Trở về trang Mục Lục

TRẢ NỢ ÂN TÌNH

Truyện của Phạm Tín An Ninh
(Phamtinanninh.com/?p=3655)

Người chuyển thơ Nguyễn Sáu

***

Tôi và anh, thật tình cờ quen biết,
Sớm trở thành bạn thân thiết tương lân.
Vì cùng chung quá khứ là quân nhân,
Dễ thông cảm, qua những lần nói chuyện…

Con gái tôi đã đạt thành ý nguyện,
Mua được nhà, tạo điều kiện cho tôi.
Được qua Mỹ, ở lại lâu để chơi,
Hưu trí rồi, nên thảnh thơi hưởng lạc.

Nhà ở ngoại ô, thành phố đánh bạc,
Có vườn rộng, lại ở sát bờ hồ.
Nên có phần thoải mái và nên thơ,
Nơi Las Vegas không bao giờ mát mẻ.

Vườn đầy cây cỏ, tốt tươi, sạch sẽ,
Nhờ người làm vườn vui vẻ, tận tâm.
Hôm nay đúng ngày anh đến đây làm,
Con gái nhờ tôi đưa anh chi phiếu.

Và nhờ đó, tôi có dịp tìm hiểu,
Anh là ai? Và thuộc kiểu người nào?
Khi nhìn thấy anh thu góp đồ vào,
Tôi trao chi phiếu, mời vào giải khát.

Thấy anh nhìn giờ, có vẻ thoái thác,
Nên tôi chỉ lại bàn sát gốc cây.
Xin chờ chút, tôi mang bia ra ngay,
Chỗ này mát, ngồi ngoài này cho tiện.

Anh đồng ý, nhưng lại liền lên tiếng,
Một lon thôi, tôi còn chuyện đi làm.
Tôi đem bia, và nem chua ra bàn,
Mắt hướng về anh, và quan sát kỹ.

Quả đúng như điều con gái suy nghĩ,
Người hiền hoà, không phiền lụy, bi thương.
Dáng phong trần, với mái tóc điểm sương,
Biểu hiện rõ, sự can trường lẫm liệt.

Chỉ mười phút, rồi anh xin tạm biệt,
Để lo tiếp tục công việc đang còn.
Hẹn tuần sau, anh sẽ lại sớm hơn,
Để tâm sự, về thời còn trong nước…

Sự thành thật, cho tôi cảm nhận được,
Cảm tình của anh, trong cuộc chuyện trò.
Rất thoải mái, và không gì đắn đo,
Bắt tay nhau, và hẹn cho tuần tới…

Gặp lại anh, trong niềm vui phấn khởi,
Có thì giờ, tâm sự với nhau nhiều.
Vì biết là, sẽ có rất nhiều điều,
Để chia xẻ, qua bao nhiêu biến cố…

Trở thành thân hơn, vì đồng cảnh ngộ,
Cũng nhà binh, cùng chung số phận tù.
Nhưng tình đời, anh lắm nỗi ưu tư,
Trong khi tôi, thì gần như bình thản.

Anh Lực Lượng Đặc Biệt, bị giải tán,
Về Biệt Động Quân, chẳng quản gian nguy.
Được thăng Thiếu Tá, và cũng là khi,
Anh bị thương nặng, nên đi biệt phái.

Về hậu cứ Vùng Hai, miền duyên hải,
Và ở đó, cho đến bảy mươi lăm.
Tại nơi đây, anh kết bạn trăm năm,
Là cô giáo, dạy trường nằm ngay quận.

Ngày anh vào tù, con còn trong bụng,
Và Chị không được lưu dụng nữa rồi.
Chỉ vì lý lịch của anh đó thôi,
Câu chuyện đến đó, anh nói lời từ giã…

Hẹn cuối tuần, qua nhà anh rỉ rả,
Vì ngày nghỉ, được thong thả thì giờ.
Nhà không có ai, rộng cửa đón chờ
Mình lai rai, và chuyện trò thoải mái…

Căn nhà cũ, vườn nhiều cây ăn trái,
Hoa, cây kiểng, làm tôi phải ngạc nhiên.
Được cắt tỉa công phu và rất chuyên,
Hòn non bộ, nước thường xuyên róc rách…

Khung cảnh hữu tình, như đón mời khách,
Cho tôi cảm phục, công sức bỏ ra.
Cỡ tuổi anh, mà tôi thấy thua xa,
Về tỉ mỉ, cần cù, và khéo léo…

Tôi diễm phúc, luôn được anh lôi kéo,
Qua nhà anh để chiêu đãi món ăn.
Tự tay anh làm, không mấy khó khăn,
Từ món nhậu, cho đến ăn thường nhật.

