Trở về trang Mục Lục
DUYÊN PHẬN
Lời tác giả: Đây là câu chuyện thật, tôi viết tặng anh chị H. và L.
***
Anh tên Quang, rất hiền lành,
Mồ côi Mẹ sớm, cố dành thời gian.
Học hành đỗ đạt đàng hoàng,
Biết lo xây giấc mộng vàng tương lai.
Ra trường Hành Chánh khóa hai,
Đi làm phó quận, từ ngày mới ra.
Thêm nhiều chức vụ kinh qua,
Rồi về phó tỉnh, được ba năm thì:
Miền Nam đã bị cướp đi,
Vì nhiều yếu tố, không vì kém thua.
Quân nhân, cán chính, bị lừa,
Nói đi cải tạo, lại đưa vào tù.
Ngày về ôi quá mịt mù,
Số phần anh, cũng giống như mọi người.
Phải đành chấp nhận thế thôi,
Chịu bao đói rét, không lời oán than.
Không sao biết được thời gian,
Được ra khỏi trại, anh càng mong cho,
Vợ con sớm biết tự lo,
Trốn ra khỏi nước, đừng chờ đợi anh.
Và rồi, ý nguyện được thành,
Vợ con anh đã đạt thành ước mơ.
Được tin, anh thôi hết lo,
Người thân đến bến tự do yên rồi.
“Đứa con duy nhất của tôi,
Có điều kiện học, nên người mai sau”.
Không còn gì để lo âu,
Nên anh chẳng ngại ở lâu trong tù.
Chẳng còn chuyện để ưu tư,
Thấy người khoẻ lại, không như lúc đầu.
Tinh thần là lực nhiệm mầu,
Giúp anh đủ sức đương đầu khó khăn.
Luôn trong tình trạng thiếu ăn,
Lại thêm thời tiết giá băng nơi này.
Phải đi lao động cả ngày,
Người tù với cảnh đọa đày triền miên…
Bị tù trong sáu năm liền,
Cuối cùng cũng được tới phiên của mình.
Được về cùng với gia đình,
Anh liền thu xếp hành trình vượt biên.
Cũng may, vượt thoát được liền,
Vợ đang ở Mỹ, thì yên trí rồi…
Không lo có chuyện lôi thôi,
Tìm người bảo trợ, cùng nơi chốn về.
Anh đang hy vọng tràn trề,
Thư từ trao đổi, không chê trách gì.
Giấy tờ bảo lãnh chuyển đi,
Thông qua hội USCC Atlanta.
Cho anh yên trí rằng là,
Rồi mình sẽ sớm được qua Hoa Kỳ.
Khi xong khoá học ở Phi,
Yên tâm như vậy, không gì phải lo.
Nhưng chuyện xảy đến bất ngờ,
Vợ anh trả lại giấy tờ, không lo.
Không cho hội biết lý do,
Đổi luôn địa chỉ, không cho ai tìm.
Bà theo tiếng gọi con tim,
Với người tình mới, sợ thêm phiền hà.
Một khi bảo lãnh anh qua,
Nên đành từ chối, hơn là gắng thêm.
Vì anh còn có cô em,
Cùng Cha khác Mẹ, bà đem chuyện này.
Để nhờ cô ấy lo thay,
Tránh cho cái cảnh, “cả hai phiền hà”.
Nhắn cô em biết sơ qua,
Nhờ làm bảo lãnh giúp bà, rồi thôi.
Đường dây đã cúp mất rồi,
Chỉ nghe có được mấy lời đơn sơ…
Ngạc nhiên, và quá bất ngờ,
Không liên lạc được, bây giờ làm sao?
Giấy tờ chị cũng không trao,
Để khai cho đúng, mà giao thế này?
Anh mình chắc cũng chưa hay,
Cứ yên tâm đợi đến ngày định cư.
Để cùng chia xẻ tâm tư,
Những điều gian khổ trong tù khó phai.
Và nhìn thấy đứa con trai,
Tám năm chưa biết mặt mày ra sao.
Cám ơn với những công lao,
Vợ hiền đã trải, lẽ nào dám quên!
***
Ngạc nhiên quá, cô thốt lên,
Vì đâu mà lại gây nên nỗi này?
Lòng người sao dễ đổi thay,
Từ ngày qua Mỹ, thấy đầy cả ra.
Những người vừa bảo lãnh qua,
Thường hay thấy cảnh ông bà chia tay.
Chỉ vì xa cách lâu ngày,
Không đồng quan điểm, thường hay bất hòa.
Có hai trường hợp xảy ra,
Những người đi trước, xót xa bên nhà.
Nên thường gắng bỏ công ra,
Kiếm tiền để có gởi quà về quê.
Qua sau không hiểu, thường chê,
Sao không tài sản? hay mê người nào?
Thật là oan ức làm sao!
Vì không thấu hiểu, ước ao quá nhiều…
Có người thì khổ vì yêu,
Con tim luôn nghĩ những điều vu vơ.
