb7210505
***
Sau nhiều ngày luôn suy đi tính lại,
Tôi đành bán tiệm nail tại Atlanta.
Một thành phố thuộc tiểu bang Georgia,
Rồi lái xe về Nebraska lập nghiệp.
Vì ở đó, chưa có đông người Việt,
Rất thuận lợi cho công việc làm nail.
Không bị cạnh tranh, phá giá, làm eo,
Cả thành phố Omaha theo mô tả.
Chỉ có một tiệm nail, nên rất khá,
Khách làm nail liên tục cả nguyên ngày.
Và Cậu tôi, người đang sống ở đây,
Cho tôi trú tạm, những ngày mới tới.
Nên cũng yên tâm, và rất phấn khởi,
Một mình lái xe, mất tới hai ngày.
Để quên mệt mỏi, trong suốt đường dài,
Tôi ôn lại chuyện rủi may đáng kể:
*
* *
Tôi tới Galang trong thời gian quá trễ,
Đợi năm năm, vẫn không thể định cư.
Thời gian đó, đầy thất vọng, ưu tư,
Phải hồi hương, cứ tưởng như nguy biến.
Rồi chương trình “tái định cư” thực hiện,
Cho những người đã tự nguyện hồi hương.
Tôi vui mừng, và phấn khởi khôn lường,
Vì đã cho tôi một tương lai mới.
Tổng cọng mất hơn tám năm chờ đợi,
Từ trại Galang cho mãi tới ngày đi.
Định cư xong, tôi chẳng biết làm gì?
Làm nail không mất nhiều thì giờ học.
Dễ có tiền, việc làm không mệt nhọc,
Người bảo lãnh tôi cũng gốc làm nail.
Là nguyên do, cho tôi quyết định theo,
Học nghề nail, đỡ công theo đèn sách…
Về tình yêu, chúng tôi luôn ngăn cách,
Vì số phần, đâu biết trách lỗi ai.
Không bao giờ được sát cánh chung vai,
Tuy tình cảm thật đắm say, thắm thiết…
Tôi và Huỳnh, thật tình cờ quen biết,
Trong một hoàn cảnh đặc biệt bất ngờ.
Nơi quê hương Bình Giả thật nên thơ,
Khi tôi đạp xe, lơ ngơ tìm lối.
Vào nhà người bạn, lúc trời sắp tối,
Một con chó chạy xông tới bất thường.
Làm cho tôi té lăn quay ra đường,
Và gây ra một vết thương rất nhẹ.
Chợt nghe tiếng “Huỳnh ơi ra giúp Mẹ,
Con Mi No làm người ta té rồi nè."
Tôi lom khom dậy, Huỳnh đỡ lấy xe,
Bác Thư cầm tay tôi, khẽ xin lỗi.
Vì con chó nhà này bị tôi đuổi,
Nó chạy ra nhanh, và lủi vào anh.
Lỗi tại tôi, đã gây chuyện không lành,
Xin vào nhà, Huỳnh giúp anh băng lại.
Huỳnh nắm tay tôi, không hề ái ngại,
Rửa sạch vết trầy, rồi lại sát trùng.
Và tới bandage được dán sau cùng,
Thật cẩn trọng, tôi chưa từng biết đến.
Cám ơn Huỳnh, giọng tôi đầy trìu mến,
Là khởi đầu, chúng tôi đến bên nhau.
Rồi trò chuyện, hẹn hò mãi về sau,
Cùng dạo chơi, và cùng nhau đi lễ…
Theo thời gian, tình cảm tăng đáng kể,
Nhưng ngại ngùng, tôi không thể nói ra.
Vì Huỳnh cùng Má sắp phải đi xa,
Qua Mỹ đoàn tụ cùng Cha bên đó.
Và hơn nữa là Huỳnh còn quá nhỏ,
Mới mười sáu, nên tôi ngại tỏ tình.
Tình cảm ấy, đành ôm ấp một mình,
Không thổ lộ, nhưng sợ tình tan biến.
Để ươm mộng, tôi tìm đường vượt biển,
Trước ngày đi, tôi có đến thăm Huỳnh.
Cùng bác Thư, và tất cả gia đình,
Để từ giã, và tỏ tình chung thủy.
