Anh, em đã trở lại Paris Sau hai mươi sáu năm dài Cùng
anh Vượt trùng dương tìm đất hứa Hai mươi sáu năm em già hơn
trước Một mình, trống vắng Tóc hai màu khó che dấu nét phôi
phai
Em trở lại đây Không có đợi chờ Lòng buồn như bia
mộ Nhớ bước chân anh trên từng viên gạch cổ In dấu mỗi lần
qua Nhớ nụ cười anh ôm kín nỗi lo xa Những tháng ngày chúng mình
lênh đênh nơi xứ lạ
Anh, em đã trở lại Paris Đi giữa mưa gầy Tháng Bảy Kỷ niệm
chập chùng trang ký ức Mắt cay cay cơn huyễn mộng trùng
phùng
Vẫn còn đấy Dòng sông Seine mấy mùa chung bóng Con phố xưa
đứng ngóng với đợi chờ Vẫn còn đấy Khải Hoàn Môn hoàng hôn hay nắng
rỡ Anh xa rồi một thuở trầm hương Em vết thương nương hơi thở theo
cùng Tim lỗi nhịp, hồn bay tìm cánh gió
Anh, em đã trở lại Paris Thiếu mất người tình si Anh bây giờ
đâu đó Đầu ngỏ hay chân mây Có nhìn em trần thế Trơ trẽn phấn môi
hồng Có hay không trong em đêm nguyệt tận Và cô đơn Và lạnh
lẽo Bởi đâu còn ấm áp một bàn tay !