Nên đành vội vã sang bờ,
Loại này thì quá hững hờ, than ôi!
Cô ngồi suy nghĩ một hồi,
Chợt nhớ tới việc, đang thôi thúc này.
“Làm sao báo cho anh hay”,
Cô không địa chỉ, từ ngày qua Phi.
Để xin anh gởi gấp đi,
Những chi tiết đúng, để ghi giấy tờ.
Cô đang suy nghĩ thẫn thờ,
“Biết ai bên trại, mà nhờ nhắn tin?
Hỏi thăm trong đám bạn thân,
Xem ai đang có thân nhân bên này?
Và rồi, được tôi cho hay,
“Viết thơ đi, nhờ chị này giúp cho”.
Thơ cô gồm có hai tờ,
Một tờ tin nhắn, một tờ thư riêng.
Nhắn tin, nhờ chị dán liền,
Ở nơi thông báo, ưu tiên tìm người.
Nội dung gồm có mấy lời,
Em là N T Thuỷ, hiện đang ở Mỹ.
Muốn tìm anh N V Quang, đang trong trại.
Xin liên lạc chị Lam ở… để lấy thơ.
Thật là hết sức bất ngờ,
Chị Lam vừa gắn cái tờ nhắn tin.
Đúng ngay lúc anh Quang nhìn,
Hai người gặp mặt, cảm tình từ đây.
***
Phần chị Lam, cũng rất may,
Là công chức “Bộ”, trước ngày bảy lăm.
Đi làm cũng đã nhiều năm,
Nhưng chưa có “ý trung nhân” cho mình.
Cũng từng có những bóng hình,
Nhưng duyên chưa đến, nên tình xa bay.
Bây giờ chẳng còn có ai,
Là người tri kỷ, tỏ bày tâm tư.
Được tôi bảo lãnh định cư,
Là do liên hệ, đến từ anh tôi.
Chị là chị vợ của anh,
Không ai quen biết, tôi đành phải lo.
Việc này đưa đến nguyên do,
Tôi nhờ đến chị, giúp cho bạn mình.
Để rồi có những sự tình,
Ngẫu nhiên đưa đến, khó hình dung ra.
Chuyện đầu tiên nhất đó là,
Khi còn ở trại, chị và anh Quang.
Gặp nhau hết sức ngỡ ngàng,
Hai người chỉ biết hỏi han sơ sài.
“Do đâu chị có thơ này?”
Chị Lam chỉ biết trình bày “từ tôi”
Người làm bảo lãnh, thế thôi,
Tuyệt nhiên không có một lời nào thêm.
Anh liền mở thư ra xem,
Biết tin đột ngột, do em tường trình.
Chuyện không hay cho gia đình,
Mặt anh lộ nỗi “bất bình” thật nhanh.
Chị Lam mới hỏi thăm anh,
Và lời khuyên giải chân thành từ đây.
Chỉ là muốn anh tạm khuây,
Đừng buồn nhiều quá, sẽ gây hại mình.
Bỗng dưng lại đạt cảm tình,
Như Loan với Phụng hoà minh sắt cầm.
Ngỏ lời cám ơn chị Lam,
Anh Quang từ giã, vơi tâm buồn rầu.
Và rồi chỉ mấy ngày sau,
Chị Lam rời trại, không câu giã từ.
Chuyện quen biết chỉ coi như,
Một cơn gió thoảng, đến từ hư vô.
Hai người không có hẹn hò,
Nếu không có những lý do bên ngoài.
Đã gây tác động cả hai,
Thì điều quen biết đã phai nhạt rồi.
***
Hai người sống ở hai nơi,
Kẻ nam, người bắc, cùng trời Cali.
Anh Quang với mối tình suy,
Điều anh mong đợi, là truy con mình.
Không còn hạnh phúc gia đình,
Thì anh vẫn được có tình cha con.
Anh mang tâm trạng mỏi mòn,
Hỏi thăm bạn hữu, chỉ toàn hoài công.
Lâu dần, anh bớt chờ mong,
Cũng do bận học, nên không thì giờ.
Anh theo học ngành computer,
Tuổi tuy đã lớn, không ngờ quá hay.
Chuyện gia đình, lắm u hoài,
Chẳng qua số phận không may cho mình.
Gặp người vợ không chung tình,
Nên quên, để được an bình thân tâm.
Người đã chung sống nhiều năm,
Nay vì hoàn cảnh, âm thầm chia tay.
Nên anh đâu biết trách ai,
Họa chăng chỉ trách, người bày chiến tranh.
Miền Nam đang sống an lành,
Đầy tình nhân ái, không sanh hận thù.
Từ khi miền Bắc tiếp thu,
Gây bao ly tán, trại tù lập ra.
Thi hành chính sách điêu ngoa,
Muốn cho người Việt Quốc Gia điêu tàn.
Gia đình trong cảnh ly tan,
Tránh sao được chuyện, lỡ làng thương tâm!