Hẹn gặp nhau một ngày trên đất Mỹ,
Huỳnh tặng tôi khăn, để nghĩ đến nàng.
Được thêu bông, và chữ, rất kỹ càng,
Forget me not, và tên nàng đỏ thắm.
Tôi nhận lấy, và liền mở ra ngắm,
Khi ra về, khăn được thấm lệ Huỳnh.
Nàng đã khóc, và hứa giữ trọn tình,
Chúng tôi xa nhau, trong tình thương mến…
Chuyến đi trót lọt, Galang là điểm đến,
Thật vui mừng, đã tới bến tự do.
Chưa hết vui, tôi lại phải tiếp lo,
Khai làm sao, để cho qua thanh lọc??
Thật là khó, vì tôi còn đi học,
Không người quen, chỉ cô độc một mình.
Đợi chờ hoài, không thấy ánh bình minh,
Tôi bối rối, sợ cuộc tình vụt mất…
Vắng tin Huỳnh, mối lo thêm chồng chất,
Đã lâu rồi, tôi chưa nhận được thư.
Nhờ bà chị, tìm hiểu rõ thiệt hư,
Biết gia đình bác Thư đã đi Mỹ.
Hiện ở Houston, Texas, không rõ địa chỉ,
Chỉ vài tháng, sau ngày đi của tôi.
Thế là chúng tôi lạc mất nhau rồi,
Rớt thanh lọc, số phần tôi lận đận…
Thư tôi gởi về, Huỳnh chưa kịp nhận,
Làm cho tôi thêm ân hận về mình.
Số không may, đã đánh mất người tình,
Mong Huỳnh sẽ có gia đình hạnh phúc…
Nghĩ tới đây, tôi thấy lòng thổn thức,
Nên dừng xe, mở xách lục ra ngay.
Chiếc khăn Huỳnh đã tặng lúc chia tay,
Để vào túi áo, ở ngay trước ngực.
Chiếc khăn tay bây giờ là thiên chức,
Như người tình, luôn túc trực bên mình.
Không còn là một mảnh vải vô hình,
Rồi lặp lại, câu thơ tình trìu mến…
Tình cờ, em đã đến,
Cũng tình cờ, em đi.
Đời không hò, không hẹn,
Gặp gỡ, rồi phân ly…
Diện tái định cư, đưa tôi đến Mỹ,
Sau tám năm dài khổ lụy chờ mong.
Được người quen bảo lãnh, vì cảm thông,
Số quá long đong, và không thân thuộc.
Và nhờ đó mà tôi mới biết được,
Nghề làm nail, nên từ khước học thêm.
Không bươn chải, hưởng cuộc sống an nhàn,
Nơi thành phố Austin, tiểu bang Texas.
Tôi muốn đi Houston thăm cho biết,
Vì có đông người Việt sống ở đây.
Cũng là dịp, để tôi tạm giải khuây,
Cả năm rồi, cứ loay hoay đây mãi.
Hôm tôi đi, đúng vào ngày thứ bảy,
Một mình tôi, nên cảm thấy cô đơn.
Vào ăn phở, xem có khác gì hơn,
Cầm tờ báo xem, khi còn chờ phở.
Chợt thấy một tin, làm tôi bỡ ngỡ,
Chúc mừng hôn lễ, đăng ở trang đầu.
Rể là Bác Sĩ, Huỳnh là cô dâu,
Hôn lễ cử hành tại nhà thờ Lộ Đức.
Làm cho tôi, thấy bất ngờ hết sức,
Đúng ngày hôm nay, vào lúc ba giờ.
Sắp đến rồi, tôi không thể chần chờ,
Quyết định phải đến nhà thờ mới được.
Xem có phải Huỳnh của tôi ngày trước?
Chỉ có vài người, khi tôi bước vào.
Vô cầu Đức Mẹ, chờ thử xem sao,
Lát sau nghe tiếng ồn ào trước cửa.
Tính lẻn qua hông, nhưng không kịp nữa,
Đoàn người kia, đã đến giữa nhà thờ.
Tôi thấy mình sao lạc lõng bơ vơ,
Giữa những người mặc đẹp, chờ lễ cưới.
Cô dâu trang phục trắng như bông bưởi,
Đẹp lạ thường, trong ngày cưới hôm nay.
