Trở về trang Mục Lục
TÌNH CHẲNG NÊN DUYÊN
Dựa theo ý bài "Một Chuyện Tình" của Tôn Nữ Ngô Khê
Trên Việt Báo bài số 4228-14-2963vb7053114
***
Một chuyện tình, nghe ra thật ngộ,
Khởi đi từ thành phố Nha Trang.
Một câu chuyện có liên quan,
Đến hai đứa bé, tuổi đang vui đùa…
Bé Mai Thi, mới vừa lên sáu,
Ở cạnh nhà một cậu tên Khanh.
Tuổi mười một, được làm anh,
Chuyện gì hai đứa cũng dành cho nhau…
Mỗi buổi sáng, rủ nhau đi học,
Như người anh, chăm sóc em mình.
Tỏ ra hết sức đồng tình,
Chia nhau quà bánh, gia đình dành cho…
Vào một sáng, tới giờ đi học,
Trời lại mưa, bé khóc không đi.
Nguyên nhân đơn giản chỉ vì,
Áo đầm mới mặc, ướt thì làm sao!
Khanh chờ lâu, chạy vào xem thử,
Thấy bé Thi đang xụ mặt ra.
Má Thi mới bảo Khanh là:
Con đi kẻo trễ, rồi ba má rầy.
Thế là Khanh liền quay qua nói,
Để anh cõng em khỏi phải đi.
Thật là đúng ý Mai Thi,
Được anh cõng, thì còn gì sướng hơn…
Khanh ngồi xuống, Thi ôm sau cổ,
Phủ ra ngoài còn có áo mưa.
Bé cười thích thú say sưa,
Được Khanh cõng bé, chuyện chưa từng làm.
Vì còn nhỏ, nên ham được cõng,
Thế là Thi hết nhõng nhẽo liền.
Được anh cõng, sướng như tiên,
Làm cho cô bé quên phiền trời mưa…
Nhanh vào lớp, Khanh chưa kịp hỏi,
Đến giờ chơi, Khanh mới tìm Thi,
Để khoe thành tích lấy uy,
“Áo em không ướt, là vì nhờ anh”.
Vừa nghe nói, Thi “đanh” mặt lại,
Áo nhăn hết, là tại do anh.
Làm Khanh cụt hứng phải đành,
Ngẩn ngơ không nói, quay nhanh về phòng…
Tuổi ấu thơ, lòng không oán hận,
Không chuyện gì để giận nhau lâu.
Thường luôn quấn quít bên nhau,
Không ngờ chia cách bắt đầu xảy ra…
Hai gia đình dọn ra nơi khác,
Huế, Sài Gòn, xa lắc xa lơ.
Gặp nhau giờ chỉ là mơ…
Theo thời gian, tuổi ấu thơ qua dần.
Về lại Huế, gốc dân từ trước,
Nơi quê hương sông nước hữu tình.
Mai Thi giờ trông rất xinh,
Đệ tam Đồng Khánh, chương trình văn chương.
Đúng năng khiếu, nên thường hay viết,
Muốn có người quen biết qua thơ.
Được Diên Chi giới thiệu cho,
Du sinh ở Pháp, líu lo đỡ buồn…
Thế là thư thường luôn qua lại,
Cả hai người đều ngại nêu tên.
Nên dùng biệt hiệu đôi bên,
Đâu ngờ là bạn, thời niên thiếu rồi…
Lê Đông Di, Khanh tôi làm hiệu,
Mai Doãn Trân, đúng điệu tên nàng.
Thơ đầu tiên, hơi ngỡ ngàng,
Nhưng rồi càng viết, lại càng thêm hay.
Thơ Đông Di được chuyền tay đọc,
Vì cùng là bạn học với nhau.
Diên Chi là người bày đầu,
Doãn Trân phải thuận yêu cầu phân minh.
Các bạn khen, thư tình tứ quá,
Riêng Doãn Trân, như đã mềm lòng.
Nên khi vừa đọc thư xong,
Nàng liền viết tiếp, để mong trả lời.
