Trở về trang Mục Lục
MÓN QUÀ GIÁNG SINH NĂM XƯA
Bài chuyển thơ từ truyện của HẠ VŨ viết về nước Mỹ
Bài số 3422-12-2881v38120611
Người chuyển thơ Nguyễn Sáu
***
Năm nay trong dịp Giáng Sinh,
Bà đưa hai cháu của mình tìm mua.
Quà nào mà tụi nó ưa,
Để cho chúng chọn, cho vừa lòng nhau.
Miễn sao đừng quá nhu cầu,
Thì bà không biết lấy đâu bù vào.
Đứa trai còn nhỏ không sao,
Nhưng mà cháu gái đã vào tuổi “teen”.
Biết lo chưng diện cho mình,
Tính tình con gái, Trời sinh thế rồi…
Cháu xin bà được đến nơi,
Cửa hàng trang sức, để coi xem nào.
Cháu bà phải chọn làm sao,
Món đồ vừa thích, đúng vào khả năng.
Đã qua bốn năm cửa hàng,
Mới tìm thấy được nữ trang hợp tình.
Sợi dây chuyền, thật là xinh,
Cháu liền bày tỏ ý mình ra ngay.
Bà nhìn theo hướng chỉ tay,
Sợi dây chuyền trắng, sao hay thế này?
Giống y món quà trước đây,
Mà bà đã nhận, trong ngày Giáng Sinh.
Sợi dây chuyền với mặt hình,
Nhưng đây màu trắng, của mình vàng y.
Gợi cho bà nhớ những gì,
Mừng vui, chua xót, đã đi vào đời.
Và bà chôn nó một nơi,
Trong ngày pháo nổ, mừng người vu quy…
*
* *
Một quá khứ, bà ghi nhớ mãi,
Của một thời con gái mộng mơ.
Nhìn đời bằng màu xanh lơ,
Học ngành sư phạm, đang chờ ngày xong.
Sẽ làm cô giáo, trong năm tới,
Nên thấy lòng phơi phới yêu đời.
Giáng Sinh năm ấy tuyệt vời,
Được quà gởi tặng, của người đi xa.
Từ bên Mỹ, gởi qua bưu điện,
Nàng lãnh về, hãnh diện khoe ra.
Là người duy nhất được quà,
Trong ba người bạn, xa nhà trọ chung.
Từ Sài Gòn, ra Trung để học,
Như ba người thân thuộc một nhà.
Hân Viên, Cẩm Tú, Ngọc Hà,
Chuyện gì cũng kể, cả ba cùng tường.
Nay thấy chuyện bất thường hết sức,
Hai bạn mình lập tức điều tra.
Xem ai là người gởi quà,
Trách yêu Hân Viên “sao mà im re”
Không cho tụi tao nghe gì hết,
Sao nỡ đành, dấu biệt là sao?
Đó là người bạn anh tao,
Gởi quà để tặng, tôi nào biết chi.
Chuyện đâu có gì mà ầm ỹ,
Giờ em xin hai chị mở quà.
Để xem tấm lòng người ta,
Thật tình em cũng rất là nôn nao…
Dây chuyền vàng, ôi sao đẹp quá!
Với mặt hình trang nhã lạ lùng.
Đựng trong hộp đỏ bằng nhung,
Hân Viên tỏ vẻ vui mừng biết bao!
Thầm khen Anh, sao mà khéo chọn,
Cám ơn Anh, với trọn tấm lòng.
Chắc Anh phải tốn nhiều công,
Mới tìm mua được, em không thể ngờ…
Thấy Hân Viên thẫn thờ suy nghĩ,
Ngọc Hà liền bắt bí bạn mình.
Anh này đâu phải người tình?
Bạn không quân, của anh mình thế thôi.
Ông anh mày, chao ôi hay quá,
Tìm bạn cho em, “đã” làm sao!
Mày không thích, đưa qua tao,
Tao đang muốn nhận quà trao như mày…
Cẩm Tú xen vào ngay lập tức,
Đừng có xạo quá mức nghe chưa.
Anh em mà lại tặng quà?
Làm sao biết được, người ta nghĩ gì?
Như anh mày, có khi nào tặng,
Nếu có chăng, cũng chẳng phải mày.
Chỉ lo tìm quà cho ai,
“Người dưng khác họ, nhớ hoài khó quên”
Xin mày hãy nói lên sự thật,
Gặp ở đâu? Tao rất hiếu kỳ…
Làm tôi nhớ lại chuyến đi,
Đầu hè năm trước, còn ghi nhớ hoài…
Tôi và bạn, cả hai đồng ý,
Về Sài Gòn, dừng nghỉ Nha Trang.
