Trở về trang Mục Lục

KỶ VẬT CỦA TÔI

Thơ chuyển từ bài viết KỶ VẬT CỦA TÔI
trong tập truyện TẠP GHI LAN MAN của NGUYỄN THU HOA
Người chuyển thơ Nguyễn Sáu

***

Một kỷ vật, tôi không hề nghĩ,
Trước ngày đi qua Mỹ định cư.
Khi tôi đến để giã từ,
Với hai chị Liên, Phương, như dự trù.

Luôn nhớ đến nhau, dù xa cách,
Khi đang ở phòng khách chuyện trò,
Chị Liên nhớ đến món đồ,
Chị đang cất giữ, dành cho em mình.

Để nhớ về người tình quá cố,
Qua lời chị thổ lộ tôi hay.
“Món đồ chị lấy trong ngày,
Đi dời mộ Đỉnh, thấy ngay vật này.

Còn nguyên nơi cổ tay bên trái,
Chị liền lấy, giữ lại cho em
”.
Tôi cầm gói mở ra xem,
Thì ra tấm lắc, có thêm tên vào.

Bùi Quốc Đỉnh, với bao ký ức…
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
Một thời kỷ niệm đã qua,
Cuốn phim dĩ vãng, hiện ra tức thì…

***

Khi tiếng chuông báo giờ tan lớp,
Đám nữ sinh, từng tốp thướt tha.
Tay ôm cặp sách túa ra,
Gần nhà đi bộ, xa nhà đạp xe.

Ba đứa tôi, đều về chung lối,
Rất thân nhau, thường đợi cùng đi.
Hôm nay không biết chuyện gì?
Thấy Xuân dừng lại, thôi thì dừng theo.

Vừa lúc đó, Xuân reo lên gọi,
Hai quân nhân, đang dõi mắt trông.
Cả đoàn áo trắng mênh mông,
Đón chờ em gái mình trong đám này…

Hỏi anh xong, Xuân quay giới thiệu,
Đây anh mình, nghe điệu làm sao!
Tôi và Hạ gật đầu chào,
Hai anh chào lại, với bao cảm tình…

Tôi bảo Xuân, tụi mình sẽ đợi,
Rồi cùng Hạ đi tới xa nơi.
Chờ Xuân nói chuyện xong rồi,
Và liền sau đó, chúng tôi cùng về…

Sáng hôm sau, Xuân kề tai nói,
Giọng cợt đùa, theo lối chọc quê.
Thu ơi, mày có người mê!
Tôi thì mặc kệ, không hề để tâm.

Chiều hôm đó, sau giờ tan học,
Ba chúng tôi, cùng lúc đạp ra.
Thấy anh quân nhân hôm qua,
Đang chờ ngay cổng, nhưng mà tại sao?

Anh của Xuân đâu? Sao không thấy,
Chỉ mình Anh, bên cái “vê-lô”.
Thấy Anh, Xuân vội tấp vô,
Chúng tôi thấy vậy, đứng chờ từ xa.

Một lát sau, Xuân qua truyền lịnh,
Đi uống nước mía, anh Đỉnh mời.
Tôi phân vân, chưa nhận lời,
Nhìn qua nhỏ Hạ, nó ời liền khi.

Thế là ba đứa đi vui vẻ,
Cùng anh Chuẩn Uý trẻ, đẹp trai.
Với lòng phơi phới khoan thai,
Ghé vào tiệm nước, lai rai chuyện trò…

Ngồi vào bàn, Xuân lo giới thiệu,
Đây anh Đỉnh, chánh hiệu Công Binh.
Xuân, Thu, Hạ, ba mùa xinh,
Nhưng mà quậy phá, thật tình khỏi chê!

Anh Đỉnh cười, bộ ghê lắm hả?
Vậy thì anh phải ngả mũ chào.

Xuân và Hạ, nói thao thao,
Còn tôi, cứ quậy muỗng vào trong ly.

Hình như thấy có gì ngại ngại,
Hơi thẹn thùng, nhớ lại sáng nay.
Khi Xuân nói nhỏ bên tai,
Nên tôi cứ ngỡ, có ai nhìn mình…

Mấy hôm sau, tôi tình cờ nhận,
Thư của Anh, ở tận KBC.
Khi tôi vừa đi học về,
Và lòng cảm thấy, đê mê phút này.

Mở thư ra, xem ngay tức khắc,
Giấy màu xanh, chữ rất là xinh.
Lời thơ Anh viết rất tình,
Đầy hai trang giấy, tỏ tình mến thương.

Rồi từ đó, thư thường qua lại,
Hai chúng tôi, chẳng ngại viết thư.
Tình yêu nẩy nở từ từ,
Chung xây cuộc sống, gần như sẵn sàng…

Và sau một thời gian quyến luyến,
Anh đưa chị đến viếng Mẹ tôi.
Tạo quen biết giữa hai nơi,
Cho tôi được phép, sang chơi bên nhà…

Hai bà Chị, thật là dễ mến,
Muốn chúng tôi tiến đến hôn nhân.
Nên hai bà đã đích thân,
Đến thưa với Mẹ, lo phần hỏi xin.