Nhờ bác Thư, tôi mới nhận ra ngay,
Là Huỳnh của tôi, không còn chối cãi.
Bốn mắt gặp nhau, làm tôi ái ngại,
Chuồn ra xe, không quay lại để nhìn.
Với mục đích là, tôi muốn giữ gìn,
Người tôi yêu, được yên bình, hạnh phúc.
Tôi lên xe, quay về ngay lập tức,
Sợ ở lại, gây phiền phức không hay.
Trong ngày vui, thật trọng đại hôm nay,
Để hai người, tay trong tay vui vẻ…
Chúc cho Huỳnh, mọi chuyện được suôn sẻ,
Hạnh phúc bên chồng, không để phân tâm.
Để riêng anh, ôm nỗi nhớ âm thầm,
Sẽ lánh xa, để không làm trở ngại…
Niềm hạnh phúc, mà chồng em mang lại,
Thương yêu chồng bằng hết cả trái tim.
Kỷ niệm xưa, cần phải được ngủ im,
Để nuối tiếc, sớm chìm vào quên lãng…
*
* *
Tôi ngủ một giấc dài lấy lại sức,
Sau hai ngày đã liên tục lái xe.
Giờ một mình trong căn nhà vắng hoe,
Vì Cậu làm ca chiều, về rất trễ.
Đã cuối ngày, mặt trời nghiêng bóng xế,
Tôi lái xe quanh phố, để nhìn xem.
Cảnh sinh hoạt, trong lúc sắp về đêm,
Vì mới tới, muốn có thêm khái niệm.
Và nhân tiện, muốn xem coi địa điểm,
Tiệm nail duy nhất, thuận tiện ra sao?
Đã bảy giờ chiều, khách vẫn lao xao,
Bước vào cửa, tôi cúi chào bà chủ.
Đang điện thoại, ngồi phía sau quày tủ,
Đảo mắt nhìn, tôi quan sát đủ mọi nơi…
Xong điện thoại, bà niềm nở hỏi tôi,
Có phải anh là người gọi tìm việc?
Tôi ngạc nhiên, và cũng trả lời thiệt,
“Vừa mới đến, nên chưa biết chuyện này”.
Nhưng nếu cần, tôi có thể tiếp tay,
Vì thầm nghĩ, mới đến đây đừng vội…
Muốn mở tiệm, phải đợi chờ cơ hội,
Nếu họ cần, thì rất đỗi là may.
Nên vui vẻ lên tiếng gới thiệu ngay,
Tôi là Châu, làm nail không đến nổi.
Tôi là Loan, và xin anh thứ lỗi,
Có mấy người đã gọi tới hôm nay.
Nên tưởng anh là trong mấy người này,
Nên đường đột hỏi anh ngay, đừng trách.
Ông xã tôi, anh Hoàng đang kẹt khách,
Ảnh sẽ nói chuyện rành mạch anh thông…
Tôi thấy khách đang ngồi chờ quá đông,
Nên đề nghị thử, nếu không gì ngại.
Loan nhận thấy đề nghị tôi cũng phải,
Nên đưa tôi đến xem lại kỹ càng.
Trước khi cô mời khách ngồi vào bàn,
Chào xã giao, tôi hân hoan vào việc.
Loan thấy tôi làm nhanh, và khéo thiệt,
Nên để tôi làm luôn hết ba người.
Xong việc rồi, cô mới tỏ lời mời,
Đi ăn tối, và đồng thời nói chuyện.
Tôi đồng ý, vì cũng hợp ý nguyện,
Tìm nơi đi, vì Cậu hiện chưa về.
Và nếu vợ chồng họ chấp nhận thuê,
Thì cũng tốt, giờ khó bề mở tiệm.
Trong bàn ăn, như có gì bí hiểm,
Hai vợ chồng hỏi lấp liếm vài câu.
Ngầm ra dấu muốn nói gì với nhau,
Tôi thấy vậy, xin ra sau hút thuốc.
Để hai người thống nhất cùng nhau trước,
Tạo dễ dàng hơn, cho cuộc chuyện trò.
Cho đến khi tôi vừa mới trở vô,
Loan nhìn, như để thăm dò cử chỉ.
Rồi nàng lên tiếng, nhẹ nhàng ngỏ ý,
Có một chuyện, em suy nghĩ thật nhiều.