Riết rồi tôi cũng thành quen với tật,
Qua nhà anh, và quên mất giờ về.
Uống mấy lon, ngủ một giấc ngon ghê!
Đến gần tối, mới quay về chốn cũ…

Một hôm nghe anh bịnh, người ủ rũ,
Vợ tôi theo sang, lo phụ giúp anh.
Nấu thức ăn, và dọn dẹp loanh quanh,
Để anh nghỉ ngơi, cho lành bệnh gấp…

Quen nhau lâu, mà tôi chưa hề gặp,
Bà xã anh, nên đề cập chuyện này.
Thấy hình gia đình, hai gái một trai,
Riêng về chị, đúng là người tài sắc.

Nhìn vào hình, và tôi nêu thắc mắc,
Chị đi làm xa, nên chắc ít về?
Anh ngần ngừ, và đánh lạc chủ đề,
Hình đó chụp, đã mười năm về trước…

Tôi vội khen, anh thật là có phước,
Nhìn vào hình, tôi thấy được điều này.
Vợ đẹp, con xinh, điều rất là may,
Anh cải chính cho tôi ngay điều đó.

Đây là vợ thứ hai, mà tôi có,
Chỉ có đứa trai nhỏ là con thôi.
Hai đứa gái, là con riêng vợ tôi,

Vì tò mò, tôi có hơi hấp tấp.

Vậy bà trước, hiện còn hay đã mất?
Bà vẫn còn, tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Định hỏi thêm, anh lại vội tiếp liền,
Bà bỏ tôi, năm đầu tiên vào trại.

Lấy người khác, đã đem lòng thương hại,
Rồi vượt biên, đem con gái tôi theo.
Cũng yên tâm, vì tránh được đói nghèo,
Do hoàn cảnh, bà phải theo thời thế…

Anh trầm ngâm một phút, rồi lại kể,
Không trách bà, trong tình thế bấy giờ.
Biết ra sao, mà bắt bà phải chờ?
Khi được tin, tôi cầu cho hạnh phúc…

Nhưng điều bà làm tôi buồn hết sức,
Tôi muốn biết về tin tức đứa con.
Chỉ thế thôi, không than oán, giận hờn,
Bao thư từ, tin nhắn, toàn thất vọng.

Cho dù tôi vẫn cứ luôn trông ngóng,
Không biết con mình chết sống ra sao?
Và chắc chắn là nó không thể nào,
Biết được cha thật, như bao đứa khác…

Anh trầm ngâm, như tiếc điều đã mất,
Tôi tìm lời an ủi thật chân tình:
Đó là thảm cảnh của dân tộc mình,
Biết bao trường hợp gia đình sứt mẻ.

Anh cũng đừng buồn, mà hại sức khoẻ,
Con gái anh, chắc vui vẻ, hồn nhiên.
Đừng nên xáo động, và gây ưu phiền,
Để nó được sống bình yên êm ái.

Bù lại, anh được thêm hai con gái,
Chắc thương anh lắm, có phải thế không?
Vâng, hai cháu rất ngoan, và thành công,
Việc làm tốt, đều có chồng là Mỹ.

Sau một hồi, anh đắn đo, suy nghĩ,
Anh cho biết, lý do chị vắng nhà.
Vì mê cờ bạc, chị luôn la cà,
Hết sòng bài này, lại qua sòng khác.

Chỉ về nhà, khi không còn tiền bạc,
Moi được tiền, bà liền vác thân đi.
Đồ đạc bà bán sạch không còn gì,
Luôn nhà hàng, cũng sang vì trả nợ.

Lần đầu tiên, tôi nghe anh thổ lộ,
Mới biết anh có nỗi khổ khó khăn…
Sao anh và cháu không cố can ngăn?
Hỏi vậy thôi, tôi biết rằng không dễ.

Tôi đã gắng hết sức, mà không thể,
Đã mê rồi, thì không kể trái sai.
Không nghe lời, với bất cứ một ai,
Còn con bà, thì cả hai còn học.

Ở xa nhà, nên tôi không cho biết,
Sợ chúng buồn, ảnh hưởng việc học hành.
Còn cậu con trai, chưa biết chuyện rành,
Bảo mẹ làm xa, cũng đành chấp nhận.

Nhưng tôi cũng muốn đề phòng cẩn thận,
Gởi vào nội trú, đỡ bận công lo.
Dấu chuyện mẹ nó, phải nói quanh co,
Sợ để nó biết, chỉ cho thêm khổ.