Mẹ chưa thuận, vì vin vào cớ,
Ba của tôi còn ở trong tù.
Nên xin hãy để từ từ,
Chờ Ba về đã, xem như thế nào…

Đến ngày thi, với bao lo lắng,
Anh xin nghỉ, cố gắng giúp tôi.
Để lo đưa đón tận nơi,
Vì trường Gia Long, có hơi xa nhà.

Ngày thi đầu, thật là thuận lợi,
Trong giờ thi, anh đợi bên ngoài.
Trước khi thi môn thứ hai,
Đưa tôi ăn phở, để quay lại liền.

Giúp cho tôi, bình yên thoải mái,
Nên môn toán, tôi giải rất mau.
Nộp bài ra sớm gặp nhau,
Thấy nhiều hy vọng, ngày đầu dự thi.

Tôi cứ nghĩ, không gì ngăn cản,
Bằng tú tài, như sẵn trong tay.
Cùng tình yêu đang đắm say,
Chắc là hai đứa, từ nay không rời…

Nhưng khi về đến nơi đầu ngõ,
Nhìn vào nhà, thấy có đông người.
Chị hàng xóm nhìn thấy tôi,
Vui mừng cho biết, “Ba tôi đã về”.

Vừa nghe xong, là tôi vội vã,
Nhảy khỏi xe, quên cả dặn Anh.
Chạy vào nhà, thật là nhanh,
Để mừng cho “đấng sinh thành” đoàn viên.

Lo mừng Ba, tôi quên Anh mất,
Mẹ nhìn thấy, nên dắt vào nhà.
Để cùng giới thiệu với Ba,
Cho ông được biết, Anh là bạn Thu.

Là sĩ quan ở khu Cát Lái,
Vừa mới nghe, ông tái mặt liền.
Mặc Anh chào hỏi dành riêng,
Ông quay nơi khác, không phiền hỏi han.

Sao ông lại phũ phàng đến thế?
Tôi đứng yên, như thể Trời trồng.
Hồi lâu, tôi thấy không xong,
Đưa Anh ra khỏi căn phòng này ngay.

Em xin Anh ngày mai đừng đến,
Em đã biết đường đến trường thi.
Giờ Anh về nghỉ ngay đi,
Đừng buồn vì những chuyện gì vừa qua…

Chuyện xảy ra, thật là đột ngột,
Bửa cơm tối, chẳng một lời nào.
Lòng buồn, chẳng biết nói sao,
Vì đâu nên nỗi? chưa bao giờ ngờ…

Tối hôm đó, lúc giờ ôn tập,
Cho ngày mai đỡ gặp nhức đầu.
Thì nghe Ba Má cãi nhau,
Ban đầu còn nhỏ, về sau to dần.

Tôi nghe Ba nói gằn từng tiếng,
Tại sao để nó quyến luyến nhau.
Rằng bà có biết vì đâu?
Tôi tù oan ức, để sầu riêng mang…

Biết ông chẳng dễ dàng tha thứ,
Nỗi hàm oan, luôn cứ nhớ hoài.
Nên ông thù ghét công khai,
Không cần biết đến, là ai hại mình.

Tôi cảm thấy, tình hình căng quá,
Nên rất buồn, chẳng sá chuyện thi.
Tương lai đâu có còn gì?
Người yêu sẽ mất, chỉ vì Ba thôi…

Vào phòng thi, mà tôi lơ đãng,
Không làm bài, cả sáng lẫn chiều.
Thế là bằng cấp đi tiêu,
Còn đâu hy vọng, với nhiều ước mơ!

Anh và tôi, đang chờ xây mộng,
Nhưng do đâu lại bỗng vụt tan.
Lòng tôi quá đỗi bàng hoàng,
Còn đâu là giấc mộng vàng tương lai?

Mấy hôm sau, bạn Xuân ghé lại,
Hỏi nguyên do, là tại làm sao?
Anh buồn, không nói lời nào,
Tôi nghe như muối xát vào trong tim…

Chuyện gia đình, tôi im không nói,
Nhưng nỗi buồn, le lói khó nguôi.
Làm sao tôi có thể vui,
Ước mơ tan biến, giờ “tui” còn gì???

Khoảng tháng sau, trong khi cơm tối,
Một em bé, ở lối xóm qua.
Gặp Thu, nó bảo rằng là,
Anh đang đợi chị, bên nhà của em.

Lại bị Ba la thêm một trận,
Bé chạy liền, ân hận càng cao.
Giờ mình phải tính làm sao?
Vì chưa nhắn gởi lời nào với Anh.