Những cánh thư từ trời Âu đó,
Làm Doãn Trân rất khó để quên.
Nơi thanh lịch được nêu tên,
Paris tuyệt đẹp hiện lên thành lời…
Trong khi kể những nơi thơ mộng,
Đông Di thường hay “lộng” tâm tình.
Chuyện riêng tư hai chúng mình,
Doãn Trân thôi hết dám trình bạn xem…
Thương mến nhau, anh đem lòng hứa,
Đợi ngày về, hai đứa nên duyên.
Ba năm thư viết thường xuyên,
Bao nhiêu tâm sự, hàn huyên chuyện trò…
Đã tình cờ làm cho Trân biết,
Đông Di chính là biệt hiệu Khanh.
Một thời thơ ấu hiện nhanh,
Làm sao quên được người anh ban đầu!
Nên Doãn Trân cũng đâu phải giấu,
Cho biết mình là bạn ấu thơ.
Thật là hết sức bất ngờ,
Bao lâu tâm sự, đến giờ mới hay.
Tình lại càng đắm say hơn trước,
Quyết một lòng hẹn ước cùng nhau.
Mong thời gian chóng qua mau,
Ngày về ta sẽ tròn câu hẹn thề…
Rồi đột nhiên, thư về không thấy,
Có chuyện gì anh ấy hay sao?
Nhưng rồi cũng thỏa ước ao,
Được thư anh, đã sau bao mong chờ…
Liền mở xem, bất ngờ hết sức,
Biết thư này là bức cuối cùng.
Đâu ngờ có chuyện lạ lùng,
Đông Di tạ tội, “hết chung một đường”…
Anh cho biết, anh đương bối rối,
Một phút giây nông nổi xảy ra.
Đâu ngờ anh trở thành “cha”,
Làm sao bỏ được người ta bây giờ!
Quả là tin bất ngờ xảy đến,
Bao năm trời thương mến trao nhau.
Giờ anh chỉ biết cúi đầu,
Để xin tạ tội, gây sầu cho em…
Thôi hết rồi, chỉ xem là bạn,
Không cùng chia hoạn nạn cho nhau.
Thế là thôi hết mong cầu,
Tình qua trang giấy, chớ sầu làm chi.
Xin hãy cố quên đi cho lẹ,
Một chuyện tình tuổi trẻ mộng mơ.
Để còn riêng chú tâm vô,
Có người ứng thí, đang chờ xe duyên.
Là cô gái của nguyên Hoàng tộc,
Tôn Nữ xưa là gốc nhà Vua.
Được người mai mối đến thưa,
Con trai xứ Bắc, muốn đưa nàng về…
Và Mai Thi nên bề gia thất,
Rồi có con, quên mất chuyện xưa.
Đến khi Huy bảo sẽ đưa,
Một người bạn cũ, mới vừa gặp đây.
Nó đang ở vùng này cũng tiện,
Để có người trò chuyện tầm phào.
Bạn Chu Văn An ngày nào,
Ba mươi phút nữa, nó vào đây thăm.
Tiếng chuông reo, Huy hăm hở gọi,
Em ơi, bạn anh tới rồi đây.
Đang trong bếp, Thi ngừng tay,
Tiến ra phòng khách, gặp ngay bạn mình.
Đúng Đông Di, người tình thư tín,
Tình tưởng như đã chín, vội tan.
Thấy Khanh có vẻ ngỡ ngàng,
Nên Huy lên tiếng hỏi chàng một câu.
Chắc mày nghĩ, tao đâu có thể,
Cưới được cô gái Huế hiền lành?
Khanh lên tiếng trả lời quanh,
Muốn cho tôi hiểu lòng anh thế nào.
Chị ơi! Tôi ước ao không được,
Huy thật là có phước hơn tôi.
Người tôi yêu nhất trên đời,
Cũng cô gái Huế, quen thời còn thơ.
Nhưng rồi chuyện bất ngờ xảy đến,
Phải xa người thương mến của tôi.