Dấu các con, hoàn toàn không tiết lộ,
Nhưng đến khi tụi nó tốt nghiệp xong.
Về ở nhà, mới biết chuyện đau lòng,
Tụi nó can ngăn, nhưng không kết quả.

Gây không ít sự giận hờn, buồn bã,
Nhưng với bà, cũng chẳng sá chuyện gì.
Càng nghe nói, bà lại càng bỏ đi,
Tránh tụi nó, nên ít khi về lại.

Sau thời gian, có việc làm chúng phải,
Đi xa nhà, nên tranh cãi cũng ngưng.
Rồi có chồng, không còn dịp sống chung,
Nhưng bà vẫn không dừng quậy phá.

Hai rể Mỹ, không rõ chuyện của Má,
Động lòng thương, nên chúng đã đưa tiền.
Gây ra thêm cho con lắm buồn phiền,
Nên tụi nó phải đổi liền chỗ ở.

Trốn bà luôn, để khỏi gây thêm khổ,
Lo cho tôi, nên tụi nó xúi hoài.
“Ly dị để không còn ai nợ ai”,
Muốn cho tôi có những ngày thanh thản…

“Vì thương Ba, nên tụi con nghĩ sảng,
Không thể nào Ba bội phản Má con.
Tình nghĩa vợ chồng, gắn bó sắt son,
Ba không thể bỏ, lúc còn sa đọa.

Ba nợ Má nhiều, trả sao cho thỏa,
Sẽ có ngày, Má biết tỏ hồi tâm.
Đã là người, ai cũng có lỗi lầm,
Khuyên các con, đừng nhẫn tâm với Má”
...

Rồi anh kể tôi nghe ơn khó trả,
Lúc anh vừa mới được thả khỏi tù.
Người gầy xơ xác, bịnh hoạn liên tu,
Không nơi cư ngụ, coi như bế tắc.

Thì bà đã cưu mang, không thắc mắc,
Chỉ biết tôi, thời xa lắc xa lơ.
Và bỗng dưng gặp lại, thật tình cờ,
Giữa chúng tôi, chưa bao giờ nói chuyện.

Ngay từ lúc thấy tôi tái xuất hiện,
Người ốm đau, với sắc diện khô gầy.
Không ngần ngại, bà chấp nhận tôi ngay,
Vào làm việc, để có ngày hai bữa.

Nói là làm, nhưng chỉ lo chạy chữa,
Cho bịnh tôi, khoảng hết nửa năm liền.
Vì lúc đó, bà làm rất nhiều tiền,
Có vựa trái cây, và chuyên bán sỉ.

Vừa mới gặp tôi, bà đã ngỏ ý,
Có một phòng, đã chuẩn bị cho tôi.
Và nhờ thế, tôi không bị lôi thôi,
Với Phường Khóm, là tôi không có việc.

Rồi tỏ tình, bà yêu tôi tha thiết,
Ngay từ đầu, chưa quen biết với nhau.
Chỉ thoáng thấy qua quân phục mũ nâu,
Là thương tôi liền, nhưng đâu dám ngỏ.

Vì con một, và cha bà rất khó,
Ông là một người giàu có, kiêu sa.
Muốn gả con cho ngoại kiều thương gia,
Để thừa hưởng cả một gia tài lớn.

Nhưng không may, vì ông này chết sớm,
Bà có một số tiền làm vốn bán buôn.
Vì thời cuộc, bà không dám phô trương,
Đánh tư sản, bà không vương vào tội…

Lần này gặp tôi, cho bà cơ hội,
Lo cho tôi, và kết nối duyên tình.
Nhưng công chuyện cũng lắm nỗi điêu linh,
Một cán bộ có gia đình thương mến.

Hắn luôn tán tỉnh, từ khi mới đến,
Rồi tặng quà, rồi lên tiếng “nhớ nhung”.
Nhưng bà cứ luôn từ chối thẳng thừng,
Hắn phản ứng thật vô cùng đê tiện…

Cho đến khi hắn thấy tôi xuất hiện,
Tưởng người thân, hay giúp việc trong nhà.
Khi biết được, là tôi đã lấy bà,
Vì tự ái, nên hắn ta làm dữ…

Bà tốn tiền, thuê Công An trừ khử,
Thấy không xong, nên hắn tự rút lui.
Sau khi bị đám Công An phanh phui,
Vợ con hắn đang an vui ngoài Bắc…

Rồi còn thêm biết bao nhiêu chuyện khác,
Hộ khẩu, thủy lợi, công tác Khóm Phường.
Cùng bao nhiêu chuyện cán bộ nhiễu nhương,
Bà đều giải quyết bằng đường lo lót.