Muốn hỏi thăm anh cho rõ mọi điều,
Nếu không phải, xin anh “yêu” đừng giận.
Không sao đâu, cô Loan quá cẩn thận,
Dầu chuyện gì, tôi cũng vẫn không phiền.
Thì Hoàng chợt lên tiếng hỏi tôi liền,
Xin lỗi quê anh phải miền Nghệ Tĩnh?
Đúng vậy, Ba Mẹ tôi người Hà Tĩnh,
Di cư vào Binh Giả, tỉnh Phước Tuy.
Nghe vậy, Hoàng hỏi tiếp tức thì,
Chắc anh từ Houston lên thì phải?
Không, tôi chưa bao giờ sống ở đấy,
Chỉ ghé thăm qua, đã mấy năm rồi.
Chắc cũng chỉ một lần đó mà thôi,
Và sẽ không bao giờ tôi trở lại…
Tôi vừa thoáng một chút buồn tê tái,
Vì người yêu, nên tôi phải lánh xa.
Vội trả lời, tôi từ Atlanta qua,
Để xóa đi điều hiện ra trong trí.
Hình như Loan, cũng có điều suy nghĩ?
Mắt rướm lệ, và chú ý nhìn tôi.
Một hồi lâu, nàng mới thốt nên lời,
Anh về nhà tụi em chơi cho biết.
Để em thưa với anh chuyện mật thiết,
Hoàng đi với anh, làm việc chỉ đường.
Tôi linh cảm, là có chuyện gì khác thường,
Nét buồn của Loan, đã hiện lên gương mặt.
Trên đường về, tôi biết thêm sự thật,
Gia đình mới về đây, được một năm.
Vì ở Houston làm nail rất ”châm”,
Nhiều tiệm quá, nên cứ ham xuống giá.
Và trước đây, Loan cũng ở Bình Giả…
Vào tới nhà, thấy Loan đã ngồi chờ.
Trông buồn ảo não, người như thẫn thờ,
Hoàng mời tôi ngồi, rồi vô gần vợ.
Bày tỏ tình thương yêu, và che chở,
Để cho Loan vơi bớt khổ sầu bi.
Tôi ngạc nhiên, và chẳng biết nói gì,
Để làm cho vơi bớt đi ảm đạm…
Loan với giọng nhẹ nhàng, đầy thương cảm,
Xin lỗi anh, về tâm trạng của em.
Mỗi lần nghĩ đến, lại càng buồn thêm,
Về người Chị, mà em luôn ưu ái.
Em phải hỏi anh cho khỏi ái náy,
Nếu không phải, xin amh hãy bỏ qua.
Anh có quen chị Huỳnh ở An Hà?
Và tình anh chị thật là thắm thiết?
Vâng, tôi quen Huỳnh, rất là đặc biệt,
Tôi té xe, Huỳnh băng vết thương cho.
Chuyện tình cờ đó, chính là nguyên do,
Chúng tôi quen, và hẹn hò, thề thốt.
Nhưng chuyện đời, không luôn như mình ước,
Tôi vượt biên, bị từ khước định cư.
Huỳnh đi Mỹ, mất liên lạc thư từ,
Nên chúng tôi lạc nhau từ ngày đó.
Để nhớ nhau, Huỳnh tặng khăn thêu nhỏ,
Mà tôi vẫn luôn giữ nó bên mình.
Để lúc nào cũng nghĩ đến cuộc tình,
Mà hoàn cảnh, đã vô tình cướp mất.
Móc khăn ra, tôi chứng minh sự thật,
Chữ “forget me not” thật là xinh
Và kế đó, có cả tên của Huỳnh,
Để chứng tỏ một mối tình độc đáo.
Rồi tình cờ, đọc tin mừng trên báo,
Tên cô dâu, tôi thấy có chữ Huỳnh.
Nên muốn tìm đến nơi để xác minh,
Và vì thế, Huỳnh vô tình bắt gặp.
Vì hạnh phúc Huỳnh, tôi phải lánh gấp,
Quyết đi xa, để khỏi gặp người xưa.
Câu chuyện là như thế, tôi xin thưa,
Tôi không trách Huỳnh, mong cổ “thừa” hạnh phúc…
Anh biết một nửa, mà không biết hết,
Chị Huỳnh chưa bao giờ kết hôn đâu.