Điều tôi ân hận suốt đời…
Chỉ mình tôi hiểu, những lời anh nêu…
Còn chồng tôi, thì rêu rao chuyện,
Thời trung học, lưu luyến bên nhau.
Những giờ cúp cua theo “đào”,
Huyên thiên nói chuyện, nhưng đâu có dè…
Một tháng sau, nghe Khanh dời chỗ,
Vì không thích sống ở vùng này.
Chỉ mình hai đứa tôi hay,
Nguyên nhân Khanh muốn được thay đổi vùng.
Cả hai đều có cùng trách nhiệm,
Với gia đình, là niềm ước mong.
Chuyện xưa chôn kín trong lòng,
Tình cờ gặp lại, mà không hẹn hò…
Rồi miền Nam, cam go thúc bách,
Nên mọi người tìm cách ra đi.
Lại cùng đến xứ Hoa Kỳ,
Không lo gặp mặt, là vì cách xa.
Tôi chỉ biết anh qua thi phú,
Thường nhắc về người cũ thân thương.
Được đăng trên báo Quê Hương,
Mà tôi đọc được, còn vương vấn hoài…
Tôi cất giữ những bài thơ đó,
Để nhớ người, không có duyên nhau.
Nhưng nhiều kỷ niệm đậm sâu,
Còn ôm ấp mãi, nỗi đau ngày nào…
Dầu đã trải qua bao biến cố,
Từ sau lần hạnh ngộ đến nay.
Đã gần năm mươi năm dài,
Vẫn chưa có lần thứ hai chuyện trò…
Qua người bạn, báo cho tôi rõ,
Sức khoẻ anh đang có vấn đề.
Còn trong bệnh viện chưa về,
Tôi hơi sửng sốt, khi nghe tin này.
Không nỡ luôn trốn hoài anh được,
Nếu như tôi từ khước thăm anh.
Vì người đó, chính là Khanh,
Một thời thơ ấu, sao đành làm ngơ…
Khanh rất vui, không ngờ tôi đến,
Nhắc lại thời thương mến ngày xưa.
Được anh cõng trong ngày mưa,
Một trời kỷ niệm, vẫn chưa xóa nhòa…
Rồi Khanh tiếp kể qua thư tín,
Lấy biệt danh, giữ kín tên mình.
Cả hai đều cùng đồng tình,
Đâu ngờ chuyện đó, làm mình khó quên…
Lời trong thơ, nói lên sự thật,
Của lòng anh, là rất thương em.
Ngờ đâu một phút yếu mềm,
Anh không tự chủ, gây nên lỗi lầm…
Buộc anh phải cam tâm từ giã,
Mối tình đầu, nghiệt ngã lắm thay!
Quả là một chuyện không may,
Khiến anh phải chịu đắng cay quá nhiều.
Sự nghiệp anh, tiêu điều từ đó,
Sống với người, không có tình yêu.
Tìm đâu âu yếm, nuông chiều,
Giá anh phải trả, thật nhiều cam go…
Cám ơn em, đã cho cơ hội,
Để anh được tạ tội cùng em.
Vơi đi bớt những ưu phiền,
Giúp cho anh được bình yên tâm hồn.
Cầm tay anh, ôn tồn khuyên nhủ,
Thôi quên đi, chuyện cũ xưa rồi.
Đừng ân hận nữa với tôi,
Cười lên đi…già hết rồi còn đâu…
Khanh gượng cười, như hầu quên hết,
Nhưng thực tâm, ai biết được đâu!
Và rồi chỉ hai tuần sau,
Thấy trên cáo phó, tôi đâu có ngờ…
Nếu chưa thăm, chắc giờ hối tiếc,
Tôi bằng lòng, về việc đã làm.
Giờ thì tôi rất an tâm,
Được anh thổ lộ hết tâm tư mình.
Chắc là anh yên bình nhắm mắt,
Vì không còn u uất trong lòng.
Kiếp người, thôi thế cũng xong,
Cầu xin anh được thong dong cõi Trời…
NGUYỄN SÁU
***
Trở về đầu trang |