Làm cho tôi khó quên, và thương xót,
Sự chân thành, mà bà trót dành cho.
Thế cho nên tôi luôn có đắn đo,
Nghĩ đến chuyện bà chăm lo ngày trước…

Làm sao tôi có thể bỏ bà được,
Sướng khổ đều do phần phước mà thôi.
Bà đã sống hết tình nghĩa vì tôi,
Nên dầu gì, tôi không lời oán trách…

Đối với tôi, việc này là thử thách,
Để tự xem lại tư cách của mình.
Và vì thế, nên tôi vẫn yên bình,
Sẽ có ngày bà tự mình hối cải.

Còn riêng về phần của hai cháu gái,
Với tình thương, tôi khuyên giải chúng nghe.
Để chúng đừng quá ác cảm với Me,
Tình cha con chúng không hề sứt mẻ.

Chúng không coi tôi là người cha kế,
Luôn thương yêu, và kính nể tôi nhiều.
Vì tôi lo săn sóc đủ mọi điều,
Từ việc học, tới thương yêu đùm bọc…

Hơn năm sau, thì bà lại sinh được,
Một cháu trai, đúng mong ước chúng tôi.
Hai cha con giống nhau quá đi thôi,
Làm cho tôi lại không vơi thắc mắc.

Đứa con gái mà tôi chưa thấy mặt,
Vì má nó đã khép chặt lương tri.
Không cho con biết cha ruột chỉ vì,
Bà muốn cố tình dấu đi tội lỗi…

Tôi lên tiếng, để đánh tan nhức nhối,
Của người vợ trước, phản bội tình anh.
Bằng một câu khen tặng rất chân thành,
“Số đào hoa, tôi khó tranh anh được”.

Đến bước đường cùng, vẫn còn được phước,
Có người thương, và muốn được “nâng khăn”.
Làm cho tôi phải hết sức hờn ghen,
Không thể nào mà sánh bằng anh hết…

Anh nhìn tôi cười, và rồi cho biết,
Tụi mình là lính, sống chết coi thường.
Cũng vì thế mà được lắm người thương,
Như đồng đội, nơi chiến trường tương trợ…

Luôn quên mình, và không bao giờ sợ,
Cứu đồng đội đang chống đỡ hiểm ngụy
Là anh hùng ở nơi chốn biên thuỳ,
Đào hoa đó đâu có gì phải nể…

Tôi cảm phục, về cách anh xử thế,
Tình nghĩa, danh dự, luôn để lên đầu.
Dầu trải qua bao thử thách thảm sầu,
Anh vẫn bao dung, và cầu hạnh phúc…

Những lần gặp tôi, anh luôn thổn thức,
Kể tôi nghe toàn chuyện lúc hành quân.
Anh nhớ từng chi tiết một không quên,
Những chiến công, đã làm nên sự nghiệp…

Cuối cùng thì chúng tôi cũng được biết,
Vợ của anh, nhân vào dịp kết hôn.
Của con trai duy nhất, đã lớn khôn,
Sui gia là một HO cùng đơn vị.

Cũng là bạn tù tôi, điều lý thú,
Anh nhờ vợ chồng tôi phụ giúp anh.
Đại diện nhà trai, anh chưa mấy rành,
Tôi chấp nhận, nên thân hành đến sớm.

Điều làm chúng tôi ngạc nhiên ghê gớm,
Chị rất vui, và gọi đúng tên tôi.
Có lẽ anh cho chị biết trước rồi,
Thật khác với những gì tôi đã nghĩ.

người mệt mỏi, và chắc là ích kỷ”,
Chị cởi mở, và hoan hỉ đón chào.
Ốm hơn, nhưng vẫn đẹp như ngày nào,
Không khác hình đang treo cao trên vách.

Trong bữa tiệc, lúc ra chào quan khách,
Cả gia đình thật hạnh phúc, ấm êm.
Ai nhìn vô, cũng ngưỡng mộ, thầm khen,
Tôi cầu mong chị ăn năn hối cải.

Để chung vui hạnh phúc cùng con cái,
Và cho anh được thoải mái tuổi già.
Chị với bản năng vui vẻ, hiền hoà,
Tròn thiên chức, vợ, mẹ, bà, đang có.

Và cuối tuần, sau cái ngày cưới đó,
Đến thăm tôi, chị cũng có cùng đi.
Cám ơn vợ chồng tôi về những gì,
Đã giúp anh, nhất là khi đám cưới.