Để thăm người anh hiện đang,
Học quân sự, trước khi sang Hoa Kỳ.
Thụ huấn khóa “phi công chiến đấu”
Chọn cuối tuần, được phép ra ngoài.
Anh mình nhân cơ hội này,
Rủ thêm hai bạn, cả ngày rong chơi.
Đến viếng thăm, nhiều nơi nổi tiếng,
Hòn Chồng, Hải Học Viện, biển xanh…
Dịp này tôi quen biết Anh,
Cảm tình đặc biệt, được dành cho nhau.
Và chỉ một lần đầu gặp gỡ,
Anh đi Mỹ, tôi trở lại trường.
Thư từ liên lạc bình thường,
Tuyệt nhiên không nói yêu thương bao giờ…
Quà Giáng Sinh, tình cờ nhận được,
Khiến cho tôi, đứng trước bất ngờ…
Lại thêm hai chị nhỏ to,
Làm tôi có chút thẫn thờ suy tư.
Chị Cẩm Tú nói như khẳng định,
Đám Không Quân hay nịnh thế thôi.
Đừng mơ rồi sẽ hỡi ôi,
Như con bướm lượn, một hồi sẽ bay…
Giữa chúng tôi, chưa ai đã nói,
Yêu thương hay mong đợi gì đâu.
Chỉ là tình bạn với nhau,
Xin đừng lớn chuyện, yêu cầu im cho.
Phao tin đồn, tôi lo lắm đấy,
Vậy thì mày đừng lấy quà này.
Hãy đem gởi trả lại ngay,
Ngọc Hà ghen tức, nên hay nói càn.
Chị Cẩm Tú lại can ngăn nó,
Quà đã cho, đâu có lấy về.
Mày đưa ý kiến kỳ ghê!
“Đem quà cho gái, đòi về được không?”
Câu thường khuyên “rằng không nên dại”,
Đã mua quà cho gái xong rồi,
Đừng mong cầu cứu với Trời,
Hân Viên đừng có nghe lời nó nghe…
Thư qua lại, đến hè năm đó,
Tôi ra trường, được bổ nhiệm về.
Kontum đất đỏ, sơn khê,
Liền biên thư báo, đã về nơi đây.
Nhưng không may, thư quay trở lại,
Anh đi rồi, nên phải đợi chờ.
Tiếp bao nhiêu chuyện bất ngờ,
Không liên lạc được, đến giờ cuối năm.
Hy vọng anh đến thăm gặp mặt,
Vì cả hai đều chắc về nhà.
Nhưng rồi biến cố xảy ra,
Anh chỉ được phép “xớt” qua Sài Gòn.
Vẫn tranh thủ, để còn gặp gỡ,
Anh đến thăm, tôi lỡ đi chơi.
Sao xui quá vậy hở Trời!
Anh thì quá vội, còn tôi chẳng ngờ…
Giờ sắp hết, Anh chờ không được,
Quà Anh mang về nước cho tôi.
Chanel 5, ôi quá tuyệt vời,
Đành nhờ trao lại, khi tôi trở về.
Riêng phần tôi, chẳng hề nghĩ tới,
Cứ tà tà, cùng với bạn mình.
Nào đâu biết được sự tình,
Anh đang nôn nóng, để mình gặp nhau…
Phương tiện hồi đó, đâu có dễ,
Không email, điện thoại, để hẹn hò.
Lại thêm hoàn cảnh cam go,
Chiến tranh loạn lạc, khó cho tụi mình…
Tôi lại cứ đinh ninh lần đó,
Gặp mặt nhau, Anh tỏ tình tôi.
Vì cả hai tốt nghiệp rồi,
Không còn ngần ngại, như hồi trước đây.
Thôi gắng đợi tin này thêm nữa,
Và tự mình bào chữa lại ngay.
Lỡ không gặp được lần này,
Tăng thêm hăm hở, “chờ xây mộng lành”.
Tôi hy vọng, rồi Anh sẽ viết,
Thư về nhà, cho biết tin Anh.
Như là một cánh chim xanh,
Để tôi tiếp tục, thư Anh dài dài…
KBC anh, nào ai đâu biết,
Nhưng thư Anh, biền biệt mất tăm.
Làm tôi suy nghĩ âm thầm,
Hay Anh đã giận, tưởng lầm về tôi?
“Đi chơi với bồ, thôi là hết,
Anh chậm chân rồi, biết làm sao!”