Chắc là Anh đã nhanh rời gót,
Vì lịnh Ba, đã trót đưa ra.
Nhưng tôi vẫn lén chạy qua,
Thấy Anh đi mất, thật là buồn thay!!

Kể từ đó, tôi luôn ray rứt,
Vì không được tin tức về Anh.
Thư từ cũng chẳng đạt thành,
Tuy tôi có gởi cho Anh mấy lần.

Nhưng sao thư hồi âm chẳng thấy,
Hay có người đã lấy mất thư?
Làm tôi cứ mãi thẫn thờ,
Ngày nào cũng ngóng trông chờ thư Anh.

Vì thi rớt, tôi đành nghỉ học,
Lại được Ba “chăm sóc” kỹ càng.
Nên tôi không tiện ghé sang,
Hỏi Xuân và Hạ, rõ ràng đỡ trông.

Cho đến mãi cuối đông năm ấy,
Tôi đang lo làm mấy mức cà.
Thì Xuân đạp xe đến nhà,
Báo tôi anh Đỉnh vừa qua đời rồi.

Tôi chưa tin những lời nói đó,
Làm sao Anh lại có chuyện này?
Nhưng nhìn mắt Xuân đỏ gay,
Thì tôi chợt tỉnh, không sai nữa rồi…

Tôi thấy như cả Trời sụp đổ,
Nước mắt tôi tuôn nhỏ thành dòng.
Nhưng rồi cố nén trong lòng,
Sợ Ba biết được, rồi ông lại phiền.

Xuân lại bảo, chị Liên có nhắn,
Sáng ngày mai đi nhận xác Anh.
Mày lo thu xếp cho nhanh,
Đi cùng hai Chị, đón Anh trở về…

Tâm trạng tôi não nề khôn tả,
Biết Anh còn chưa thỏa ước mong.
Và như một nén hương lòng,
Khóc Anh, tôi viết mấy dòng tâm tư…

Ngàn Thu Áo Tím Anh ơi,
Anh đi đi mãi, xa rồi nghìn năm.
Còn đâu ngày ấy xa xăm,
Trăng thề soi bóng, sắc cầm hòa đôi.

Xa nhau cách một khung trời,
Nợ tình này sẽ, trọn đời cưu mang.
Yêu nhau chưa vẹn cung đàn
Duyên tơ lỡ nhịp, muôn vàn đớn đau…

Đó là ngày 20 tháng chạp năm Canh Tý…

***

Anh nằm đó, lá Quốc Kỳ đang phủ,
Cả toàn thân, chỉ chừa đủ mặt ra.
Mắt khép kín, gương mặt rất hiền hoà,
Mà giờ Anh đã ra người thiên cổ…

Thương tiếc Anh, cuộc đời quá vắn số,
Biết Anh buồn nhiều, từ độ gặp Ba.
Em đau lắm! vì chuyện ấy xảy ra,
Chưa nói được gì, khi ta xa cách…

Em vẫn nhớ, mỗi lần Anh về phép,
Không bao giờ Anh báo trước em nghe.
Cho đến khi em nhận ra tiếng xe,
Rồi tiếng giày nhà binh lê trên đất.

Tiếng huýt sáo bản “Chiều Tà” ngây ngất,
Em chưa nhìn, đã biết chắc Anh về.
Phút giây đó, sao mà thấy vui ghê!
Rồi Anh hát, giọng tràn trề tình cảm.

Những lời Anh hát, đã làm em rất thấm,
Anh đi rồi, giọng hát vẫn đâu đây…
Nay hết rồi, còn đâu nữa phút giây,
Mọi chuyện đó, giờ đã bay theo gió…

***

Em ngồi đếm thời gian, trong phòng nhỏ,
Bên chiếc bàn, cạnh những giò lan rừng.
Những giò lan, mà anh đã không ngừng,
Khắc tên em vào, trên từng khung ấy…

Và tất cả, giờ vẫn còn nguyên đấy,
Nhưng Anh thì sao không thấy, hở Anh??
Anh xa em, như lá đã lìa cành,
Đau lắm Anh!...Em chưa đành chấp nhận.

Nước mắt em, cứ tuôn trào bất tận,
Tiếc thương Anh, buồn số phận long đong.
Chua xót, đắng cay, tan nát cõi lòng,
Mất Anh rồi, còn trông mong gì nữa…

Hằng đêm, em vẫn ngồi bên song cửa,
Để thầm mơ, chuyện ấy chửa xảy ra.
Anh vẫn còn đâu đó, ở rất xa,
Sẽ có ngày, hai chúng ta gặp lại…

Anh và em, sẽ được tròn ân ái,
Sống bên nhau, không còn phải mong chờ.
Cũng như cuộc hội ngộ thật bất ngờ,
Nơi cổng trường em, trong giờ tan học…

Riêng thân tặng chị Thu Hoa
SÁU NGUYỄN

***

Trở về đầu trang