Nên anh chỉ biết âm thầm,
Để lòng thanh thản, thường ngâm câu Kiều:
“Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”…
Gia đình, thôi hết chờ mong,
Anh đang cố gắng cho xong học trình.
Để tìm công việc cho mình,
Không màng tái tục gia đình lôi thôi.
***
Làm sao cải được số Trời,
Tuy anh không muốn, nhưng đời đâu tha.
Tình cờ có chuyện xảy ra,
Khiến anh không thể bỏ qua chuyện này.
Chị Lam từ Los. lên đây.
Để cùng họp mặt, nhân ngày đầu năm.
Gặp nhau, tôi có hỏi thăm,
Lâu nay chị có “thương thầm” ai chưa?
Nể tình tôi, chi mới thưa,
Nhiều ông ve vãn, chẳng ưa ông nào.
Nên tôi lại hỏi thêm vào,
Còn anh Quang, chị nghĩ sao anh này?
Nhìn tôi, chị hơi nhíu mày,
Hình như không nhớ ông này là ai?
Chị Lam lên tiếng hỏi ngay,
Phải anh ở trại, gặp ngày giao thơ?
Anh Quang ở đâu bây giờ?
Ở gần đây, cách nửa giờ lái xe.
Vợ con anh, chị có nghe?
Không còn chung lối, đi về có nhau…
Giờ anh như một con tàu,
Trôi theo dòng nước, biết đâu bến bờ.
Để tàu anh kịp tấp vô,
Thời gian không thể đợi chờ quá lâu.
Nhưng anh cứ vẫn lắc đầu,
Khi nghe đề cập đến câu “gia đình”.
Chắc chưa gặp người hợp tình,
Nên anh chưa trải lòng mình đấy thôi…
Cô em ảnh, có nhờ tôi,
Tìm xem, nếu biết có người thích nghi.
Thì xin giới thiệu giúp đi,
Để anh Quang bớt buồn, vì cô đơn.
Chị là người đã làm ơn,
Giúp anh ngày trước, còn hơn mọi người.
Biết đâu duyên số định rồi,
Nếu không ái ngại, để tôi hẹn hò?
Chị đồng ý để tôi lo,
Thế là có chuyện bất ngờ xảy ra.
Gọi anh Quang, hỏi thăm qua,
Mời anh ăn sáng, ở nhà hàng Mai.
Sợ anh ngại, tôi nói ngay,
Chỉ tôi và anh, không ai đi cùng.
Anh Quang không còn ngại ngùng,
Nhận lời ăn sáng, thật mừng lắm thay!
Tôi liền báo chị Lam hay,
Nên đi gặp ảnh lần này xem sao?
Lâu nay chưa có người nào,
Cho anh cảm giác “khát khao đợi chờ”…
***
Chúng tôi đến rất đúng giờ,
Thấy anh Quang đang giơ tay chào.
Sau vài câu nói xã giao,
Tôi liền hỏi ảnh, chị nào biết chưa?
Anh Quang đã mạnh dạn thưa,
Chị Lam? Tôi cũng mới vừa nhớ ra.
Khi còn ở trại, chị là,
Ân nhân tôi đó, thật là biết ơn.
Thế là chuyện dễ dàng hơn,
Hai người nói chuyện, không còn dấu che.
Tôi thì yên lặng ngồi nghe,
Chờ khi thuận tiện, tôi đề nghị ngay.
Chị Lam về bằng máy bay,
Anh Quang giúp đưa chị, thay tôi giùm?.
Được anh tỏ lòng bao dung,
Sẵn sàng nhận lãnh… chỉ chừng ấy thôi.
Biết là anh đã thích rồi,
Thế là sứ mạng của tôi đã thành.
Chắc do số phận đã dành,
Một người khó tính như anh xiêu lòng.
Chị Lam tình cũng long đong,
Tuổi nay đã lớn, vẫn không người hầu.
Như là phép lạ nhiệm mầu,
Tạo ra cơ hội, gặp nhau bất ngờ.
Cuộc tình không phải đợi chờ,
Không ai biết trước, tình cờ lại nên.
Chấp tay xin tạ ơn trên,
Cho tình mãi được vững bền dài lâu…
***
Và rồi chỉ ba tháng sau,
Người thân, bạn hữu, cùng nhau chúc mừng.
Trong ngày lễ cưới tưng bừng,
Của hai anh chị “trùng phùng” Quang, Lam.
Đến nay, hơn ba lăm năm,
Vẫn luôn hạnh phúc, đồng tâm nhất lời.
Mối tình quá nửa cuộc đời,
Mới tìm thấy được, ở nơi xứ người.
Thật là hạnh phúc tuyệt vời,
Chúc hai anh chị, sống đời bên nhau.
Kiếp này, và mãi về sau,
Vẫn luôn khắng khít, như cau với trầu…
NGUYỄN SÁU
***
Trở về đầu trang |