Hằng đêm tôi cứ ước ao,
Có thư Anh đến, xoá bao nghi ngờ…
Nhưng tôi vẫn không bao giờ thấy,
Thư viết rồi, để đấy mà chờ.
Nghĩ Anh không có thì giờ,
Thôi thì gắng đợi, được thơ gởi liền.
Rồi lại nhớ, lời khuyên của bạn,
“Anh như cánh bướm lạng quanh thôi”
Không đâu, tôi phải tin tôi,
Cách Anh đối xử, không đời nào phai.
Nếu có giận, chỉ vài ba tháng,
Tôi nghĩ thế, nên rán đợi chờ.
Để còn được gởi bức thơ,
Tỏ bày tâm sự, đang chờ gởi đi.
Mãi ngóng trông, không gì thay đổi,
Vẫn nhủ lòng, “hãy đợi chờ thêm”.
Mất bao thì giờ ấm êm,
Thay vì hạnh phúc, phải đem lòng chờ…
Có anh mình, hãy nhờ giúp sức,
Tìm biết xem tin tức của chàng.
Nghĩ là anh sẽ sẵn sàng,
Nhưng rồi cũng lại, phũ phàng ngóng tin.
Vì công việc anh mình quá bận,
Phần lo hành quân, phần cho bồ.
Nên anh quên chuyện tôi nhờ,
Đến khi nhớ lại, bấy giờ mới hay.
Người đã rớt máy bay tử nạn,
Xót thương cho người bạn qua đời,
Trách mình sao không nhớ lời,
Để lo công việc, em tôi đã nhờ.
Làm hoang phí thì giờ chờ đợi,
Của em tôi, người mới biết yêu.
Nếu tôi nhớ sớm hơn nhiều,
Thì em đã bớt những điều xót xa…
Hằng đêm tôi vẫn xin tha lỗi,
Đã để Anh phải đợi chờ trông.
Trong khi tôi cứ lông nhông,
Rong chơi cùng bạn, mà không biết gì…
Sao Anh nỡ ra đi sớm quá,
Để không còn dịp trả lời Anh.
“Tình em chỉ biết riêng dành,
Cho Anh mãi mãi, sao đành bỏ em!!”
Tôi lại còn trách thêm Trời Đất,
Sao nỡ đành cướp mất người yêu.
Nếu không duyên phận nhau nhiều,
Gieo chi gặp gỡ, tạo điều nhớ thương…
Khi biết được, Anh đương công tác,
Nơi Vùng Hai, đặc trách Cao Nguyên,
Pleiku, Kuntum sát liền,
Không bao giờ gặp, phải duyên hết rồi?
Nếu được thư Anh, ôi dễ quá,
Tìm đến thăm, cho “đã” nhớ mong.
Nhưng mà mọi chuyện đều không,
Biết tin, Anh đã yên trong lòng mồ.
Kỷ vật của em, một lô thư đó,
Trong những đồ đưa trở về nhà.
Dây chuyền, và lọ nước hoa,
Mà Anh gởi tặng, nay là thiêng liêng.
Em gom hết, cất riêng một chỗ,
Cùng với thư, Anh viết dở dang.
Và thư em, đã sẵn sàng,
Nhưng chưa gởi được, vì đang còn chờ…
Rồi dòng đời, ai ngờ trước được,
Mãi đến khi, cất bước theo chồng.
Muốn cho mọi chuyện yên lòng,
Em đem chôn hết, ngay trong vườn nhà.
Giờ nghĩ lại, sao mà ngu quá,
Sợi dây chuyền, thì đã là sao.
Lại đem bỏ chung hết vào,
Giờ không còn dịp để đào lấy lên…
*
* *
Thấy dây chuyền, gợi lên ký ức,
Đã khiến bà vừa sực nhớ ra.
Muốn mua lại nó để mà,
Tượng trưng cho mối tình xa xưa rồi.
Giữa lúc đang bồi hồi suy nghĩ,
Thì cháu bà năn nỉ đòi mua.
Được rồi, yên chí bà mua,
Chỉ cho người bán, bảo đưa hai này.
Cháu ngạc nhiên, liền quay hỏi lại,
Cho “má mi” nữa phải không bà?
Không, cho bà đấy cháu à,
Cháu đành im lặng, tỏ ra bất ngờ…
Nên nhìn bà, thăm dò sự thật,
Thấy ánh mắt bà bật hiện ra.
Một điều gì đó thiết tha,
Giữa bà và cháu, ai là vui hơn???
NGUYỄN SÁU
***
Trở về đầu trang |