Chị vui vẻ, người trông trẻ hơn tuổi,
Cùng vợ tôi trao đổi việc làm nem.
Anh kéo tôi ra vườn, cho biết thêm,
Rằng vợ anh, chắc đã quên cờ bạc…

Vì các con thức tỉnh, bà dứt khoát,
Để trở về với sinh hoạt bình thường.
Gần con cháu, để được chúng yêu thương,
Và cho tôi khỏi đơn phương cô độc…

Mừng cho anh, tôi muốn cho thêm lộc,
Bèn đưa tay tôi liền móc túi ra.
Những tờ vé số vừa mua hôm qua,
Tôi tặng anh luôn cả ba vé đó.

Chúc mừng anh, đã không còn nỗi khổ,
Bình tĩnh, chịu đựng, đức độ, bao dung.
Anh đều có đủ, thật đẹp vô cùng,
Là động lực để chị dừng đúng lúc.

Anh cũng tin, chị không còn tái tục,
Mệt mỏi rồi, không còn sức đỏ đen.
Hy vọng là, bà chấm dứt thói quen,
Điều duy nhất, mà tôi hằng mong ước…

*
 *     *

Chuyện bất ngờ, nào có ai biết trước,
Ba tháng sau, tôi nhận được tin anh.
Báo cho tôi biết, một chuyện không lành,
Chị mang trọng bịnh, mà đành bất lực.

Tôi nghe tin, và ngạc nhiên hết sức,
Chị đang vui, khoẻ, quả thực bất ngờ.
Với ngành Y Khoa tân tiến bây giờ,
Có chuyện gì mà không lo chữa được?.

Bị nung thư vú, mà không biết trước,
Vì đã lâu, bà quên khước kiểm tra.
Nay đã qua đến thời kỳ thứ ba,
Nên đã bị lan ra nhiều nơi khác.

Tình trạng hiện tại thật là bi đát,
Dù có mổ, cũng không đạt được gì.
Nhà thương cho thuốc uống để phòng khi,
Cơn đau hành hạ, thì mình uống chận.

Vợ chồng tôi đến nhà thương thăm chị,
Thấy chúng tôi, chị hoan hỷ đón chào.
Và gượng cười, nhưng mệt mỏi làm sao,
Anh luôn bên chị, với bao thương mến…

Anh bảo chúng tôi, thường khi đêm đến,
Chị muốn nghe anh đọc chuyện chiến trường.
Anh chiều ý chị, ngồi sát bên giường,
Rồi khẽ đọc, để mở đường giấc ngủ.

Nhà thương quyết định không nên giải phẫu,
Cho về nhà, để gần gũi gia đình.
Chúng tôi đến thăm, tỏ mối thân tình,
Chị mệt mỏi, nhưng tinh thần tỉnh táo.

Kể con nghe về mình, và cáo lỗi,
Với chồng con, về nông nổi một thời.
Làm gia đình phải buồn khổ không ngơi,
Vì đã sa ngã vào nơi bài bạc…

Chị nắm lấy tay anh, và siết chặt,
Cám ơn anh đã dìu dắt gia đình.
Tận tụy hy sinh, suốt cả đời mình,
Em lầm lỗi, anh niệm tình tha thứ…

Ơn em nhiều, anh không hề trách cứ,
Anh hôn lên trán, tỏ cử chỉ yêu.
Xin ơn trên, cho em được khoẻ nhiều,
Để anh săn sóc, là điều ấp ủ.

Nước mắt chị ràn rụa như thầm nhủ,
Cám ơn anh, đã không phụ tình em”.
Là nước mắt của hạnh phúc êm đềm,
Tuy xót xa, nhưng đã thêm hương vị…

Đêm hôm đó, anh vỗ về, ôm chị,
Tạo sự an bình, khỏi bị cô đơn.
Vì quá mệt, anh đã ngủ rất ngon,
Khi thức giấc, chị không còn thở nữa…

Chị ra đi nhẹ nhàng và thanh thản,
Biết người thân tha dĩ vãng điên khùng.
Không còn ray rứt trước giờ lâm chung,
Chị chọn lúc ra đi đừng ai biết.

Tôi đến phụ lo thủ tục cần thiết,
Chờ nhà quàn đến, lo việc đưa đi.
Chị như đang ngủ, bình an lạ kỳ,
Lần đầu tiên thấy buồn, vì anh khóc…

Mùa lễ tạ ơn 2019
NGUYỄN SÁU

***

Trở về đầu trang