Ngày hôn lễ, là một ngày thảm sầu,
Em làm nhiệm vụ phụ dâu, nên rõ.
Đối với chị Huỳnh, em là em họ,
Tụi em thân nhau, từ nhỏ đến giờ.
Chuyện xảy ra, thật là quá bất ngờ,
Vì anh xuất hiện trước giờ hôn lễ.
Thoáng thấy anh, chị chạy theo bất kể,
Đường đầy xe, và đồ lễ thùng thình.
Chị vụt chạy nhanh, để tìm người tình,
Trong sự ngỡ ngàng, gia đình, cô bác.
Cố lo chạy, mà không cần quan sát ,
Và một tai nạn quái ác xảy ra.
Xe không thắng kịp, đẩy chị bay xa,
Chị nằm bất động, áo nhòa đầy máu…
Tim như nghẹt, tôi không thể chịu thấu,
Ngã người ra, hai tay bấu vào đầu.
Hối hận quá, vì kết quả thảm sầu,
Do tò mò,… có ngờ đâu là thế!!!
Loan cũng sụt sùi, nên ngừng không kể,
Cho bình tâm, và cũng để chờ tôi.
Cho qua cơn xúc động và bồi hồi,
Một lát sau, nàng mở lời kể tiếp.
Chi tắt thở trên đường, không đến kịp,
Để nhà thương được có dịp chăm lo.
Em và bác Thư có mặt trên xe,
Trong cơn hấp hối, còn nghe chị gọi.
Tên anh Châu, và xin anh thứ lỗi.
Nhẹ mỉm cười, như tỏ nỗi yên bình.
Thầm cho biết, không phản bội người tình,
Sức mạnh tình yêu, khó hình dung nổi…
Đám tang chị, với bao nhiêu tiếc nuối,
Nhất là bác Thư, quá đỗi buồn đau.
Nên xong đám chị, chỉ một tuần sau,
Bác không nguôi được, bắt đâu mất trí.
Em biết rõ hơn, khi đọc nhật ký,
Thấy chị lo lắng, luôn nghĩ về anh.
Tâm chị không bao giờ được an lành,
Đợi chờ mòn mỏi, nên đành lỗi hẹn.
Những năm đầu, chị sống rất thầm lặng,
Không muốn quen ai, vì chẳng thấy cần.
Theo thời gian, nỗi nhớ mới vơi dần,
Chị mới bắt đầu kết thân với bạn.
Nhưng không nhiều, mà rất là giới hạn,
Nhận lễ cầu hôn, vì cạn mong chờ.
Với Bác Sĩ Kenny trong hững hờ,
Vui lòng Cha Mẹ, mong chờ có rể.
Nhưng tình cờ vào trước giờ hôn lễ,
Anh xuất hiện, chỉ cốt để nhìn xem.
Nhưng vô tình, khơi nỗi nhớ chị em,
Chị hân hoan, và không thèm gì hết.
Chạy theo anh, nên mới gây cái chết,
Thật đau lòng, và thương tiếc không nguôi.
Chuyện nghe ra, ai cũng phải ngậm ngùi,
Cho hoàn cảnh thật không vui của chị…
*
* *
Đã mấy tuần nay, tại nghĩa trang nhỏ,
Ở ngoại ô thành phố Houston.
Cứ bốn giờ chiều, luôn thấy một ông,
Trạc ngoài ba mươi, người trông thờ thẫn.
Quỳ bên mộ nhỏ, và luôn kính cẩn,
Đặt chùm hoa “lưu ly”, khấn lâm râm.
Suốt cả giờ, chàng ngồi đó trầm ngâm,
Rồi khẻ đọc những vần thơ thương mến.
Tình cờ, em đã đến,
Cũng tình cờ, em đi.
Đời không hò, không hẹn,
Gặp gỡ, rồi phân ly.
Rồi chàng lại ra đi trong thương mến,
Không ai biết chàng đã đến từ đâu?
Nhưng mỗi ngày, tất cả đều như nhau,
Những ngày sau… và những ngày sau nữa…
Sunnyvale ngày đầu thu 2019
Người chuyển thơ
NGUYỄN SÁU
***
Trở về đầu trang |